Tam Thốn nhân Gian

Chương 384

Chương 384Chương 384
TẤT CẢ ĐỀU SẴN SÀNG
Bản thân việc bãi miễn chức vụ đã là xử phạt không nhẹ rồi, mà Sao Hỏa vĩnh viễn không thu nhận lại càng nặng hơn. Có thể thấy được sự quyết đoán và thái độ kiên quyết của Vực chủ Sao Hỏa trong việc xử trí Lý Di ĩân này.
Thái độ của cô cũng là đang biểu đạt sự bất mãn của mình, đồng thời cũng cảnh cáo bốn đạo viện và những thế lực khác, đến Sao Hỏa thì phải tuân theo quy tắc của ta!
Đừng có giở mưu hèn kế bẩn, lại càng không được có thái độ lá mặt lá trái, thậm chí cô thấy rõ ràng là cô ả Lý Di này tự làm bản thân mất mặt mà thôi!
Tuy cô cảm thấy Vương Bảo Nhạc còn cần quan sát thêm nữa, nhưng dù sao đi nữa thì đây cũng là Khu trưởng mà cô tán thành, trong khi Phó Khu trưởng của thế lực khác đến đây lại gây sự liên tục khiến cô cảm thấy rất khó chịu.
Nhất là tên nhóc Vương Bảo Nhạc này vừa dũng cảm lại có tinh thần trách nhiệm, Khổng Đạo gặp nạn mà hắn lại không màng sống chết của bản thân để đi cứu viện, nhưng cô ả Lý Di kia thì hèn nhát sợ chết, trong lúc quan trọng mà chỉ biết nghĩ tới chuyện đoạt quyền. Điêu này lại khiến Vực chủ Sao Hỏa có ác cảm với cô ta hơn.
Bốn đạo viện cũng im lặng trước hình phạt dành cho Lý Di, Đạo viện Bạch Lộc cũng phải ngậm bồ hòn làm ngọt, lòng đây tức giận. Ngặt nỗi mọi chuyện đều xong xuôi cả rồi, dù họ có muốn hóa giải cũng thế. Liên bang đã phê chuẩn quyết định này ngay lập tức, tốc độ phê chuẩn này cũng đại biểu cho thái độ của họ.
Cho nên, lúc này, Đạo viện Bạch Lộc chỉ có duy nhất một lựa chọn, ấy chính là... nhất định phải ủng hộ Vương Bảo Nhạc, bàng không Đạo viện Bạch Lộc của bọn họ sẽ bị hất ra, còn Đạo viện Phiêu Miễu sẽ thuận thế vùng lên, nắm giữ quyền chủ đạo của bốn đạo viện ở tân khu Sao Hỏa.
Vậy nên, cao tầng của Đạo viện Bạch Lộc thở dài, bàn bạc với nhau một phen, cuối cùng liên hệ với Đạo viện Phiêu Miễu, hai bên bàn bạc, tiến hành trao đổi với nhau, cuối cùng đạt thành chung một nhận thức là dốc hết sức ủng hộ Vương Bảo Nhạc!
Biểu hiện đầu tiên của sự ủng hộ này chính là tất cả người của bốn đạo viện ở tân khu đều phải nghe lệnh Vương Bảo Nhạc, đồng thời Đạo viện Phiêu Miễu cũng có thể sắp xếp đệ tử đến tân khu giúp sức cho Vương Bảo Nhạc.
Vương Bảo Nhạc không chút do dự, chọn đệ tử của Đạo viện Phiêu Miễu đảm nhiệm các chức vụ trong thể chế tân khu, một loạt hoạt động đào thải và thay máu nhanh chóng được triển khai.
Kim Đa Minh và Khổng Đạo cũng chia cắt các chức vị bỏ trống dưới trướng sau khi Lý Di rời đi. Lâm Thiên Hạo cũng rất muốn nhưng sau khi nói chuyện với cha mình là Lâm Hữu thì hắn không sắp xếp bất kỳ ai vào, mà chọn cách không đưa ai vào, càng gắn liên với Vương Bảo Nhạc hơn.
Lúc này, đã không còn ai để ý đến Lý Di nữa. Tuy ràng, thỉnh thoảng Vương Bảo Nhạc vẫn sẽ nhớ tới vóc dáng bốc lửa của Lý Di nhưng phần lớn là cảm khái về sự ngu ngốc của cô ta.
vẫn còn một người khác cũng hay nhớ về Lý Di, ấy là Kim Đa Minh. Hắn biết rõ đây chính là cơ hội tốt nhất để mình chinh phục Lý Di, thậm chí, hắn tin là chỉ cần mình vươn tay giúp đỡ Lý Di một chút thôi cũng có thể cưa đổ cô ta ngay lập tức, nhưng nghĩ tới đây thì hắn lại mỉm cười.
“Phải đổi sang mục tiêu khác rồi! Cô nàng Lý Di này đã không còn thu hút mình được nữa, chị của Lý Tú là Lý Uyển Nhi cũng có tính khiêu chiến lắm. Tuy rằng lúc trước
suýt chút nữa cô ấy đã thiến mình nhưng càng khó khăn thì mới có động lực để tán chứ!”
Trong lúc vô số chức vụ ở tân khu lục tục có người nhậm chức thì Đạo viện Bạch Lộc cũng bỏ vốn sửa lại khu Tây, một phần là để giảm bớt xung đột với Vương Bảo Nhạc và Sao Hỏa, đồng thời, trong khu Tây mới xây dựng này cũng xuất hiện một màn sáng khổng lồ phong ấn hang mới lại, thỉnh thoảng cũng sẽ mở ra để giảm bớt áp lực bên trong hang.
Một tháng sau, 100 triệu dân cư lần lượt được các chiếc khí cầu vô cùng khổng lồ đưa đến, sau đó được sắp xếp định cư ở tân khu, tiếp tục tiến vào các bộ ngành để bắt đầu cuộc sống và công việc mới.
Lần này, Tập đoàn Tam Nguyệt dốc sức cực lớn, gần như các xí nghiệp dưới trướng đều mở chi nhánh ở tân khu, giải quyết rất nhiêu vấn đề công tác, đồng thời các thế lực khác cũng Lân lượt ra tay khiến cho tân khu từ từ đi vào quỹ đạo.
Theo nhân khí tăng lên, uy lực của trận pháp tân khu cũng ngày càng mạnh hơn, đồng thời khả năng trấn áp hang thần binh và tốc độ làm tan bức tường cản trở ở bên trong cũng từ từ đi vào ổn định.
Đến lúc này thì tân khu mới xem như chính thức thành hình, đạt quy mô dự tính, đồng thời Vương Bảo Nhạc cũng cảm nhận được quyền lực đầy đủ mà một Khu trưởng như hắn nên có.
Có thể nói, chỉ cần một quyết định của hắn là có thể thay đổi vận mệnh của vô số người ở tân khu, đồng thời chỉ cần một ánh mắt cũng có thể làm bao kẻ hữu tâm phải cẩn thận suy xét nông sâu.
Điều này khiến Vương Bảo Nhạc mừng như mở cờ trong bụng. Phần lớn thuộc hạ của Vương Bảo Nhạc đều biết hắn thích án quà vặt nên ngành công nghiệp bán đồ ăn vặt của tân khu dần trở nên vô cùng phát triển... thậm chí, ngay cả địa vị của con lừa cũng trở nên khác hẳn.
Nó đi đến đâu, ăn cái gì, ăn bao nhiêu cũng chẳng ai quản, thậm chí còn sợ nó án không no...
Đồng thời, cũng chẳng rõ là ai khơi mào, dẫn dà lại có rất nhiêu người bắt đầu nuôi lừa, mà gần như chỉ toàn nuôi lừa cái... Bởi vì thân phận của con lừa hôm nay cực kỳ cao, trong Liên bang có rất nhiêu người cảm thấy hứng thú với con lừa này.
Nhưng rõ ràng là họ không thể mua được nó nên đành phải nghĩ kế khác, thế là số lượng lừa cái lại tăng mạnh. Con lừa cũng rất vui vẻ nhưng không thể không nói, con lừa này thật sự rất chung tình. Có điều, Khổng Đạo bảo vệ Bạch Phượng của mình vô cùng nghiêm ngặt, rất ít khi cho nó ra ngoài khiến con lừa cảm thấy tiếc nuối không thôi.
Nhưng trời không phụ lừa có tình, nó luôn tìm được cơ hội tập kích... Nên trong tân khu này, chỉ cần thấy Khổng Đạo tức giận quát tháo, dẫn người đuổi giết con lừa thì ai nấy cũng hiểu là nó vừa đi chấm mút Bạch Phượng nhà Khổng Đạo.
Vương Bảo Nhạc cũng đành bó tay chào thua, dù có đánh con lừa này bao nhiêu lần, đánh nặng tới đâu thì hôm sau nó đã khôi phục, sau đó đắc ý chạy ra ngoài tung táng. Cuối cùng, Vương Bảo Nhạc đành mặc kệ, bắt đầu chuyên tâm tu luyện, đồng thời trận pháp do Triệu Nhã Mộng và Tông chủ Phiêu Miễu hợp sức phát triển cũng dần có khởi sắc.
Qua ba tháng sau, khi tân khu đã bắt đầu sầm uất hơn thì Triệu Nhã Mộng và Trận Văn các của Đạo viện Phiêu Miễu rốt cuộc cũng thành công biến Phệ Khí Quyết bản đơn giản hóa trở thành một trận pháp!
Triệu Nhã Mộng cũng đã đặt cho nó cái tên là Mộc Hữu Chi.
Vương Bảo Nhạc cảm thấy cái tên này không hay, cho rằng khả năng đặt tên của Triệu Nhã Mộng có cưỡi phi kiếm cũng không bàng mình nên đổi tên nó thành Bảo Nhạc đại trận.
“Sao hả? Tên ta đặt nghe hay lắm chứ gì? Nhã Mộng à, không phải ta khoe khoang chứ cô đặt tên tệ quá!”
Vương Bảo Nhạc đắc ý nói.
Triệu Nhã Mộng im lặng một lát, cuối cùng tắt truyền âm cái rụp.
“Xấu hổ hay tức giận đây?”
Vương Bảo Nhạc chớp mắt, cảm thấy người ta đã giúp mình, lẽ ra mình không nên nói thế, thầm nghĩ lần sau có tự khen bản thân thì cũng phải uyển chuyển một chút.
Sau khi hạ quyết tâm, Vương Bảo Nhạc cố nén kích động, lấy được trận pháp thì lập tức bố trí một cái Bảo Nhạc đại trận cỡ nhỏ để kiểm tra hiệu quả.
Khi tìm người bố trí trận pháp này trong chỗ của mình xong thì hắn lập tức cho bọn họ lui, tiếp theo lại khoanh chân ngồi xuống, khởi động trận pháp, tu vi vừa vận chuyển thì trận pháp này lập tức 'âm ầm chuyển động, tạo thành một lực hút cực mạnh. Lực hút này lập tức lan xuống lòng đất khiến cho Minh Khí bên trong hang thần binh bị rung chuyển, Vương Bảo Nhạc thấy vậy thì lập tức mừng rỡ.
“Có trận pháp này thì chính tam tước đã nằm trong tay ta rồi!!”
Vương Bảo Nhạc cười to, tranh thủ đứng dậy đi tới đi lui trong văn phòng, đầu óc thì nhanh chóng suy nghĩ.
“Chuyện này sẽ mang lại lợi ích cho tất cả mọi người trong tân khu... Nên phải lôi kéo cả bọn họ cùng góp sức, có vậy thì mới biến tân khu thành một thành được!”
Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc lập tức hạ quyết định, triệu tập Lâm Thiên Hạo, Khổng Đạo và Kim Đa Minh đến.
Ngay khi ba người nhận được thông báo của Vương Bảo Nhạc và đến nơi, chưa kịp nói gì thì đã thấy Vương Bảo Nhạc mặt mày nghiêm nghị, nhưng trong mắt lại ánh lên vẻ kích động không thể che giấu được. Vừa thấy họ bước vào thì hắn đã nói ngay.
“Các huynh đệ, ta có một cơ duyên tạo hóa to bằng trời muốn tặng cho các ngươi, khiến các ngươi táng lên hẳn một tước vị. Các ngươi có muốn hay không?”
"filepos0008651715">

Bạn cần đăng nhập để bình luận