Tam Thốn nhân Gian

Chương 261

Chương 261Chương 261
NGƯỜI QUEN
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại lạnh lùng nhìn Trần Tuệ hóa thành huyết ảnh chạy trốn. Thực ra, mấy hôm nay hắn vẫn luôn cảm giác như có người đang âm thầm đi theo mình nhưng dù hắn có sai phái đám muỗi thăm dò điêu tra kiểu gì thì cũng không thể tìm ra được vị trí của đối phương.
Điều này khiến cho hắn nhớ tới cô gái áo trắng mà mình đã gặp ở nơi phát hiện ra chiếc đỉnh nhỏ này. Cô gái kia cũng giỏi ẩn thân khiến cho hắn không hề phát hiện ra cô ta trước khi bước vào vết nứt.
Sau khi nghĩ thế, Vương Bảo Nhạc cũng chắc chắn kẻ đang âm thâm bám theo mình chính là cô gái đó. Hơn nữa, thuật pháp của đối phương rất quỷ dị, nhất là linh bảo lại có uy lực kinh người. Nếu cứ để mặc cô ta bám riết theo mình thì chẳng
khác gì một thanh kiếm treo ngược trên đỉnh đàu, cứ nghẹn lại ngay giữa họng nên Vương Bảo Nhạc vẫn luôn muốn dụ cô ta lộ mặt, hưng mấy hôm nay, dù Vương Bảo Nhạc có cố ý để lộ sơ hở kiểu gì đi nữa thì cũng không hề thấy cô ta xuất hiện. Mãi cho đến hôm nay, vết thương trên người hắn tích lũy đến mức sắp sửa bộc phát, lại đụng mặt đám người nghị viên hội, thế là Vương Bảo Nhạc lại nhanh trí bày mưu.
Nhờ thế vây công của đám người trong nghị viên hội khiến cho bản thân rơi vào trạng thái yếu ớt, không gánh nổi thương thể, thậm chí vì để cho thật hơn, Vương Bảo Nhạc còn cho vết thương bộc phát thật sự, rốt cuộc cũng dụ được đối phương lộ mặt. Hắn vốn muốn dùng một đao giết chết cô ta nhưng cô gái này có thủ đoạn hơn người, chưa kể do vết thương trên người Vương Bảo Nhạc thật sự rất nặng nên cuối cùng chỉ chém đứt một cánh tay mà thôi.
Đồng thời, cái giá phải trả khi dùng Pháp Binh cấp bảy dẫn tới phản phệ cũng khiến thương thể của Vương Bảo Nhạc thêm
trâm trọng, nhưng may mà vẫn có thể áp chế được, chỉ cần trong thời gian ngắn không dùng Pháp Binh nữa thì sẽ không dễ dàng bộc phát.
Cảm giác nghẹn khuất khó chịu kia cũng biến mất, khiến cho Vương Bảo Nhạc cảm thấy nhẹ lòng hơn. Lúc này, hắn thở phào một hơi, quay người lại mỉm cười nhìn Lý Tú đang đứng gần đó.
“Lý huynh, đã lâu không gặp. Ngươi cũng muốn tham gia cướp đoạt à?”
Lý Tú bị ánh mắt của Vương Bảo Nhạc nhìn trúng thì lập tức run lên. Hắn đã tận mắt nhìn thấy Vương Bảo Nhạc ra tay chiến đấu, cũng thấy rõ ràng thi thể máu me be bét của cháu trai Thành chủ thành Càn Thiên, càng thấy rõ sát khí và khả năng tính toán của Vương Bảo Nhạc. Tất cả những thứ này đều khiến cho hắn cảm thấy may mắn vì sự chần chừ của mình khi nãy.
Lúc này, hắn coi như đã nhìn ra, tên béo kia trông có vẻ hiên hòa dễ tính nhưng
thực tế lại là người tâm ngoan thủ lạt, một khi đã giết ngươi thì lại rất quyết đoán, ra tay cũng hung tàn dữ dội.
Hắn cảm thấy người thế này không hợp với bốn đạo viện chút nào. Rõ ràng đây là phong cách của Tinh Hà Lạc Nhật Tông mới đúng, trên mặt thì cười hì hì, quay đầu đã chém cho một đao... cho nên, khi thấy Vương Bảo Nhạc mỉm cười nhìn mình như thế, Lý Tú cố gắng ngăn cho thân thể đừng run rẩy quá nhiều, cười gượng lấy ra một ít đan dược đặt xuống dưới chân, sau đó vỗ ngực quát to.
“Bảo Nhạc huynh đệ, ngươi đừng hiểu lâm ý ta như thế! Lý Tú ta không phải kẻ như thế. Ta là một người chính trực, luôn giảng nghĩa khí. Mục đích của ta khi đến đây chỉ có một, ấy chính là... tặng đan dược cho Bảo Nhạc huynh đệ ngươi đấy.”
Vương Bảo Nhạc nhướng mày nhìn Lý Tú.
“Cho ta một lý do để tin ngươi xem nào!”
Nghe Vương Bảo Nhạc nói thế, Lý Tú chỉ
muốn khóc ròng. Lúc này, trong lòng run sợ, cố gắng vắt hết đầu óc, hắn chợt nảy ra một ý nên vội nói ngay.
“Anh Bảo Nhạc, anh vẫn còn độc thân đúng không? Không phải độc thân cũng chằng sao, em có một chị gái rất xinh đẹp, chẳng khác gì Hằng Nga luôn, dù là dung mạo hay dáng người đều tuyệt khỏi chê. Bây giờ chị ấy đang làm việc ở trên sao Hỏa, nổi tiếng khắp Liên bang luôn ẩy. Em vừa thấy anh thì đã cảm thấy thân thiết vô cùng, em nghĩ anh rất có khả năng sẽ thành anh rể của em đấy!”
“Hả? Gì cơ?”
Vương Bảo Nhạc ngu người.
“Anh rể! À, em còn chút việc nên xin phép đi trước nhé! Chào anh rể!”
Lý Tú vỗ ngực bộp bộp, nói xong thì vội quay đầu chạy cho thật nhanh.
Vương Bảo Nhạc nhìn bóng lưng của Lý Tú, cũng không hề đuổi giết, trên mặt đầy vẻ cổ quái. Hắn cầm đan dược xoay người
rời đi, tâm trạng nặng nề lúc trước cũng giảm bớt phần nào vì những lời ngớ ngẩn của Lý Tú khi nãy.
Hắn liên tục đi sâu vào trong khu rừng ở phần sau của Mặt Trăng, đám người đuổi theo Vương Bảo Nhạc cũng ít dần. Dù sao thì đống thi thể trước đó cũng đã phát huy tác dụng đe dọa khiến cho hắn thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay khi hắn bắt dẫu chuẩn bị tìm nơi để Trúc Cơ thì lại xuất hiện một nhóm người bị linh nguyên của hắn phát ra hấp dẫn.
Đây là những người mà Vương Bảo Nhạc không muốn gặp phải nhất nhưng nay lại không thể không đối mặt.
“Vương Bảo Nhạc...”
Trần Vũ Đồng cười khổ bước ra từ trong rừng, bên cạnh hắn còn vài người của các đạo viện, nhân số ước chừng mười hai mười ba người, thậm chí trong số này còn có cả Lý Di.
Ngay cả tên Thạch Linh vốn cực kỳ nhạy cảm với mảnh vỡ kia cũng có mặt. Lúc này, hắn ta đang đứng trong đám người nhìn Vương Bảo Nhạc với vẻ không dám tin.
Trước đây bọn họ cũng không biết người giữ linh nguyên là ai, cho nên sau khi tiếp cận thì mới biết được là vương Bảo
Nhạc, lúc này cả đám không khỏi cười khổ.
Trần Vũ Đồng hiểu rất rõ về đạo lý đối nhân xử thế, hắn cũng biết rõ đây là thời khắc dễ khiến mọi người hiểu Lâm nhất. Dù quan hệ của hắn và Vương Bảo Nhạc khá thân thiết, nhưng càng là như thế thì hắn lại càng không thể khiến Vương Bảo Nhạc sinh ra hiểu Lâm được.
Vậy nên sau khi hắn đi ra cũng không hề đến gần mà trực tiếp mở túi trữ vật ra, lấy đan dược đặt ở một bên.
“Bảo Nhạc, ta cũng chẳng nhiều lời làm gì. Bây giờ bên cạnh ngươi không thích hợp có người khác kề cận. Ta chúc ngươi có thể sớm ngày Trúc Cơ!”
Những người khác cũng im lặng lấy đan dược ra.
Thấy mọi người cùng đạo viện với mình làm thế, trong lòng Vương Bảo Nhạc cảm thấy ấm áp, lại càng cảm động trước hành vi của Trần Vũ Đồng hơn. Hắn khẽ gật đầu, nhận lấy đan dược, xoay người muốn rời đi. Nhưng ngay khi hắn quay lưng lại thì trong mắt Lý Di lại có hàn quang lóe lên. Hình như cô ta khá bất mãn nhưng không đợi cô ta kịp làm gì thì Trần Vũ Đồng đã trừng mắt nhìn sang.
Lý Di chỉ có thể im lặng, cúi đầu bất động.
Mặc dù Vương Bảo Nhạc đã quay lưng đi nhưng thông qua tầm mắt của đàn muỗi, hắn vẫn có thể thấy rõ ràng. Trong mắt hắn lóe lên vẻ tàn khốc nhưng không hề nói gì, chỉ với tay vào ngực áo, lấy những mảnh vỡ mà mình cướp được trong suốt đoạn đường giết chóc này ra, ném mạnh một cái, phần lớn đều rơi vào tay Trần Vũ Đồng.
Trần sư huynh, gần đây cũng có một số thi
thể có mảnh vỡ nhưng ta không kịp lấy, xem như tặng các ngươi! cảm ơn, xin cáo từ!”
Vương Bảo Nhạc nói xong thì thân thể lóe lên một cái, lao thẳng về phía trước, sau đó biến mất giữa khu rừng.
Sau khi tạm biệt nhóm người của bốn đạo viện, Vương Bảo Nhạc nhanh chóng chạy thẳng vào sâu bên trong khu rừng này. Theo thời gian trôi qua, vết thương trên người hắn cũng khó áp chế hơn, dù có đan dược chữa trị nhưng trừ khi tìm được một nơi yên tĩnh nào đó để bế quan, bằng không cũng chỉ có thể tạm thời kéo dài mà thôi, một khi bộc phát chắc chắn sẽ nặng hơn nhiều.
Vậy nên, sau khi kiên trì thêm thời gian chừng một ngày thì Vương Bảo Nhạc sai đám muỗi tản ra xung quanh, sau khi xác định chắc chắn rằng không có ai đuổi theo thì hắn mới đi tìm một ngọn núi nhỏ ở gần đó, đào một cái sơn động rồi lách vào nấp ở bên trong, tiếp theo ra tay phong kín cửa
sơn động.
Sau đó, hắn lại thả đàn muỗi bay ra, lúc này mới thở phào một hơi, nhanh chóng lấy chiếc đỉnh nhỏ kia ra, kích động nhìn chằm chằm vào nó.
Chiếc đỉnh nhỏ này khá cổ xưa, tràn ngập dấu vết năm tháng án mòn, bên trên lại được khắc loại văn tự và hình hung thú mà hắn xem không hiểu, khiến toàn bộ chiếc đỉnh lộ rõ vẻ bất phàm.
“Dùng thứ này để Trúc Cơ!”
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, đầu tiên là nuốt một số đan dược, nhanh chóng điêu tức hòa tan khiến thương thể của bản thân tạm thời bị áp chế xuống, sau đó hắn lập tức giơ tay bấm niệm pháp quyết, tỏa linh lực của bản thân ra để bao bọc và hòa tan chiếc đỉnh này theo phương pháp cách vật Trúc Cơ, bắt đầu bước đầu tiên của Trúc Cơ là dung linh!
Trong lúc Vương Bảo Nhạc bắt đầu Trúc Cơ thì cách chỗ của hắn ngoài ngàn dặm, Trần
Tuệ của Tinh Hà Lạc Nhật Tông mặt mày tái nhợt đang nhanh chóng chạy thằng về phía trước. Cô ta bị chém đứt một cánh tay, trông bộ dạng vô cùng chật vật, duy chỉ có vẻ điên cuồng và hận thù là vẫn cuộn trào trong mắt.
Nếu như hận thù có thể hóa thành thực chất thì lúc này toàn thân cô ta nhất định sẽ bị một ngọn lửa bao phủ, bùng lên đốt cả trời!
“Vương Bảo Nhạc!!”
Trần Tuệ nghiến ráng nghiến lợi, trong lòng cũng thấy đắng chát. Cô ta vội vã bỏ chạy, muốn tìm một nơi bí mật để chữa thương nhưng đúng lúc này, đột nhiên lại có một giọng nói ôn hòa vang lên bên tai cô ta.
“Tuệ Nhi, là kẻ nào đả thương con như thế?”
Giọng nói này vừa vang lên thì Tràn Tuệ khẽ ngẩn người, sau đó quay phắt đầu lại. Nhìn thấy một lão bà đã đứng sau lưng cô
ta từ lúc nào, trên mặt của lão bà này đẫy nếp nhăn, tay cầm quải trượng, chỉ đứng im ở đó mỉm cười với mình.
“Sư tôn!!”
Trần Tuệ cảm thấy không dám tin. Cô ta biết rõ sư tôn của mình thân là một trong những thái Thượng thượng Trưởng lão của Tinh Hà Lạc Nhật Tông, cũng có tu vi Kết Đan, căn bản không thể nào vào được bí cảnh Mặt Tráng này, nhất là hiện giờ nó lại còn đang bị phong ấn. Phản ứng đầu tiên của cô ta chính là phong ấn đã bị hóa giải, nhưng khi ngẩng đầu nhìn lên trời thì phong ấn vân gỗ kia vẫn còn nguyên.
“Có vài việc trước kia tông môn không tiện nói với những đệ tử các ngươi vì sợ các ngươi không kín miệng...”
Lão bà kia đoán được Trần Tuệ đang nghĩ gì nên mỉm cười xoa đầu cô ta, dịu dàng mở miệng giải thích.
“Lần này Tinh Hà Lạc Nhật Tông chúng ta hỗ trợ một vị đạo hữu dị chủng, cũng nhờ
có sự giúp đỡ của hắn mà thành công lén qua mặt trận pháp lẻn vào đây, ngũ thế thiên tộc cũng thế, có điều bọn họ lại ủng hộ một vị dị chủng khác!”
“Mà phong ấn này... chính là do hai bên cùng nhau tạo ra.”
“Ta cũng biết đại khái về việc con bị cướp mất khí vật hoàn chỉnh để Trúc Cơ rồi. Con chứ chờ ở đây, vi sư sẽ đi lấy lại cho con.”
"filepos0006265411">

Bạn cần đăng nhập để bình luận