Tam Thốn nhân Gian

Chương 398

Chương 398Chương 398
CƯỜNG THẾ ĐẾN CÙNG
Thời gian thấm thoắt trôi, mới đó mà đã qua ba ngày!
Bức tường bao vây ba khu tự trị kia đã hoàn thành từ hôm qua, dưới sự giám sát của Lâm Thiên Hạo, bức tường này lại được xây dày và cao hơn rất nhiêu. Nhìn từ phía xa, bức tường chẳng khác gì một dãy núi, thậm chí còn cao hơn cả kiến trúc cao nhất trong ba khu tự trị, cho nên lượng công việc và tài nguyên không hề nhỏ chút nào.
Nhưng nay thứ mà tân thành không thiếu nhất chính là tài nguyên và nhân thủ nên dù xây tường dày và cao hơn thì vẫn có thể hoàn thành trong thời gian cực ngắn, còn việc đám người Trần Mộc trong khu tự trị cảm thấy thế nào sau khi bức tường hoàn
thành thì Lâm Thiên Hạo cán bản chằng bận tâm tới làm gì. Dù vậy, nhìn bức tường khổng lồ cao hơn trăm trượng thế này, hắn cảm thấy đám người ở bên trong nhất định sẽ có áp lực tâm lý cực lớn.
Sự thật cũng đúng như thế...
Ôn Hòe sắp sửa phát điên tới nơi, cứ nhìn bức tường cao ngất kia thì hắn lại thấy áp lực nặng nề, cảm giác như thể mình thật sự trở thành phạm nhân, bị giam lại ở nơi này.
Ngay cả Phương Tinh cũng cảm thấy như vậy, sắc mặt vô cùng khó coi, đồng thời cô không chỉ bất mãn với Vương Bảo Nhạc mà còn hậm hực với tập đoàn Tam Nguyệt. Thật ra, cô và ôn Hòe vốn nghĩ sau khi tới đây, mặc dù tự trị nhưng cũng không cần phải căng thẳng với Vương Bảo Nhạc như vậy, nhưng trên đường đi Tràn Mộc lại tự tin vỗ ngực đảm bảo nên hai người mới chần chừ rồi xuôi theo như thế.
Nhưng bây giờ Vương Bảo Nhạc vừa ra tay một cái đã khiến bọn họ bó tay bó chân,
đồng thời dù liên lạc với Liên bang hay Sao Hỏa thì đều không có câu trả lời xác đáng ngay lập tức càng khiến họ cảm thấy đau đầu hơn.
Trần Mộc cũng đau đầu không thôi, hắn đã tố cáo Vương Bảo Nhạc lên Liên bang, thậm chí còn truyền âm cho Vực chủ Sao Hỏa nhưng vẫn chưa nhận được câu trả lời... Hắn lại không tiện giục nhiêu, mắt thấy đã qua ba ngày, bức tường khổng Lô bên ngoài khu tự trị giống như một dãy núi, che khuất cả một phần bầu trời khiến cho Trần Mộc càng nơm nớp lo sợ.
Nếu chỉ có như vậy thì có lẽ hắn vẫn còn cố nhịn, chờ đến khi Liên bang và Sao Hỏa xử lý, nhưng không biết Lâm Thiên Hạo nghĩ gì, sau khi xây tường xong, thấy vẫn quá thấp nên chủ động xin chỉ thị của Vương Bảo Nhạc mong được xây cao hơn chút nữa.
Vương Bảo Nhạc cảm thấy mình không thể làm tắt nhiệt huyết công tác của Lâm Thiên Hạo được nên hài lòng gật đầu. Lâm Thiên
Hạo có được sự cho phép của Vương Bảo Nhạc thì lập tức hưng phấn, ra lệnh xây tường thành lên cao hơn nữa!
“Ta đây là lo trước cái lo của Thành chủ, vui thay cái vui của Thành chủ, thông qua việc này có thể bày tỏ thái độ với Thành chủ, thắt chặt quan hệ hơn nữa!”
Lâm Thiên Hạo rất hài lòng với suy nghĩ của bản thân, đi theo Vương Bảo Nhạc đến nay, hắn xem như đã hiểu rõ địa vị của bản thân mình, cũng biết là mình không cần đi so với Liễu Đạo Bân làm gì.
“Liễu Đạo Bân chỉ là một vụ thôi, còn mình lại là một người chấp hành không thể thiếu được!”
Lâm Thiên Hạo càng nhiệt tình thì ba người Trần Mộc càng nóng máu, trơ mắt nhìn bức tường cao thêm theo từng giờ, lại có vô số tu sĩ ngày đêm không ngừng xây dựng, áp lực đè xuống vai của ba người bọn họ ngày càng lớn hơn. Chiếu theo chiêu hướng này, họ sợ Lâm Thiên Hạo sẽ xây thêm một cái mái che khổng lồ bên
trên khu tự trị của bọn họ luôn mất...
“Tên Lâm Thiên Hạo này đúng là đồ chó săn!!”
“Vương Bảo Nhạc chỉ nói là xây tường thôi, nhưng tên Lâm Thiên Hạo này lại quá đáng như thế, hắn định xây mồ cho chúng ta chắc? Định đóng kín nơi này lại luôn à!”
Chẳng những ba người Trần Mộc thấp thỏm lo âu, ngay cả tu sĩ thuộc thế lực của họ ở trong khu tự trị cũng bị sự điên cuồng của Lâm Thiên Hạo làm cho sợ vỡ mật, cả đám thầm mắng to trong lòng. Ba người Trần Mộc thật sự không nhịn được nữa nên dẫn người đi tới bên dưới bức tường, muốn cưỡng chế lao ra, bất chấp hậu quả.
Nhưng ngay khi bọn họ muốn xông ra thì vô số tu sĩ trấn thủ tường thành lại ào ào chạy tới, chỉ trong nháy mắt đã bao vây xung quanh, thân ảnh của Lâm Thiên Hạo cũng xuất hiện trên tường, cúi đầu nhìn lướt qua đám người Trần Mộc, sau đó thản nhiên nói.
Trần Khu trưởng, mau dừng lại!”
Tâm Thiên Hạo, ngươi dám cản ta à?!
Trần Mộc ngẩng đâu lên nhìn chàm chàm vào Lâm Thiên Hạo ở trên tường thành với ánh mắt tóe lửa.
“Cản ngươi?”
Lâm Thiên Hạo nhướng mày, khẽ nheo mắt lại, khoan thai lên tiếng.
“Thành chủ có lệnh, dư thú thoát ra từ hang mới vẫn chưa diệt sạch, vì đảm bảo cho sự an toàn của khu tự trị nên tất cả tiến hành quản lý theo hướng quân sự hóa, không có lệnh thông hành thì bất kỳ kẻ nào cũng không được ra vào nơi này!”
“Lâm Thiên Hạo, ngươi muốn trở thành kẻ thù của Ngũ Thế Thiên Tộc bọn ta sao!!”
Khi nói chuyện với Lâm Thiên Hạo thì Trần Mộc lại càng trực tiếp hơn, lúc này, ánh mắt của hắn ngày càng lạnh lẽo, tu vi cũng phát ra.
ôn Hòe, Phương Tinh và tu sĩ sau lưng của họ cũng hùng hổ toan bùng phát.
Lâm Thiên Hạo chỉ hừ lạnh trước thái độ này của họ, sau đó tiếp tục nói hết nửa câu còn lại.
“Kẻ nào vi phạm, chém không tha!”
“Ngươi dám!”
Trần Mộc gầm nhẹ, đang định nhảy lên, nhưng Lâm Thiên Hạo lại khoát tay một cái, các tu sĩ trấn thủ xung quanh đều bộc phát tu vi. Thậm chí, không ít người còn lấy pháp khí ra, như thể nếu ba người Trần Mộc thật sự dám xông ra thì bọn họ sẽ lập tức ra tay trấn áp.
Lúc này, lại có từng đạo khí tức Kết Đan đột nhiên giáng xuống, giằng co với Kết Đan trong khu tự trị của ba người Trần Mộc. Ngay cả Vương Bảo Nhạc cũng kết thúc bế quan, đứng trong văn phòng phất tay một cái, thông qua quýên điêu khiển trận pháp tân thành để theo dõi diễn biến ở nơi này, trong mắt ánh lên vẻ mong chờ.
Bầu không khí giằng co lên đến đỉnh điểm, ba người Trần Mộc giận tái mặt toan lao ra thì lại có một thân ảnh nhanh chóng đến gần, chính là Lý Uyển Nhi.
“Đủ rồi!”
Lý Uyển Nhi vừa xuất hiện đã tức giận quát to một tiếng. Người cô quát không chỉ riêng Lâm Thiên Hạo mà bao gồm cả ba người Tràn Mộc.
Mặc dù Lâm Thiên Hạo không phục, nhưng dù sao Lý Uyển Nhi cũng là Phó Thành chủ nên lập tức cúi đầu lùi lại vài bước. Trân Mộc thấy Lý Uyển Nhi đến thì như tìm được chỗ dựa, đang định nhảy lên thì đã bị Lý Uyển Nhi quay lại trừng một cái.
Trong mắt cô đầy vẻ bất mãn và bất đắc dĩ khiến cho Tràn Mộc khựng lại, sắc mặt cũng sa sầm xuống.
“Trần Khu trưởng, ba người các ngươi hãy quay về trước đi! Chuyện này cứ giao cho ta xử lý!”
“Lý Thành chủ, hành vi này của Vương Thành chủ đã xâm phạm nghiêm trọng đến việc vận hành của khu tự trị!”
Trần Mộc cảm thấy bực bội. Hắn cảm thấy nếu như thái độ của Lý Uyển Nhi mà cứng rắn thêm chút nữa thì Vương Bảo Nhạc nhất định sẽ lùi bước. Theo hắn thấy, để ủng hộ bọn họ thì Lý Uyển Nhi hoàn toàn có thể chống lại Vương Bảo Nhạc một phen, dù không thể giành được toàn quyền thì ít nhất cũng được một phần.
“Việc này...”
Lý Uyển Nhi nhíu mày, đang định mở miệng thì phía xa lại có từng tiếng xé gió ầm ầm lao tới. Lý Uyển Nhi lập tức ngoái đầu nhìn lại, chẳng mấy chốc, tất cả mọi người ở đây, bao gồm các tu sĩ ở tân thành đều thấy phía xa có hơn mười chiếc khí cầu vận chuyển khổng Lô đang từ từ bay tới.
Trên mười chiếc khí cầu này có dấu hiệu của Ngũ Thế Thiên Tộc, rõ ràng đúng là chỗ tài nguyên tiếp theo được đưa tới.
Trước khi bức tường ngăn cách được xây dựng thì cứ nửa tháng lại có một đợt hàng đưa tới, tất cả khí cầu đều đáp thẳng bên trong khu tự trị, ngoại trừ tài nguyên xây dựng ra còn có vô số tài nguyên dành cho việc tu luyện.
Lúc này, đám khí cầu đó đang từ từ đến gân tân thành như mọi khi, nhưng chưa kịp bay đến gần khu tự trị thì đã có một vầng sáng trận pháp đột nhiên lan ra trên bầu trời, nháy mắt bao trùm mười mấy chiếc khí cầu này. Đây không phải ngăn cản chúng lại mà là trực tiếp bao vây khiến cho mười mấy chiếc khí cầu này vừa chẳng thể tiến lại, lại không cách nào rời khỏi.
Chuyện này khiến cho ba người Trần Mộc biến sắc, các tu sĩ của Ngũ Thế Thiên Tộc bên trong những chiếc khí cầu kia cũng ngơ ngác, chưa kịp làm gì thì Khổng Đạo phụ trách quân đội và cẩm không của tân thành đã dẫn người bay lên đối mặt với đám khí cầu nọ.
“Phụng lệnh Thành chủ, hang mới lại xuất hiện, tất cả đều quản lý theo hướng quân sự hóa, nghiêm cẩm tất cả khí cầu ra vào, kẻ nào dám vi phạm thì lập tức phá hủy!”
Nói xong, hắn lập tức hạ lệnh tạm giam những khí cầu này, bắt buộc chúng đáp xuống khu vực chỉ định. Lúc đám khí cầu này bị quân đội bao vây sau khi có trận pháp trấn áp, để đảm bảo, Vương Bảo Nhạc còn mở quýên khống chế trận pháp khiến cho mười mấy chiếc khí cầu này lập tức cảm giác được uy hiếp, sau vài giây im lặng thì không dám phản kháng.
Nhưng sau khi khí cầu đáp xuống, phát hiện đám người Khổng Đạo lại cường thế yêu cầu bọn họ giao nộp tài nguyên mà mình mang đến thì một vị lão giả Trúc Cơ đại viên mãn dẫn đội của Ngũ Thế Thiên Tộc lập tức nổi giận.
“Ai dám động vào tài nguyên của Ngũ Thế Thiên Tộc bọn ta? Vương Bảo Nhạc đâu, bảo hắn ra đây gặp ta!”
Gàn như ngay khi lão giả Trúc Cơ đại viên mãn này của Ngũ Thế Thiên Tộc vừa lên tiếng thì trận pháp của tân thành đột nhiên nổ mạnh, nhìn từ xa giống như có vô số tia sét trực tiếp nổ tung và giao thoa ngay trên không trung, loáng thoáng tạo thành một gương mặt của Vương Bảo Nhạc.
Gương mặt này được hình thành thông qua trận pháp, ngay khi vừa xuất hiện đã bộc phát uy áp vô cùng kinh người, đột nhiên đè xuống người của lão giả đang nổi trận lôi đình kia khiến cho ông ta lập tức biến sắc.
Ngay sau đó, thanh âm của Vương Bảo Nhạc lại mượn trận pháp tân thành, vang vọng khắp nơi.
Ngươi muốn gặp ta à?”
"filepos0008932083">

Bạn cần đăng nhập để bình luận