Tam Thốn nhân Gian

Chương 562 PHÁ VỠ QUY TẮC

Chương 562 PHÁ VỠ QUY TẮCChương 562 PHÁ VỠ QUY TẮC
Cùng lúc đó, lại có từng tiếng xé gió vọng tới từ phía xa, thân ảnh của Khổng Đạo và Triệu Nhã Mộng cũng dần xuất hiện. Tốc độ của hai người bọn họ đã xem như rất nhanh rồi, thậm chí vì sợ có sự cố nên Triệu Nhã Mộng còn vận dụng sức mạnh trận pháp trên la bàn khiến tốc độ bộc phát trong thời gian ngắn, lúc này mới đưa theo Khổng Đạo đuổi kịp tới đây.
Sau khi tới gần, hai người cũng nhìn thấy ba người Lữ Tụng đang run rẩy, sợ hãi trên mặt đất, cũng phát hiện cả ba người này đều là Kết Đan trung kỳ, thậm chí còn có một người đang ở Kết Đan trung kỳ đỉnh phong, cách hậu kỳ không xa lắm. Triệu Nhã Mộng giật mình quay sang nhìn về phía Vương Bảo Nhạc.
Dù biết rõ Vương Bảo Nhạc rất mạnh, nhưng lúc này hai người vẫn phải chấn
động vì chiến lực của hắn. Đối mặt với ba người cùng cảnh giới mà có thể đánh họ trọng thương trong thời gian ngắn tới vậy, hiển nhiên không phải mạnh bình thường rồi.
Chỉ có Kết Đan hậu kỳ, thậm chí là đại viên mãn mới có thể làm được như thế.
Riêng Khổng Đạo, dù lúc ở động phủ dưới biển lửa đã chứng kiến trận đấu giữa Vương Bảo Nhạc và bức tượng dơi kia, nhưng khi đó hắn đang ra sức đẩy cửa đá nên khó mà phân tâm theo dõi chi tiết, chưa kể tượng đá chỉ là vật chết, không giống với người sống, nên lúc này trong lòng hắn cũng giật mình không thôi.
Thấy Triệu Nhã Mộng và Khổng Đạo đã đến, Vương Bảo Nhạc mỉm cười, giơ tay phải lên chỉ về hướng ba người dưới đất trảo một cái, hút vòng tay trữ vật của họ tới, lúc này mới hờ hững đáp.
“Bây giờ, ba người này xem như đã thành ẩn hình trên bản đồ rồi, nhưng chân đã gãy, lại không còn vòng tay trữ vật nên chỉ
có thể nằm chờ ở đây, dù có ẩn hình cũng vô dụng.”
Nói đoạn, Vương Bảo Nhạc ném mấy cái vòng tay trữ vật và hai chiếc chìa khóa khác cho Triệu Nhã Mộng.
“Đi thôi, chúng ta đi tìm mục tiêu tiếp theo!”
Nói xong, Vương Bảo Nhạc xoay người chạy thẳng về phía xa.
Triệu Nhã Mộng dõi theo bóng lưng Vương Bảo Nhạc với ánh mắt cổ quái, sau đó lại nhìn ba đệ tử Thương Mang Đạo Cung đang nằm run rẩy chẳng dám hó hé ở bên dưới rồi lắc đầu cười khổ đuổi theo Vương Bảo Nhạc.
Khổng Đạo cũng hít sâu một hơi, sau khi ý thức được sự mạnh mẽ của Vương Bảo Nhạc thì hắn đột nhiên cảm thấy chẳng những Liên bang sẽ có khả năng lọt vào top 3, hơn nữa phần trăm cũng không nhỏ chút nào.
Mãi cho đến khi cả ba người Vương Bảo Nhạc đã đi xa thì ba đệ tử thuộc phe Diệt Liệt Tử nằm dưới đất mới thở phào một hơi. Ba người dõi mắt nhìn nhau, đều thấy được vẻ đắng chát và chấn động khó mà bình tĩnh nổi trong mắt đối phương.
“Hắn thật sự là tên bách tử Liên bang... tu sĩ, Vương Bảo Nhạc ư?”
“Rõ ràng tu vi chỉ là Kết Đan nhưng chiến lực của hắn... e là không thua gì đệ tử thân truyền ấy chứ!?”
“Trước kia... chúng ta đã xem thường tu sĩ Liên bang rồi! Tên Vương Bảo Nhạc này đúng là quá mạnh!”
Ba người cười khổ, biết rõ bản thân xem như đã bị loại rồi. Lúc này, bọn họ đều mang tâm tình phức tạp, cố gắng đứng dậy. Nhớ lại trận chiến trước đó, ai nấy đều sợ hãi không thôi nên im lặng ngồi chờ đợt truyền tống sẽ đến sau mấy canh giờ nữa.
Cùng lúc đó, ba người Vương Bảo Nhạc vừa rời khỏi đây cũng rơi vào im lặng. Hồi lâu
sau, Triệu Nhã Mộng xoa ấn đường, cô vẫn cảm thấy dù bản thân rất mạnh nhưng cũng càn phải tính toán thật kĩ mới được, như thế sẽ giúp cho phần thắng của họ cao hơn. Sau khi suy nghĩ thật kĩ, cô lại quay sang Vương Bảo Nhạc.
“Bảo Nhạc à, hiện tại chúng ta nên rời xa những nơi có đông người để tránh xảy ra sự cố. Cũng phải cẩn thận đề phòng những kẻ ẩn hình khác, không phải tất cả những người ẩn hình đều mất khả năng chiến đấu đâu. Từ góc độ nào đó mà nói thì những người này đúng là thợ săn đấy!”
“Nhã Mộng!”
Vương Bảo Nhạc đột nhiên dừng bước, nghiêng đầu qua nhìn Triệu Nhã Mộng, trên mặt đầy vẻ nghiêm túc và đanh thép, chậm rãi nói.
“Đứng trước thực lực tuyệt đối, tất cả tính toán đều là gió thoảng mây trôi. Quy tắc của đợt thí luyện này chỉ là thứ yếu, cô không cần phải để ý đến nó nhiêu như thế. Nếu như nơi này là Liên bang thì ta cũng
sẽ chọn cách ít tổn thất nhất để lấy được thành tựu cao nhất giống với ý cô. Bởi vì dù Liên bang đã vào kỷ Linh Nguyên, nhưng chỉ mới mấy mươi ngắn ngủi, vẫn còn luật pháp trói buộc tu sĩ chúng ta, không thể gạt bỏ quy tắc được. Nhưng nơi này là cổ kiếm đồng xanh... Là thế giới tu hành thật sự! Ta đã nghĩ kỹ rồi... Trốn tránh không giải quyết được vẫn đề, mạnh được yếu thua, xét đến cùng thì tất cả đều phải dựa vào thực lực!”
“Mặc dù ta không cách nào ẩn thân nhưng vẫn là thợ sán!”
Vương Bảo Nhạc nói đến đây, ánh mắt càng sắc bén hơn, giơ tay phải chỉ lên bản đồ trời đêm.
“Chỗ cách chúng ta chừng ngàn dặm kia có bảy chiếc chìa khóa, ta đưa hai người đi lấy chúng!”
Nghe những lời Vương Bảo Nhạc vừa nói, trong lòng Triệu Nhã Mộng chấn động dữ dội, cô thừa nhận mình thật sự quá quan tâm đến quy tắc. Dù sao thì trận pháp thực
tế cũng là một loại quy tắc, cô không nghĩ phân tích là vô dụng, nhưng cô tôn trọng quyết định của Vương Bảo Nhạc nên cũng im lặng.
Khổng Đạo đứng bên cạnh nghe những lời trao đổi của Vương Bảo Nhạc và Triệu Nhã Mộng xong cũng cảm thấy hắn nói không sai, lại nghĩ lựa chọn của Triệu Nhã Mộng cũng rất có lý nên cười khổ mà rằng.
“Bảo Nhạc, chúng ta đã có sáu chiếc chìa khóa rồi, bấy nhiêu cũng đủ cho chúng ta trụ qua ba ngày. Hay là... Chúng ta chờ qua lần truyền tống đầu tiên rồi hãy quyết định sau nhé?”
Vương Bảo Nhạc cũng không trả lời ngay, chỉ ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, trong đầu cân nhắc về đề nghị của Khổng Đạo và những lời Triệu Nhã Mộng đã nói lúc trước. Hồi lâu sau, trong mắt hắn lại ánh lên vẻ kiên định, Vương Bảo Nhạc lắc đầu, đưa lưng về phía hai người kia, trầm giọng nói từng chữ một.
“Nhã Mộng, quy tác của vùng đất thí luyện này vô cùng phức tạp, lại có nhiêu biến số. Dưới tiên đề này, dù là cô hay Khổng Đạo đều không thể nào tính toán lẫn phân tích đến trình độ không chút sơ hở được. Muốn tính toán tất cả chi tiết để khống chế toàn diện là chuyện bất khả thi.”
“Bởi vì biến số ở nơi này chính là những kẻ ẩn hình trong bản đô kia, không ai có thể tính toán chính xác được đường đi nước bước của họ. Dù là ta thì cũng không thể tính ra được, nhưng ta biết một điêu... Nhất lực hàng thập hội, kẻ mạnh thì sẽ làm vua!”
“Không cần phải cân nhắc tính toán hay quy tắc gì cả, ta chỉ nhớ duy nhất một điều là phải thẳng tiến không lùi. Ta không quan tâm những kẻ ẩn hình gì đó, thậm chí cũng không quan tâm chìa khóa nhiêu hay ít, bởi vì ta cũng không hề quan tâm quy tắc thí luyện này!”
“Muốn lọt vào top 3 cũng đơn giản thôi... Cứ thu hết toàn bộ những chìa khóa mà mình thấy được vào tay, đào thải tất cả
những kẻ mà mình gặp phải, khi đó ta đương nhiên sẽ vào top 3, thậm chí là giành luôn giải nhất!”
“Ta biết cô sợ sẽ khiến mọi người tức giận, nhưng dù cuối cùng khiến cho tất cả mọi người trong vùng đất thí luyện liên thủ thì đã sao. Đám người ở bên ngoài đang dõi theo chúng ta đấy! Nếu như thật sự làm được điểm này thì cũng sẽ chứng minh giá trị của tu sĩ Liên bang chúng ta!”
“Đây chính là suy nghĩ của ta, chỉ có kẻ yếu mới bị quy tắc ràng buộc, chỉ khi phá vỡ, thậm chí là đặt ra quy tắc thì mới có tư cách trở thành cường giả!”
Mặc dù thanh âm của Vương Bảo Nhạc vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lúc nói chuyện, tu vi của hắn lại tự động vận chuyển, công pháp và ý chí của bản thân lại sinh ra cộng minh khiến cho dao động và khí tức cộng minh lại lan ra từ trên người hắn lần nữa.
Thậm chí, ĩân này còn mạnh mẽ hơn hai lần trước rất nhiêu, tạo thành khí thế
khiến cho xung quanh dường như xuất hiện gió lốc trỗi dậy. Khí phách này vừa uy nghiêm, thẳng tiến không lùi, lại tràn đẫy sắc bén giống như đao phong, có thể chém tan tất cả mọi thứ ngán cản trước mặt.
Lần này, khí thế vô cùng rõ ràng, lập tức bị Triệu Nhã Mộng và Khổng Đạo đứng bên cạnh cảm nhận được. Hô hấp của Khổng Đạo cứng lại, tâm thần chấn động khó mà dằn được. Hắn nhìn bóng lưng của Vương Bảo Nhạc, trong lòng thì cuộn trào bao suy nghĩ. Rốt cuộc hắn cũng biết tại sao sát khí của mình nặng như thế nhưng vẫn không bằng Vương Bảo Nhạc rồi, bởi vì hắn quen ẩn nấp trong bóng tối nên thiếu đi phần khí thể bá đạo vốn thuộc về thiên kiêu này.
“Tu sĩ chính là phải đấu với người, tranh với trời, vượt khó đi lên mới có thể nghịch thiên mà đi. Như thế mới có thể thẳng tiến về phía trước, nếu không bỏ mạng thì nhất định có thể tạo ra một con đường khai thiên tích địa.”
Triệu Nhã Mộng cũng chấn động nhìn
bóng lưng của Vương Bảo Nhạc, trong mắt lộ ra vẻ minh ngộ. Trong lúc cả hai người đều có phần đốn ngộ thì bản đồ trời đêm bên trên đột nhiên xuất hiện biến hóa lớn.
Chỉ thấy ở hướng Tây Bắc cách xa bọn họ trên bản đồ có bốn chiếc chìa khóa hội tụ lại cùng một chỗ, nhìn như có ba bốn người cầm nhưng lại giống do một người sở hữu hơn.
Thân ảnh kia lao nhanh đi, nơi nó đi qua thì những chìa khóa bên cạnh đều biến mất trong chớp mắt, sau đó hội tụ lại một chỗ khiến cho số chìa khóa liên tục tăng lên, trong thời gian ngắn đã tăng lên hơn mười chiếc.
Giống như chỗ hơn mười chiếc chìa khóa này xuất hiện một dòng xoáy vô hình, ảnh hưởng tới xung quanh, tạo thành phản ứng dây chuyên. Vô số chìa khóa biến mất, sau đó lại bị chìa khóa mới thay thế. Điêu này chứng tỏ những người mất chìa khóa đã bắt đầu cướp đoạt.
Đồng thời, hơn mười chiếc chìa khóa vừa hội tụ cùng một chỗ kia lại có tốc độ nhanh không tưởng, lao thẳng tới như đè bẹp tất cả, số lượng chìa khóa liên tục gia táng. Nếu như hơn mười chiếc chìa khóa này thật sự nằm trong tay của một người, vậy thì lúc này...
Người này cho tất cả tu sĩ đang theo dõi bản đồ cảm giác khí thế như cầu vồng, vô cùng bá đạo, nghịch thiên xông lên.
Cảm thụ của Triệu Nhã Mộng và Khổng Đạo lại càng mãnh liệt hơn, bởi vì... khí thế do hơn mười chiếc chìa khóa ở hướng Tây Bắc kia phát ra lại giống hệt như Vương Bảo Nhạc khi nãy.
Xem thường ẩn nấp, chằng màng quy tắc!
“Nêu như phía Tây Bắc chỉ có một người thì như thế mới đúng là thiên kiêu!”
Tâm thần của Triệu Nhã Mộng lại chấn động, quay đầu nhìn về phía Vương Bảo Nhạc, trong lòng đã hoàn toàn hiểu rõ.
Vương Bảo Nhạc cũng chú ý tới chuyện xảy ra trên bản đồ, trong mắt lóe lên ánh sáng rực rỡ như sao trời, trên mặt đầy vẻ vui mừng, toàn thân phát ra chiến ý bừng bừng!
“Đây mới là đối thủ của ta!”
"filepos0012195259">

Bạn cần đăng nhập để bình luận