Tam Thốn nhân Gian

Chương 323

Chương 323Chương 323
CON!
Vừa nghĩ tới chuyện quả trứng này nở ra một con thân ưng thì Vương Bảo Nhạc lập tức kích động hẳn lên, hẳn chợt nghĩ đến con phi cầm mình từng thấy trên đường về nhà lúc còn là cổ Võ. Tuy là con phi cầm đó bị người ta làm thịt nhưng vẫn không ảnh hưởng đến việc Vương Bảo Nhạc ảo tưởng về nó.
Trong đầu hắn không khỏi xuất hiện cảnh mình đứng trên lưng một con thần ưng khổng lồ, thần ưng ngạo thị thiên hạ, hắn lại chắp tay sau lưng nhìn xuống thế gian, chắc hẳn sẽ uy chấn bốn phương ấy chứ.
"Nó vừa ra đời thì đã là Chân Tức, đúng là khó mà lường được, tư chất chắc chỉ thua mình có một chút thôi."
Vương Bảo Nhạc kích động đứng canh bên cạnh quả trứng, đến cả việc tu luyện và hoàn thành bản thiết kế pháo đài cũng không khiến hắn hứng thú bằng tận mắt nhìn thần ưng của mình xuất thế.
Cứ thế, Vương Bảo Nhạc hào hứng thủ hộ bên cạnh, vết nứt và tiếng răng rắc phát ra từ trong vỏ trứng cũng ngày càng nhiêu hơn, mà tâm trạng của Vương Bảo Nhạc cũng nôn nao mong chờ hơn hẳn.
"Đặt tên gì cho nó đây nhỉ?"
Vương Bảo Nhạc bắt đầu động não để nghĩ một cái tên thật hay và thật kêu cho nó.
"Tiểu Hồng? Tiểu Hắc? Trứng Thép?"
Vương Bảo Nhạc gãi đầu, cảm thấy mấy cái tên này nghe thường quá, chẳng hợp với khí thế của thần ưng nhà mình chút nào.
Do cful l.vn- đọc tr miễ n ph í
Vương Bảo Nhạc có thể nói là dốc hết tâm sức ra tìm tên cho nó nhưng càng nghĩ lại càng bí. Cứ thế, trong lúc Vương Bảo Nhạc liên tục suy nghĩ thì vết nứt đã lan ra khắp quả trứng, mãi cho đến khi một tiếng rắc vang lên, một mảnh vỏ trứng nhỏ cỡ móng tay bung ra.
Mảnh vỏ này bung ra khiến Vương Bảo Nhạc lập tức nhìn qua, hô hấp cũng trở nên dồn dập hơn, chằng mấy chốc đã thấy một cái chân mọc lông tơ thò ra.
"Đây là chân thần ưng đấy!"
Hai mắt của Vương Bảo Nhạc sáng rực lên, kích động vô cùng nhưng chẳng mấy chốc hắn lại chần chừ ngay, bởi vì hình như cái chân này... lớn hơn chân thần ưng trong tưởng tượng của hắn một chút.
"Sao cứ sai sai thế nhỉ..."
Trong lúc Vương Bảo Nhạc lấy làm khó hiểu thì vỏ trứng chỗ khác lại váng ra, thêm một cái chân khác thò ra nữa.
Vương Bảo Nhạc ngu người, ngơ ngác nhìn hai cái chân lông xù kia ngo ngoe.
"Sao nó không giống vuốt mà giống... móng guốc thế nhỉ?”
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, lập tức sinh ra cảm giác chẳng lành, trong lòng run lên, lúc này, lại có tiếng ráng rắc, chỗ khác của trứng vỡ ra, lại thêm cái chân thứ ba và thứ tư lần lượt thò ra.
Nhìn bốn cái chân kia, Vương Bảo Nhạc ngu người hoàn toàn.
"Sao thần ưng lại có bốn chân được... Rốt cuộc thì nó là cái gì chứ?”
Vương Bảo Nhạc ngơ ngác xong thì đầu óc mít đặc, lại có tiếng răng rắc vang lên, quả trứng cũng vỡ nhiêu hơn... Mãi cho đến khi...
Một cái đầu lông xù ướt bẹp chằng to hơn mấy cái chân kia bao nhiêu chui ra, chất nhầy nhễu đầy đất, con thú con vừa phá trứng chui ra như đang cố gắng mở mắt ra ngắm nhìn thế gian này.
Vương Bảo Nhạc ở trước mặt nó thì hô hấp dồn dập, hai mắt mở to nhìn thẳng vào nó.
"Toàn thân đen thẫm, tai dài, mặt dài, miệng cũng dài, đây là một..."
"Connnn!"
Trong sự khiếp sợ của Vương Bảo Nhạc, con thú kia rốt cuộc cũng mở mắt ra nhìn thế giới, sau khi thấy rõ Vương Bảo Nhạc thì nó vui mừng phát ra tiếng kêu đàu tiên của cuộc đời mình.
Dù nó chỉ nhỏ cỡ bàn tay nhưng dù sao cũng là Chân Tức, dù mới ra đời nhưng tiếng vẫn rất vang vọng lại khắp mật thất, đồng thời cũng khiến Vương Bảo Nhạc vỗ trán một cái, cảm thấy lý tưởng và sự thật chênh lệch quá lớn.
"Quả trứng này lại nở ra một con lừa! Còn là lừa đực nữa!"
Vương Bảo Nhạc muốn phát điên, hắn thật không ngờ trứng nở ra phần lớn là chim hoặc rắn mà nay lại có một con lừa, theo hắn biết thì lừa sinh con mà...
Dường như con lừa con đó không nhìn ra sự buồn bực cáu gắt của Vương Bảo Nhạc nên cố gắng leo ra khỏi quả trứng nhưng đứng không vững nên ngã dạng thẳng bốn vó, chân trượt tới trượt lui như muốn đứng lên, hồi lâu sau nó mới miễn cưỡng chống hai chân trước lên, chân sau vừa giãy mạnh thì lại ngã sấp mặt.
Sau vài lãn thử thất bại, cuối cùng con lừa con này cụp tai nhìn sang Vương Bảo Nhạc với vẻ ngơ ngác, sau đó lại nhìn vỏ trứng bên cạnh mình, tiếp theo há miệng ngoạm vỏ trứng nhai rôm rốp.
Hình như cảm thấy mùi vị cũng được nên hai mắt của nó sáng rực lên, nằm im tại chỗ bắt đầu nhai khí thế, chỉ một lát sau thì nguyên quả trứng đã bị nó ăn sạch, thậm chí cả chất nhầy ở dưới đất cũng bị liếm cho bằng hết...
Sau khi ăn xong, hình như nó vẫn còn đói nên chớp mắt nhìn Vương Bảo Nhạc rồi gọi.
"Connnnn!"
Vương Bảo Nhạc đen mặt, dù biết đó là tiếng kêu của nó nhưng hắn vẫn thấy quái quái, mà con lừa nhỏ kia thấy Vương Bảo Nhạc không hó hé gì thì đói quá kêu to hơn.
"Connnnnnnnnnn!!’’
Nhìn con lừa nhỏ nằm bẹp ở đó, bốn chân quẫy cật lực nhìn mình kêu gào, Vương Bảo Nhạc đau dẫu nên xách cổ nó lên trước mặt mình, tức giận trừng nó.
'Đừng có kêu nữa!
'Connnn! Connnnn!!
Nó chằng những không ngừng mà còn kêu hăng hơn, thấy vậy, Vương Bảo Nhạc buồn bực vô cùng. Lúc này, hắn lại thở dài, nơi này chằng có cỏ khô cho nó ăn, nhưng nghe nó kêu mãi thì cũng phiên nên hắn lấy đại một đống đồ ăn vặt mà Lý Di mua ra cho nó.
Sau đó, hán ném con lừa nhỏ đó xuống đất. Khi thấy đồ ăn thì con lừa không kêu nữa mà ra sức bò tới chỗ đồ ăn, vục mặt xuống nhai ngấu nghiến cả bao bì...
Chẳng mấy chốc nó đã án sạch đống đồ Vương Bảo Nhạc ném ra, lúc này mới hài lòng nằm bẹp xuống, nhắm mắt ngủ ngon lành.
Nhìn con lừa nhỏ ngủ khò khò kia, Vương Bảo Nhạc cảm thấy thật mệt tim, hồi lâu sau mới thở dài mặc kệ nó, sau đó khoanh chân tu luyện để giảm bớt sự buồn bực của mình.
Nhưng chẳng mấy chốc... Cỡ chừng một ngày sau, Vương Bảo Nhạc đang đả tọa lại nghe thấy tiếng kêu của nó.
"Connnnn!
Da mặt của Vương Bảo Nhạc co giật, bất đắc dĩ mở mắt ra nhìn nó, sau đó giật nảy mình.
"Lớn nhanh tới vậy ư?"
Vương Bảo Nhạc thật sự kinh ngạc, so với hôm qua thì con lừa nhỏ này đã to hơn rất nhiều, lúc vừa chui ra khỏi trứng nó chỉ nhỏ cỡ một bàn tay, chỉ bàng một con chuột, nay đã to cỡ một con thỏ rồi.
Sau khi cân nhắc, Vương Bảo Nhạc lại ném thêm một ít đồ ăn qua, con lừa này lập tức vui sướng kêu to rồi vùi đầu ăn ngấu nghiến.
Nghe tiếng kêu của nó, Vương Bảo Nhạc lại thở dài Lân nữa. Hắn cảm thấy thứ mình ấp ra không phải chiến thú mà là ông nội...
Lại thêm nửa tháng trôi qua, trong khoảng thời gian này, con lừa kia đói thì kêu to đòi ăn, án no xong lại ngủ, thân thể phát triển nhanh đến mức khiến Vương Bảo Nhạc không thể tin nổi. Nó không còn nhỏ như một con thỏ nữa mà đã to cỡ một con ngựa con khỏe mạnh rồi.
Toàn thân đen nhánh, hai mắt to tròn, lỗ tai dài khiến lúc không kêu la thì trông nó rất đáng yêu, đồng thời thân thể phát triển khiến nó cũng mạnh hơn, rốt cuộc có thể đứng thẳng bằng bốn chân, ngày nào cũng chạy tới chạy lui trong phòng của Vương Bảo Nhạc.
Những điều này thì Vương Bảo Nhạc vẫn có thể chấp nhận được, nhưng điêu duy nhất khiến hắn không thể nào chấp nhận là con lừa này án rất nhiêu, bụng chẳng khác gì cái lỗ đen vũ trụ, cái gì cũng án cũng tiêu hóa được.
Nửa tháng thôi mà nó đã ăn hết sạch đống đồ ăn vặt do Lý Di đưa tới, thế này chưa là gì, thậm chí cả gia cụ nó cũng ăn. Mỗi Lân Vương Bảo Nhạc đả tọa xong đều thấy gia cụ của mình hoặc là thiếu một chân hoặc là bay luôn một cánh cửa... Cuối cùng, phòng của hắn gần như rỗng tuếch...
Vương Bảo Nhạc tức điên người, hắn cảm thấy nếu cứ tiếp tục như thế thì mình không nuôi dạy nổi con lừa đen này nữa rồi. Thấy nó đang nhai cái tủ quần áo, Vương Bảo Nhạc cả giận nói.
"Ăn đi, đợi đến lúc tao không nuôi nổi mày nữa thì tao nướng mày lên ăn luôn!"
Con lừa đang gặm tủ quần ảo như phát giác điêu gì nên ngẩng đầu lên nghi hoặc, sau đó lại nhìn Vương Bảo Nhạc với ánh mắt vô số tội, còn tưởng là Vương Bảo Nhạc muốn giành án với mình nên lại ra sức nhai nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã chén gọn cái tủ, có vẻ ăn nhanh quá nên còn bị nghẹn nữa...
"Con lừa này đần thế nhỉ!"
Vương Bảo Nhạc cười khổ, nhìn căn phòng trống trơn mà thở dài một tiếng.
"filepos0007512574">

Bạn cần đăng nhập để bình luận