Tam Thốn nhân Gian

Chương 636

Chương 636Chương 636
THANH LINH YÊU HOA
LÚC Phong Tín thụ vỡ nát tựa như lột bỏ lớp khăn che, dù Vương Bảo Nhạc đã sớm lường trước cũng vẫn chấn động trước cảnh tượng đang hiện ra trước mặt.
Hắn biết trước nhưng vẫn không thể bình tĩnh nổi!
“Thì ra...Ta chưa quay lại Thương Mang Đạo Cung mà đã vào bên trong chiến hạm của tộc Vị Ương!”
Vương Bảo Nhạc lẩm bẩm, cũng nhìn thấy một bông hoa màu đỏ thật lớn ở phía trước, cách mình chừng mười bước chân.
Bông hoa màu đỏ này cao hơn mười trượng, nụ hoa hình trụ vươn thẳng lên
mà nở, vừa tỏa ánh sáng yêu dị vừa có một mùi thơm lạ lùng tràn ngập toàn bộ thế giới này. Vương Bảo Nhạc không lạ gì mùi ấy, dù là ngay khi hắn bước vào chiến hạm này hay lúc chìm vào mộng cảnh kia đều ngửi thấy nó.
Hiển nhiên, mùi hương này là mấu chốt khiến hắn rơi vào ảo giác. Đồng thời, dưới bông hoa đỏ to lớn đó còn mọc không ít quả rất quỷ dị. Mỗi quả đều lớn cỡ người trưởng thành, vỏ ngoài nứt ra khiến có thể thấy thứ bên trong, thậm chí nó còn mọc đày răng nhọn khiển người vừa nhìn thấy đã buồn nôn.
Lại có rất nhiêu dịch nhầy từ những vết nứt, nhỏ tí tách xuống mặt đất, còn quả ở gần Vương Bảo Nhạc nhất thì đã héo rũ xuống và chết.
Nhưng đó vẫn chưa là gì, khi Vương Bảo Nhạc ngẩng dẫu lên nhìn về phía những bông hoa khác xung quanh thì lập tức thấy dưới bầu trời có ánh sáng quỷ dị kia, trước không ít bông hoa xen kẽ đầy xác chết trên
mặt đất đều có những thân ảnh quen thuộc.
Có Phùng Thu Nhiên, có Triệu Nhã Mộng, có Khổng Đạo... Đều là người trong đoàn của hắn trước khi bước vào chiến hạm. Mỗi người đều đứng trước một bông hoa và quả. Có người đứng im, có đang đi tới, có kẻ đã chui nửa người vào trong quả kia.
Nhân số rõ ràng đã thiếu đi vài người, sau khi Vương Bảo Nhạc nhìn thấy quả bên dưới một vài bông hoa phình to hơn thì hắn cũng đã có được đáp án, biết rõ những người ấy đã bị nuốt vào trong quả.
Vẻ mặt đám người Phùng Thu Nhiên đều khác nhau, có người đang cười ngây ngô, người lại ngơ ngác, kẻ thì kích động, người thì phẫn nộ, cũng có người đang giãy giụa... Một số người còn đang cầm nội tạng và thịt thối của những thi hài trên mặt đất nhét vào miệng, sung sướng và hưởng thụ ra mặt như đó là tiên đan vậy.
Dưới bầu trời tràn ngập yêu quang, trên mặt đất mọc đầy những bông hoa màu đỏ, cảnh tượng này đánh mạnh vào tâm thần của Vương Bảo Nhạc, hắn hối hả xông thẳng về phía Triệu Nhã Mộng.
Triệu Nhã Mộng lúc này có vẻ ngượng ngùng, ánh mắt khao khát, đã sắp bị quả trước mặt nuốt chửng. Nửa bàn tay cô đã duỗi vào trong quả, giống như trong quả có một thân ảnh Vương Bảo Nhạc vô hình đang kéo tay cô, muốn ôm cô vào lòng.
Khi cơ thể Triệu Nhã Mộng sáp sửa bị kéo vào, Vương Bảo Nhạc thoắt cái đã tới gần nắm lấy tay Triệu Nhã Mộng kéo mạnh ra ngoài. Đồng thời, lại có một tiếng thét như đánh thẳng vào linh hồn truyền ra từ bên trong quả kia, mang theo sự điên cuồng và không cam lòng. Dường như nó không muốn mất đi thứ sắp vào tay nên tỏa ra cảm giác bạo ngược mãnh liệt, cả quả phình to táp mạnh về phía Vương Bảo Nhạc.
Đáp lại nó là một quyền Chúc Đoạt Đế Khải do Vương Bảo Nhạc tung ra. Quả kia chấn động, một tiếng hét thảm thiết truyền ra từ bên trong sau đó nổ tung, trực tiếp bị một quyền của Vương Bảo Nhạc đánh nổ, chất lỏng văng khắp nơi. Vương Bảo Nhạc kéo Triệu Nhã Mộng nhanh chóng tránh đi, nhưng nét mặt của cô vẫn cứ mơ mơ màng màng chưa có vẻ gì là tỉnh táo lại. Hắn lo lắng nên giơ tay phải điểm vào mi tâm của cô một cái.
“Tỉnh lại đi!!”
Thanh âm hắn tựa thiên lôi, nổ khắp tám phương. Đồng thời cũng truyền vào thế giới nội tâm của Triệu Nhã Mộng khiến cơ thể cô run mạnh, đôi mắt cuối cùng cũng khôi phục vẻ tỉnh táo. Sau khi nhìn thấy Vương Bảo Nhạc thì cô lập tức lẩm bẩm theo bản năng.
“Bảo Nhạc, ta nằm mơ, mơ thấy chúng ta thành...”
Chưa nói hết câu, Triệu Nhã Mộng hoàn toàn tỉnh táo, khi thấy hoàn cảnh xung quanh liên giật mình, vẻ mặt tái đi.
Vương Bảo Nhạc thấy Triệu Nhã Mộng khôi phục, thầm thở phào nhẹ nhõm. Hắn không kịp an ủi cô mà vội quay người đi. Khi Vương Bảo Nhạc đang muốn tới cứu những người khác chợt phát hiện bông hoa thật lớn ở trước người Phùng Thu Nhiên bỗng nhiên chấn động, chỉ trong giây lát đã nổ tung. Bông hoa bị xé nát, những quả bên dưới cũng nổ theo.
Trên người Phùng Thu Nhiên lúc này cũng tỏa ra khí tức Thông Thần mạnh mẽ.
“Thanh Linh Mộng cảnh!”
Sắc mặt Phùng Thu Nhiên rất khó coi. Lúc đôi mắt dần mở ra, cô cũng nhìn thấy Vương Bảo Nhạc và Triệu Nhã Mộng đang suy yếu. Người sau rõ ràng là người được cứu, người trước... lại khiến Phùng Thu Nhiên thầm giật mình. Cô biết Vương Bảo Nhạc chẳng hề đơn giản nhưng thật không ngờ hắn lại là người thức tỉnh đầu tiên.
Vương Bảo Nhạc thấy Phùng Thu Nhiên đã tỉnh lại thì mới chính thức an tâm. Ánh mắt hai người nhìn nhau, không cần trao đổi cũng đã đồng loạt xông ra bắt đầu cứu người. Trên thực tế, nơi đây vẫn có một vài tu sĩ Nguyên Anh, dù họ chưa tỉnh lại nhưng rõ ràng cũng đã phát hiện có gì đó không thích hợp, điểm này có thể thấy được qua nét mặt giãy giụa của họ.
Nếu không có người tới cứu, tuy sẽ có xác suất chết chóc khá lớn, nhưng cũng có một vài khả năng sẽ thoát khỏi mộng cảnh. Hiện giờ, có Vương Bảo Nhạc và Phùng Thu Nhiên giúp đỡ nên họ lại thức tỉnh nhanh hơn.
Vậy nên không bao lâu sau, dưới sự giúp đỡ của hai người và những người đã tỉnh lại, các tu sĩ chưa bị quả cắn nuốt ở đây đều được cứu tỉnh. Chằng qua mộng cảnh của mỗi người đều khác nhau, khiến cho tâm thần của ai cũng đều dậy sóng, nhìn nhau với ánh mắt phức tạp nhưng không ai chủ động mở miệng nói về mộng cảnh
của mình. Đồng thời, sự kiêng kỵ với nơi quỷ quái này cũng không vì mộng cảnh tan nát mà mất đi.
Nhất là khi phá những quả kia để cứu những đồng bạn đã bị cán nuốt hoàn toàn và nhìn thấy thi hài đã biến thành xương cốt trơ trọi thì ai nấy cũng lặng người.
Tâm trạng của Vương Bảo Nhạc cũng trở nên nặng nề hơn. Bọn họ vừa bước vào trong chiến hạm của tộc Vị Ương thì đã trải qua chuyện nguy hiềm và quỷ dị như thế khiển cho mọi người đều vô cùng lo lắng về chuyến đi lần này.
“Bảo Nhạc, ngươi hộ pháp cho bọn họ, ta sẽ tiêu diệt đám Thanh Linh Yêu Hoa quanh đây!”
Sắc mặt của Phùng Thu Nhiên vô cùng khó coi. Mới vào chiến hạm đã gặp bất trắc như thế, lại thêm lo lắng về tính mạng cha mình khiển nội tâm Phùng Thu Nhiên không thể bình tĩnh nổi. Lúc này, thân hình của cô lóe một cái, toan bay lên không
trung để xem xét.
Nhưng ngay khi Phùng Thu Nhiên vừa nói xong, Vương Bảo Nhạc nghiêm mặt gật đầu thì hơn mười gốc yêu hoa muốn cắn nuốt mọi người ban nãy đột nhiên chấn động. Trong tiếng nổ lốp bốp, chỉ nháy mắt thì chúng giống như cạn kiệt sinh mệnh, phóng thích mùi hoa tới mức tối đa.
Nhìn từ xa, mùi hoa chỉ là thể khí nhưng thứ thật sự đập vào trong mắt mọi người đó lại là phấn hoa. Phấn hoa màu đỏ tạo thành sương đỏ, thoáng cái đã lan ra mẩy trăm trượng xung quanh.
Sau khi phóng phấn hoa ra, những bông hoa đỏ khổng lồ kia lập tức héo rũ, chỉ trong nháy mắt đã tàn lụi rơi xuống đất. Nhưng làn sương do phấn hoa tạo thành lại bùng nổ và lan tỏa, dẫn tới biến đổi lớn.
Sau khi dính phấn hoa, những thi hài trong phạm vi mấy trám trượng xung quanh lại đột nhiên động đậy. Từng tiếng gào thét vô thức bỗng vang lên, vô số thi hài đứng dậy.
Trong số chúng có cái vẫn giữ hình người, có cái lại là hung thú, còn có một số loại Vương Bảo Nhạc chưa từng thấy. Sau khi đứng lên, chúng đều gầm gừ vọt về phía đám người Vương Bảo Nhạc.
Sau khi chúng lao ra thì khí tức chết chóc cũng theo đó tràn ngập khắp xung quanh nơi này khiến thiên địa thất sắc, phong vân quay cuồng. Dù số lượng nhiêu nhưng chung quy không rõ chúng đã chết bao lâu, thứ còn sót lại chỉ là bản năng mà thôi. Đối với tu sĩ Kết Đan thì có lẽ hơi khó đối phó, nhưng với tu sĩ Nguyên Anh thì muốn tiêu diệt hay rời đi đều chẳng khó khán gì mấy.
Tu vi tới Thông Thẫn lại càng dễ dàng hơn. Thế nên, khi thấy đám thi hài này vọt tới, Phùng Thu Nhiên còn đang lo lắng nay cũng quắc mắt đầy sắc bén. Cô giơ tay phải lên, nhấn mạnh một cái xuống mặt đất.
Một nhấn ấy khiến thiên địa nổ vang, một bàn tay lớn chừng mấy trăm trượng huyễn hóa ra giữa hư không trên đầu mọi người, vỗ mạnh xuống đất. Cuồng phong quét
qua, thổi bay tóc và vạt áo của mọi người. Trong lúc tâm thẫn của mọi người ở đây đều rung động, bàn tay hư ảo nọ kia xuyên qua cơ thể của họ, vỗ mạnh xuống đất.
Một tiếng nổ động trời vang lên. Khi bàn tay giáng xuống khiến mặt đất rung chuyển ầm ầm, tất cả thi hài đang xông tới trong phạm vi mấy trăm trượng đều lập tức hóa thành tro bụi.
Khi bàn tay này biến mất, xung quanh an tĩnh lại, mọi người đều hít vào một hơi. Hô hấp của Vương Bảo Nhạc cũng khựng lại một nhịp, ánh mắt nhìn về phía Phùng Thu Nhiên lộ vẻ ngưng trọng. Phùng Thu Nhiên ngày thường chưa hề phóng thích lực lượng Thông Thần như bây giờ nên nhiêu lúc đã mang đến cho mọi người cảm giác là cô không bằng Diệt Liệt Tử.
Nhưng nay Phùng Thu Nhiên đã thể hiện chiến lực phù hợp với thân phận của mình!
“Bông hoa màu đỏ này tên là Thanh Linh Yêu Hoa, mùi hương của nó có thể khiến người rơi vào mộng ảo.”
Phùng Thu Nhiên vừa nói vừa giơ tay phải lên trảo một cái ở giữa hư không, lấy một ít nhị hoa như sợi tơ ra từ trong những đóa đã úa tàn, đưa tới trước mặt mỗi người.
“Cầm nhị hoa này có thể chống lại sức mạnh mộng ảo của yêu hoa.”
"filepos0013732234">

Bạn cần đăng nhập để bình luận