Tam Thốn nhân Gian

Chương 676

Chương 676Chương 676
“DỪNG” MÀ MẠO HIỂM
Uy áp này mạnh đến mức dù là Vương Bảo Nhạc đang ở trong làn khói cũng cảm thấy khó chịu. Trong cảm nhận của hắn thì giống như thi thể kia đang há miệng muốn nuốt chửng lấy hắn vậy.
Trước kia, Vương Bảo Nhạc chưa đạt tới Nguyên Anh thì cảm giác này còn chưa mạnh lắm, khi ấy cũng chỉ là đi ngang qua mà thôi. Nhưng bây giờ lại khác hẳn, một mặt do hắn đã dừng lại giữa không trung, mặt khác là do tu vi táng cao khiển linh giác của hắn cũng trở nên nhạy cảm hơn, nên mới có cảm thụ rõ ràng hơn như thế.
“Cảm giác nguy cơ cực lớn...”
Vương Bảo Nhạc im lặng, trong lòng lại bắt đầu chần chừ, nhưng vừa nghĩ tới tạo hóa trong tòa đại điện thứ ba thì hắn lại cắn ráng.
“Vì cơ duyên, thỉnh thoảng liêu một phen cũng được, ít nhất thì vẫn phải nắm chắc có thể toàn thân trở ra mới được.”
Vương Bảo Nhạc thầm nghĩ đến đây thì hai mắt lập tức sáng quắc lên, đột nhiên mở miệng.
“Minh chí...”
Hai chữ này vừa ra thì uy áp như đến từ sâu trong vũ trụ đã 'âm 'âm giáng xuống khiến cho khí tức phát ra ở xung quanh thi thể kia cũng phải khựng lại. Lúc này, Vương Bảo Nhạc mới thầm thở phào.
“Còn tưởng là không thể dùng được, hóa ra vẫn được...”
Vương Bảo Nhạc chợt chột dạ ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, sau đó lại thu hồi đạo kinh, Vương Bảo Nhạc bấm niệm pháp
quyểt, thân thể lập tức bay ra khỏi làn khói để ra ngoài, đang định thuấn di tới gần thi thể giữa biển máu. Nhưng ngay khi hắn bay ra khỏi làn khói thì thi thể trong biển máu đột nhiên chấn động mạnh một cái.
Dù là bộ phận lộ ra bên ngoài hay nằm bên dưới lớp quần áo đã bị rách kia đều xuất hiện vô số sợi lông. Những sợi lông này vốn là lông, tóc của thi thể. Mặc dù chủ nhân của nó đã chết, nhưng chúng cũng không chểt theo mà bị trạng thái kỳ lạ nào đó ảnh hưởng, tự động biến dị để tồn tại theo dạng có linh trí.
Lúc này, những sợi lông, tóc kia đã biến thành màu xanh lá sẫm, mỗi sợi đều to cỡ cánh tay. Chỉ trong nháy mắt đã vươn dài ra, ở phẫn đuôi của nó lại toác ra thành từng cái miệng lớn, hóa thành một con rắn dài hẹp nối liên với thi thể.
Dõi mắt nhìn qua, số lượng rắn xanh rậm rạp, lắc lư thành từng mảng khiến người ta nhìn mà giật mình. Đồng thời, khi tất cả đám rắn xanh kia nhìn về phía vương Bảo
Nhạc thì một cỗ cảm giác nguy cơ còn mãnh liệt hơn trước đó chợt ầm 'âm bùng nổ trong tâm thẫn Vương Bảo Nhạc như thủy triều. Thậm chí, máu thịt toàn thân hắn cũng run rẩy giống như tất cả tế bào trong cơ thể đều đang hét lớn. Đến cả Nguyên Anh trong cơ thể Vương Bảo Nhạc cũng phải mở to hai mát ra.
Gần như khi Nguyên Anh của Vương Bảo Nhạc mở mắt ra, đám rắn xanh này đã đồng loạt gào rú. Có mấy trăm con nháy mắt đã bùng nổ, hóa thành tàn ảnh xanh biếc bắn thẳng về phía Vương Bảo Nhạc.
Từ xa nhìn lại giống như có mấy trám mũi tên cuồng mãnh bắn tới, đồng thời, còn nhiêu rắn xanh hơn đang gào rú bắn theo ra. Thậm chí, ở chỗ xa hơn còn có mười con rán xanh khổng lồ hơn hẳn chui ra từ trong đạo bào bị rách, vô cùng dữ tợn, hung ác tột độ.
Đứng trước nguy cơ, ánh mắt của Vương Bảo Nhạc lóe lên. Hắn chợt giơ tay phải lên ấn một cái, miệng quát to.
Minh chí...
Trong nháy mắt, uy áp như đến từ sâu trong vũ trụ kia lại giáng lâm, bao phủ bốn bề. Gần như chỉ chớp mắt thì đám rắn xanh đang nhào tới đều rít lớn rồi đồng loạt rút lui, run rẩy nép sát thi thể, không dám nhúc nhích.
Vương Bảo Nhạc thấy có tác dụng thì lập tức hưng phấn, thuấn di vượt qua không trung để xuất hiện ở nơi treo lệnh bài thân phận ở trên thi thể. Để đề phòng bất trắc, ngay khi xuất hiện Vương Bảo Nhạc lại hét lớn.
“Tù phong thiên chi đạo...”
Tiếng nổ vô thanh như bùng lên trong tâm thần của tất cả rắn xanh khiến cho đám rắn xanh trên thi thể héo rũ đi, có con thì bị dọa cho sùi bọt mép. Dù những con to tướng ở phía xa cũng run rẩy không dám tới gần, càng không cần phải nói tới đám rắn xanh ở nơi Vương Bảo Nhạc đặt chân. Đám rắn xanh có mặt ở khu vực này lập
tức lùi lại khiến nơi Vương Bảo Nhạc đứng trở nên trống trải.
Vương Bảo Nhạc biết rõ đây chẳng phải nơi tốt lành gì, việc liên tục dùng đến đạo kinh cũng khiến hắn chột dạ không thôi nên sau khi hét ra câu thứ hai, hắn cũng nhanh chóng ngồi xổm xuống, tay phải bắt lấy lệnh bài kia.
Thi thể khổng lồ nên lệnh bài kia cũng đủ kỳ lạ và to không kém, nhưng khi Vương Bảo Nhạc chạm vào thì lại có ánh sáng lóe lên. Giống như thừa nhận thân phận kế pháp của Vương Bảo Nhạc nên lúc này lệnh bài lại phát sáng rồi nhanh chóng thu nhỏ lại, chỉ trong nháy mắt đã hóa thành cỡ một bàn tay. Vương Bảo Nhạc cầm nó lên, không kịp xem xét gì đã nhét thẳng vào túi trữ vật.
Mặc dù tốc độ đã nhanh, nhưng hô hấp của Vương Bảo Nhạc vẫn cứ dồn dập. Nhất là khi hắn phát hiện cảm giác nguy cơ trong đầu mình không hề biến mất khi đạo kinh giáng lâm làm đám rắn xanh nọ run rẩy,
mà còn trở nên mãnh liệt hơn. Vương Bảo Nhạc đang định rời đi, nhưng sau khi cúi đầu nhìn xuống làn da của thi thể kia thì hắn lại cắn ráng một cái.
“Mỗi lần tới là một lần khó khăn, nếu đã đến đây rồi... có khi một cái lệnh bài sẽ không đủ... tốt nhất là lấy thêm chút máu...”
Dù biết rõ thi thể này đã chết từ lâu, rất có thể không còn đủ máu nữa, song thông qua màu da của thi thể, Vương Bảo Nhạc vẫn ôm chút hy vọng may mắn. Ý niệm xuất hiện trong đầu, hai tay của hán cũng giơ lên, tay trái trảo về phía biển máu từ xa, tay phải bấm niệm pháp quyết muốn biến ảo ra Chúc Đoạt chi pháp không hoàn chỉnh. Thần binh cốt thủ xuất hiện, kinh mạch Chúc Đoạt quấn quanh bộc phát ra sức mạnh thần binh đâm thẳng về phía làn da bên dưới.
Ầm một tiếng, khi một phân chất lỏng từ biển máu to cỡ nắm đấm bay tới, bị tay trái của Vương Bảo Nhạc chộp lấy và thu hồi,
thần binh cốt thủ quấn quanh kinh mạch Chúc Đoạt trên tay phải của hắn cũng đã rơi xuống làn da của thi thể này.
Dù có thần binh và đã đột phá tu vi, nhưng rõ ràng khi còn sống thi thể này vô cùng cường hãn nên bây giờ sau khi chết thì làn da cũng cực kì cứng rắn. Vương Bảo Nhạc toàn lực đánh xuống cũng chỉ có thể làm cho làn da này bị xước nhẹ, đánh thủng nó còn khó nữa là lấy máu.
Trừ khi triển khai toàn lực thật nhiều Tân, lại tốn thêm chút thời gian thì có khi sẽ đánh thủng được. Nhưng hiện tại Vương Bảo Nhạc lại không có thời gian, lúc này biển máu xung quanh đã dậy sóng như có vật thể gì đó đang nhanh chóng tiếp cận nơi này từ bên dưới, cảm giác nguy cơ trong lòng Vương Bảo Nhạc cũng ngày càng mãnh liệt hơn khi đối phương tới gần.
Chuyện này khiến Vương Bảo Nhạc sốt ruột, hắn ngẩng phắt đầu lên nhìn quanh, ánh mắt quét một vòng rồi đột nhiên sáng bừng lên. Thân thể Vương Bảo Nhạc lóe lên
một cái đã trực tiếp thuấn di, khi xuất hiện lại thì đã ở một khu vực cách đó mấy trăm trượng. Đây là ngực của thi thể, có một vết thương cực lớn giống như từng là vết thương trí mạng, nhìn mà giật mình nằm lồ lộ trước mắt Vương Bảo Nhạc.
Hắn không hề chần chừ, sau khi xuất hiện đã lập tức ngồi xổm xuống, tay phải giơ lên đặt vào miệng vết thương nọ. Hai mắt của Vương Bảo Nhạc sáng rực lên, Nguyên Anh trong cơ thể cũng vậy. Hắn vừa bấm niệm pháp quyết thì phệ chủng trong người lập tức ầm 'âm bộc phát, tuôn ra lực hút kinh người từ thần binh cốt thủ nọ.
Lực hút khủng bố này tỏa ra từ trong lòng bàn tay của Vương Bảo Nhạc, lan xuống bên dưới từ miệng vết thương của thi thể. Chẳng mấy chốc Vương Bảo Nhạc đã loáng thoáng cảm nhận được có từng tia máu nhỏ đang ngưng tụ thành giọt trước lực hút này.
Nhưng theo Vương Bảo Nhạc hấp thu thì thi thể này lại rung chuyển, tất cả đám rắn
xanh cũng xôn xao. Biển máu xung quanh lúc này cũng từ trạng thái dậy sóng biến thành sóng mạnh cuồn cuộn giống như có tồn tại nào đó bên dưới đã nổi giận.
Nháy mắt tiếp theo, biển máu nổi từng đợt sóng lớn, có hai cái cánh khổng lồ trông giống như cánh ve sầu ngoi lên từ bên dưới, trực tiếp xuất hiện trên bề mặt biển máu. Dù chỉ mới xuất hiện một nửa nhưng nhìn từ phía xa lại giống như hai tấm cờ chém xéo, đường vân trên đó giống như phù ván, lại giống như một đám quỷ hồn đang bị phong ấn, vừa dữ tợn lại phát ra khí tức vô cùng tà ác. Đồng thời, còn có hai con mắt khổng lồ đang hiện ra giữa khu vực biển máu.
Ngay khi tồn tại kỳ dị này xuất hiện, một cỗ nguy cơ sinh tử khó có thể miêu tả lập tức bao trùm toàn bộ tâm thần của Vương Bảo Nhạc, Vương Bảo Nhạc hoảng hốt cũng quyết liêu mạng, tay phải giữ nguyên phệ chủng hẩp thu, tay trái giơ lên chỉ về biển máu cách đó không xa một cái.
“Chúng sinh cần độ vô lượng kiếp!”
Đùng!
Lực trấn áp còn mạnh hơn trước đó lại ập đến, Vương Bảo Nhạc đã dùng đạo kinh chi pháp này rất nhiêu lẫn nên hiểu rõ càng về sau thì uy áp kinh khủng kia lại càng mạnh hơn. Nhưng hắn cũng sợ bất trắc nên luôn niệm một hai câu chứ không dám niệm luôn phân sau, nay cũng là bị ép sốt ruột nên mới dùng tới.
Sau khi đạo kinh xuất hiện, uy áp cũng theo đó mà tăng mạnh, tồn tại như sáp sửa lao ra khỏi biển máu kia giống như bị một bàn tay vô hình ấn xuống. Thân thể của nó run rẩy, trong thời gian ngắn không thể tiếp tục lao ra nữa.
Nhờ cơ hội này, lực hút từ phệ chủng trên tay phải của Vương Bảo Nhạc cuối cùng cũng hoàn thành. Một giọt máu tươi đỏ sẫm được từng tia tơ máu vờn quanh dần xuất hiện trong lòng bàn tay của Vương Bảo Nhạc.
Ngay khi giọt máu này xuất hiện, tồn tại trong biển máu như bị kích thích mạnh nên gầm lớn một tiếng. Thân thể của nó cũng lao vọt ra, chỉ trong nháy mắt biển máu đã bùng nổ, một thân ảnh khổng lồ xuất hiện ngay trên biển máu.
Thân hình của nó giống như một con chuồn chuồn được phóng to lên vô hạn, toàn thân đỏ rực, hung tợn cùng cực.
Hai con mắt của nó mang đầy vẻ hung tàn và điên cuồng, nhìn chằm chằm về phía Vương Bảo Nhạc.
"filepos0014524920">

Bạn cần đăng nhập để bình luận