Tam Thốn nhân Gian

Chương 419

Chương 419Chương 419
DỆT HOA TRÊN GẤM
Thấy vậy, tất cả mọi người đều khiếp sợ tột cùng, ngay cả Vương Bảo Nhạc cũng mở to mắt nhìn trân trối. Liễu Đạo Bân đắc ý, không khỏi liếc nhìn Lâm Thiên Hạo, trong lòng vô cùng hả hê, thầm nghĩ Lâm Thiên Hạo ngươi dựa vào năng lực để leo lên cũng không sao hết, nhưng so với Liễu Đạo Bân ta thì ngươi hãy còn non lắm, ta vừa có bản lĩnh lại giỏi nịnh hót.
Theo hắn thấy thì cái sau quan trọng không kém gì cái trước, điểm này từ khi còn bé thì cha hắn đã đích thân dạy dỗ rồi, cũng luôn dặn dò và bồi dưỡng. Hắn sẽ không bao giờ quên điêu cha hắn lỡ miệng nói ra trong một Lân say rượu nọ.
“Con người ai cũng thích nghe mấy lời nịnh nọt xuôi tai cả, chỉ có động vật mới không thích. Nhưng con phải nhớ, đây chỉ là hoa thôi, có biết hoa không? Biết cái gì gọi là dệt hoa trên gấm không, nếu như con có gấm lại thêm hoa thì xem như cha chẳng càn phải lo cho tương lai của con nữa, nên Đạo Bân à, một khi con rành rẽ mẩy kỹ thuật này thì sẽ không chỉ là hạng tầm thường đâu!”
Liễu Đạo Bân vốn không để ý lắm, thậm chí lúc trước khi thi vào Đạo viện Phiêu Miễu, hắn đã định sẵn tương lai của mình là trở thành một vị đại sư pháp binh, nhưng ngã rẽ cuộc đời hắn đã xuất hiện kể từ khi gặp được Vương Bảo Nhạc... nên hắn lại đi lên con đường của cha mình. Sau khi đi rồi hắn lại càng cảm giác được bao nỗi khó khán của cha mình, đồng thời cũng suy một ra ba, ngộ ra được một đạo lý trên vấn đề nịnh hót.
“Đôi lúc nịnh nọt cũng không cần phải lên tiếng, vô thanh thắng hữu thanh mới là cảnh giới chí cao!”
Liễu Đạo Bân thầm đắc ý cũng chẳng nói gì về chuyện mấy bức tượng kia, dẫn đoàn người Vương Bảo Nhạc tiếp tục tham quan, một đường đi tới, hết pho tượng này đến pho tượng khác của Vương Bảo Nhạc xuất hiện trước mắt mọi người, tiếng hít khí cũng dần dãn biến mất, tất cả mọi người vô cùng khiếp sợ, đồng thời cũng phải bái phục Liễu Đạo Bân.
Bọn họ cảm thấy mình chẳng cần xem nữa làm gì, khỏi cần nghĩ cũng biết, chắc hẳn phố lớn ngõ nhỏ trong khu tự trị của ôn Hòe chỗ nào cũng có tượng của Vương Bảo Nhạc rồi... nên khi nhìn về phía ôn Hòe, ai nấy cũng không khỏi lộ ra vẻ đồng tình và thương hại.
Ôn Hòe thì vẫn trơ trơ ra, hắn cũng đã chết lặng rồi. Kể từ khi Liễu Đạo Bân dựng bức tượng đầu tiên tới nay, hắn cũng không rõ trong khu tự trị này có bao nhiêu bức tượng của Vương Bảo Nhạc nữa. Hắn cũng đã quen với việc Liễu Đạo Bân dùng cách này để liên tục tẩy não người của mình... nên bây giờ tâm phúc của hắn càng lúc
càng ít. Thậm chí, hắn cảm thấy đệ tử Tinh Hà Lạc Nhật Tông chỉ biết giết chóc nhưng so với Liễu Đạo Bân thì bọn họ vẫn còn chân chất và ngây thơ như trẻ con ấy.
Cũng có người nhìn ra được mánh khóe, nhưng một mặt là do Vương Bảo Nhạc quá cường thế, mặt khác là Liễu Đạo Bân cũng chẳng hề che giấu hành vi của mình, nói thẳng cho mọi người biết, ta đang nịnh nọt Thành chủ đấy, ngươi làm gì được ta!
Thế cho nên người khác thật sự không biết phải ngăn cản kiểu gì, cũng không thể cấm hắn nịnh nọt được, lỡ như Vương Bảo Nhạc hiểu Lâm thì biết phải làm sao bây giờ... vậy nên mới dẫn tới tình trạng tượng Vương Bảo Nhạc mọc lên như nấm.
Trong lúc ôn Hòe cảm thấy chán chường và phức tạp, mấy người Lâm Thiên Hạo lặng ngắt như tờ, Vương Bảo Nhạc khiếp sợ một lúc xong thì trong lòng dâng lên cảm giác rất kỳ dị. Càng nhìn mấy bức tượng này, hắn càng thấy nó oai hùng bất phàm, sau đó khi nhìn Liễu Đạo Bân thì càng hài lòng hơn nữa.
Thấy ánh mắt của Vương Bảo Nhạc, Liễu Đạo Bân hăng hái như đánh tiết gà, cảm thấy tất cả cố gắng của mình đúng là không hề uổng công, nhưng hắn vẫn biết đúng mực, thầm hiểu chỉ nịnh nọt thì không đủ nên lại mỉm cười nói với Vương Bảo Nhạc.
“Thành chủ tới đây chính là tò mò muốn biết tại sao nơi này không có bất kỳ người nào tu luyện Trường Sinh công đúng không?”
Nghe Liễu Đạo Bân chủ động nhắc tới việc này, Vương Bảo Nhạc lại thấy hài lòng hơn, ý cười trên mặt cũng sâu hơn một chút, chỉ vào Liễu Đạo Bân rồi quay sang cười nói với mấy người Lâm Thiên Hạo.
“Các ngươi xem, đây là thấy chúng ta không hỏi nên mới chủ động kể công đây mà.”
Lâm Thiên Hạo mỉm cười, mấy người còn lại đều phối hợp cười tươi đầy thân thiết với Liễu Đạo Bân.
“Thành chủ, sở dĩ chỗ bọn ta không có bất kỳ người nào tu luyện tà pháp cũng là do sau khi tới đây, ty chức đã tăng cường khai sáng tinh thần khiến cho tất cả mọi người trong khu hiểu rõ cái gì nên làm, cái gì không nên làm, lại còn hoàn thiện chế độ thưởng phạt nên mới có được tân khu ý chí ngút trời như hiện nay!”
Liễu Đạo Bân nói rất xuôi tai nhưng tất cả mọi người xung quanh, bao gồm cả Vương Bảo Nhạc đều nghe ra được ẩn ý bên trong.
Lâm Thiên Hạo đứng bên cạnh ho khan một tiếng, sau đó truyền âm giải thích về kết quả mà mình điêu tra được cho Vương Bảo Nhạc.
Vương Bảo Nhạc nghe xong cũng giật mình, kết hợp với lời Liễu Đạo Bân đã nói thì lập tức hiểu ra được.
Thật ra, sau khi Liễu Đạo Bân tới tân khu của Ôn Hòe, chẳng những nắm được Bộ Khu kỷ mà còn hoàn thiện cơ cẩu báo án khiến cho quá tình báo án trở nên vô cùng
đơn giản. Đồng thời, mỗi phần báo án đưa lên đều phải giải quyết với tốc độ nhanh nhất, sau đó là tiến hành xử lý phạt tiền đối với người bị báo án, phần tiên phạt thu được sẽ thưởng cho người báo án!
Hắn lại liên tục thúc đẩy, thậm chí âm thầm tìm không ít người chủ động làm gương, sau khi hao tốn biết bao công sức, cuối cùng cũng khiến báo án trở thành ý thức hàng đầu của tất cả mọi người trong tân khu của ôn Hòe...
Dù ban đầu không có nhưng bị người bên cạnh báo án nhiêu thì ai nấy đều thấy nơm nớp lo sợ, đương nhiên sẽ có chuyện dù lớn hay nhỏ, chỉ cần bất mãn một cái là sẽ đi báo án.
Đồng thời cũng sinh ra một số người hưởng được lợi ích xong bèn trở thành chuyên gia báo án, nhận được rất nhiêu linh thạch và tài nguyên cần thiết cho việc tu luyện.
Ôn Hòe đành bó tay chào thua, hắn cũng muốn xen vào quản lý, nhưng nghĩ đến
chuyện Liễu Đạo Bân đại diện cho Vương Bảo Nhạc thì hắn lại không dám hó hé gì.
Sau khi mọi người đã quen với việc báo án, tên tu sĩ truýên bá Trường Sinh công đầu tiên vừa mới tới đây, chưa đầy nửa canh giờ thì hành vi lén lén lút lút của hắn đã bị hơn một trăm người báo án, hẳn cũng lập tức bị còng đầu đưa đi.
Tuy rằng lúc đó Vương Bảo Nhạc vẫn chưa hạ lệnh cấm tu luyện Trường Sinh công, những khu khác sẽ không xem trọng loại công pháp đột nhiên xuất hiện này, nhưng ở nơi đã quen thói báo án như ở đây thì nó lại thành bia ngắm vô cùng rõ ràng. Mặc kệ nó có vấn đề hay không, cứ báo đã rồi tính, lỡ như có vấn đề thật thì lại được nhận thưởng ấy chứ, dù không có vấn đề thì cũng có thể chứng minh bản thân mình có tinh thần trách nhiệm cực cao.
Sau khi biết rõ đầu đuôi, Vương Bảo Nhạc lập tức dở khóc dở cười, Liễu Đạo Bân thì hí hửng thầm trong bụng. Hắn cảm thấy lần này mình làm cực kì tốt, nhưng thầm nghĩ phải thêm chút hỏa hậu để làm nổi
bật thành quả của mình, thế là hắn ra vẻ tận trung với cương vị bản thân, hùng hồn tuyên bố cùng Vương Bảo Nhạc.
“Thành chủ, lúc trước Trường Sinh công xuất hiện ở đây, dù không có văn bản quy định rõ ràng nhưng Đạo Bân lúc nào cũng nhớ tới ơn nâng đỡ của Thành chủ, không dám lơ là giây phút nào, càng không thể phụ lòng kỳ vọng của Thành chủ, tuyệt đối không để xảy ra bất kỳ sơ xuất nào dù là nhỏ nhất. Vậy nên ta đã cấm tu sĩ ở đây tu luyện Trường Sinh công, vốn định kéo dài một thời gian xem tình hình ra sao rồi quyết định tiếp, kết quả lại thật sự có chuyện.”
“May mà Thành chủ anh minh thần võ, trực tiếp phá hủy âm mưu quỷ kế đủ để rung chuyển tân thành, rung chuyển Sao Hỏa này với tốc độ chớp nhoáng. Đạo Bân đại diện cho tất thảy tu sĩ trong tân khu, cảm tạ ơn cứu mạng của Thành chủ!”
Liễu Đạo Bân nói tới đây lại ôm quyền cúi đầu thật sâu với Vương Bảo Nhạc.
Sau khi hắn cúi đầu, không ít tu sĩ của tân khu này đứng xung quanh cũng chần chừ một lúc rồi cúi đầu với Vương Bảo Nhạc. Mấy người ôn Hòe bất đắc dĩ, thấy ai cũng làm thì đành nhắm mắt làm theo, bái lạy cảm tạ Vương Bảo Nhạc.
Lúc này, Lâm Thiên Hạo đã ngu người hoàn toàn, hắn lại càng cảnh giác với Liễu Đạo Bân hơn nữa, cũng vội vàng ôm quýên cúi đầu với Vương Bảo Nhạc. Nhất thời, tiếng cảm tạ và bái kiến vang lên liên hồi, Vương Bảo Nhạc thấy vậy thì dở khóc dở cười, đồng thời trong lòng cũng sướng âm ỉ, cuối cùng lại nói vài câu phê bình Liễu Đạo Bân cho có lệ nhưng vẻ tán thưởng trong mắt lại cực kì rõ ràng.
Sau khi tham quan thêm một lát, xác định mọi thứ ở đây đều nằm trong tầm kiểm soát của Liễu Đạo Bân thì Vương Bảo Nhạc lại khen ngợi ôn Hòe vài câu rồi mới dát Lâm Thiên Hạo rời đi.
Trong lúc bọn họ rời đi, cùng thời gian ở đó... trong văn phòng ở khu tự trị của Trần Mộc, hắn ta mặt mày bình tĩnh nhưng
đồng tử co rụt lại, lạnh lùng nhìn một tu sĩ trung niên đứng phía trước.
“Ngươi là ai?!”
Trần Mộc mở miệng chất vấn.
Tu sĩ này mặc đạo bào của Ngũ Thế Thiên Tộc, vốn là một trợ thủ của hắn, bình thường luôn dè dặt cẩn trọng khi đứng trước mặt mình, nay không được hắn cho nhưng lại đột nhiên xuất hiện, tư thái và vẻ mặt đều khác hẳn trước kia giống như biến thành người khác. Thậm chí, trên người hắn còn phát ra khí tức khiến Trần Mộc cảm thấy nguy hiểm.
“Trần đạo hữu, ta là ai không quan trọng, quan trọng là... Trường Sinh công có liên quan tới ta. Ngươi có thể gọi người xông vào, bắt ta giao cho Vương Bảo Nhạc, hoặc... ngươi có thể cho ta và bản thân ngươi một cơ hội để ta đại biểu cho chủ nhân của mình mà thương lượng với ngươi một phen.”
"filepos0009369528">

Bạn cần đăng nhập để bình luận