Tam Thốn nhân Gian

Chương 460 MỘNG TỈNH

Chương 460 MỘNG TỈNHChương 460 MỘNG TỈNH
Nghe Vương Bảo Nhạc gọi mình như vậy, gương mặt luôn hiên lành của Minh Khôn Tử lại càng trìu mến hơn, trong mắt đày vẻ vui mừng, giọng nói tang thương như ẩn chứa chút gì đó lay lắt, tựa truyền đến từ bao nám tháng xưa cũ vang vọng trong Vạn Pháp các và tâm thần của Vương Bảo Nhạc.
“Con... đã hiểu rồi ư?”
Nghe vậy, hô hấp của Vương Bảo Nhạc đột nhiên trở nên dồn dập hơn. Lúc trước, dù hắn ý thức được có lẽ tất cả ở đây chỉ là mộng, trí nhớ về Liên bang mới thật sự là mình, nhưng sau khi nghe Minh Khôn Tử nói vậy thì trong lòng Vương Bảo Nhạc vẫn rung động không thôi.
Đã hiểu rồi ư...;
Vương Bảo Nhạc thì thào tự nói, nhìn những kiến trúc xung quanh, lúc này chúng cũng dàn biến thành mơ hồ như Minh Khôn Tử khiến cho hắn có thể xuyên qua từng dãy cung điện để nhìn những đệ tử Minh Tông quen thuộc đang lui tới giữa không trung ở bên ngoài.
Bên tai vẫn còn váng vẳng từng hồi chuông Minh Tông, trước mắt như thể còn xuất hiện cảnh tượng mình đang vẽ Thi Nhan và bao khung cảnh quen thuộc.
Hồi lâu sau Vương Bảo Nhạc mới nhẹ giọng nói.
“Sư tôn, đây là Minh Mộng ư...”
Minh Khôn Tử không trả lời Vương Bảo Nhạc mà chỉ mỉm cười, thân thể cũng mơ hồ hơn. Ông vung tay lên một cái, trong ống tay áo mơ hồ bay ra ba đốm sáng đen, lơ lửng trước mặt Vương Bảo Nhạc.
Ba đốm sáng đen này, mỗi cái đều chỉ lớn cỡ nắm tay, nhưng lại phát ra khí tức và dao động vô cùng kinh người, vừa cuồn
cuộn lại mang theo sức mạnh pháp tắc nào đó.
Nếu nhìn kỹ thì bên trong theo thứ tự đúng là... một chiếc thuyền nan, một cái áo đen và một mái chèo có đèn!
“Đệ tử Minh Tông ta, chỉ khi nào đạt tới Linh Tiên cảnh, lại trở thành Minh Tử thì mới được ban cho ba món Minh Khí để dẫn lối vũ trụ này... Bây giờ, năm tháng thay đổi, thiên đạo đã mất nên chẳng còn những khuôn sáo ấy nữa.”
Minh Khôn Tử dịu giọng nói, thanh âm tang thương kia lại càng hư ảo hơn, sau khi phất tay một cái thì ba đốm sáng đen này trực tiếp tiến vào trong Minh Đan của Vương Bảo Nhạc, hóa thành ba đường Minh Văn!
“Vi sư đã dung nhập ba vong hồn mà con độ hóa vào trong Minh Khí này, biến chúng thành khí linh... Tuy tất cả những chuyện này chỉ xảy ra ở trong Minh Mộng, nhưng đây lại là Minh Mộng do vi sư sáng tạo riêng cho con!”
“Nên sau khi con tỉnh dậy, chỉ cằn phát Minh Đan chi lực ra thì có thể khắc những gì xảy ra trong mộng vào trí nhớ của ba vong hồn đó khiến trí nhớ vốn có của chúng bị thay thế, sau này chính thức thuộc về con!”
Nghe đến đây, thân thể của Vương Bảo Nhạc chấn động. Hán cảm giác được nỗi buồn ly biệt, cảm giác không nỡ xa rời xuất hiện.
“Sư tôn... ngài ở trong Minh Khí trên Sao Hỏa đúng không? Là ngài đã kêu gọi con đúng không?”
Vương Bảo Nhạc im lặng một lúc rồi mới lên tiếng hỏi.
Cảm nhận được tâm tình của Vương Bảo Nhạc, Minh Khôn Tử giơ bàn tay mơ hồ lên xoa đầu hắn, nụ cười trên môi lại càng hòa ái hơn, hồi lâu mới thở dài một tiếng.
“Là ta, nhưng cũng không phải ta.”
“Bảo Nhạc, Minh Tông đã mất, đến cả lão phu cũng chỉ còn lại một tia tàn niệm, vương vấn ở chốn cũ của Minh Tông... Năm đó, con tu luyện ra được đạo Minh Hỏa đầu tiên thì lão phu đã cảm ứng được mà tỉnh lại, sau đó luôn để ý đến nay, tiếp theo là thi triển Minh Mộng để truyền Minh Pháp cho con... cũng không biết độ con bái nhập Minh Tông là đúng hay sai.”
“Nhưng con phải nhớ... trên đời này không có đúng sai tuyệt đối, mặc dù Minh Tông đã biến mất nhưng nơi này không có thù hận, thiện ác gì cả, chỉ có tranh giành đại đạo mà thôi!”
“Sở dĩ Minh Tông ta nguyện ý trở thành sứ giả của thiên đạo cũng vì đó là đạo của Minh Tông!”
“Nên thiên đạo vẫn lạc khiến cho Minh Tông sụp đổ nên mới tiêu tán... Mà con, thân có thể là Minh Tử duy nhất còn tồn tại của Minh Tông đời này, chỉ cần truy tìm bản tâm là đủ rồi!”
Lời nói của ông đã thể hiện rõ, dù Vương Bảo Nhạc bái nhập Minh Tông nhưng chỉ học pháp chứ không bắt buộc phải tuân theo đạo của Minh Tông. Cũng giống như lúc trước khi kết thúc trận chiến với vị hoàng giả của tộc Vị Ương kia, ông chỉ nói với Vương Bảo Nhạc về quá khứ và hiện tại chứ không nhắc tới hai chữ tương lai!
Minh Khôn Tử nói tới đây thì cảm khái, trong mắt đày vẻ hồi ức như đang nhớ tới chuyện xưa.
“Năm đó vi sư cũng có một đệ tử thiên tư kinh người, tiếc là đến cả vi sư thì cũng phải chờ tới lúc Minh Tông tiêu tán thì mới ngộ ra được cần phải truy tìm bản tâm, bằng không nám đó đã có thể điểm ngộ được hắn phàn nào...”
Minh Khôn Tử lắc đầu thở dài, thân thể lại càng mơ hồ hơn, đang muốn phất tay kết thúc Minh Mộng này, Vương Bảo Nhạc nghe Minh Khôn Tử nói đến đây thì ngẩn ra, sau đó khẽ hỏi.
“Sư tôn, ngài đang nói Tràn Thanh sư huynh ư?”
Đây vốn chỉ là một câu nói rất bình thường, thông qua những gì Minh Khôn Tử nói thì Vương Bảo Nhạc đoán ra được đệ tử mà sư tôn đang nhắc tới là ai, nhưng hắn thật sự không ngờ, sau khi mình nói xong thì Minh Khôn Tử lại bất ngờ ngẩng đâu lên, trong mắt lóe sáng kinh người, thậm chí ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập hơn, đến cả thể giới mộng cảnh này cũng rung chuyển như sắp sửa sụp đổ!
Rõ ràng, những lời Vương Bảo Nhạc nói ra đã tạo thành chấn động chưa từng có cho Minh Khôn Tử!
“Bảo Nhạc, con... làm sao con biết đến Trần Thanh chứ! Là người khác nói cho con biết hay là... chính con đã gặp được?”
Minh Khôn Tử nhìn Vương Bảo Nhạc, sau đó trầm giọng hỏi.
Vương Bảo Nhạc giật mình ngơ ngác.
“Con đã gặp được, chẳng phải sư tôn ngài cũng nhìn thấy ư...”
Vương Bảo Nhạc nói đến đây thì đột nhiên mở to hai mắt, trong lòng dâng lên một suy đoán khiến hắn không dám tin.
“Gặp được ư...”
Minh Khôn Tử thì thào, ngẩng đầu nhìn quanh.
“Thú vị lắm, nhưng Bảo Nhạc à, Minh Mộng này là sư tôn tạo riêng ra cho con, có chân thật lẫn hư ảo, nhưng dù là cái gì đi nữa thì đáng lẽ đều không có Tràn Thanh này mới đúng!”
Lời nói của Minh Khôn Tử làm hô hấp của Vương Bảo Nhạc nghẽn lại. Đây chính là suy đoán của hắn khi nãy, lúc này được sư tôn chứng thực xong thì hắn lại càng rúng động nhiêu hơn.
“Không có Trần Thanh... Vậy thì tại sao con có thể nhìn thấy được chứ... Trần Thanh sư huynh còn dạy con vẽ Thi Nhan, nói cho con biết bí mật của hắn...”
Vương Bảo Nhạc lẩm bẩm, Minh Khôn Tử nghe vậy thì đột nhiên mỉm cười.
“Bảo Nhạc, vị sư huynh này của con rất khó lường, ta thi triển Minh Mộng cho con, mà hắn... lại đang thi triển cho lão phu!”
Không biết nghĩ tới điêu gì, Minh Khôn Tử ngửa mặt lên trời cười lớn, tiếng cười kia như mang theo hồi ức và tâm tình phức tạp, cuối cùng ông giơ tay phải lên vỗ nhẹ lên trán Vương Bảo Nhạc.
“Bảo Nhạc, duyên phận đã hết, con đường sau này con cứ đi tìm bản tâm là được, bây giờ... cũng nên tỉnh lại rồi!”
Thân thể Vương Bảo Nhạc run lên dữ dội, cảm thấy đất trời, thậm chí là toàn bộ mọi thứ đều đảo ngược, biến thành mơ hồ. Bên tai hắn lại vang lên từng tiếng răng rác như gương vỡ, mãi cho tới khi ý thức của hắn như rời khỏi cơ thể, liên tục bay vào trong vũ trụ. Trong quá trình ý thức bay đi, thời gian vụt qua trước mặt giống như vô số nám tháng đã bị nén lại trong vòng một giây!
Hắn thấy được, không biết bao năm sau, Tinh vực nơi có Minh Tông đã xảy ra một cuộc chiến kinh thiên động địa. Hắn thấy được hoàng giả và vô số cường giả của tộc Vị Ương đã dấy lên một trận chiến vũ trụ.
Trận chiến này chỉ lóe lên một cái, sau đó toàn bộ Minh Tông đã trở thành bụi bặm trong lịch sử.
Mãi cho đến khi tiếng gương vỡ nát vang lên đển cực hạn thì ý thức của Vương Bảo Nhạc trở nên tối sầm. Tiếp theo... Vương Bảo Nhạc đang khoanh chân ngủ say trên một con thuyên nan màu đen, giữa hư vô tối đen trong Minh Khí dưới lòng đất Sao Hỏa của hệ Mặt Trời đột nhiên run lên một cái, mở bừng mắt ra!
Ngay khi hắn mở mắt ra, Minh Hỏa trong cơ thể lập tức phát ra tiếng rền vang lạnh lẽo như mang tất cả mọi thứ trong mộng quay v'ê cơ thể! Chỉ trong nháy mắt đã có hơn mấy chục tầng ngưng tụ lại với nhau, tạo thành một viên Minh Đan, theo sau chính là khí tức tu vi của Vương Bảo Nhạc đột nhiên bộc phát!
Cùng lúc này, trong một khu vực bị liệt vào một trong mười cấm khu của vũ trụ tộc Vị Ương cách xa hệ Mặt Trời! Nơi này tràn đầy vết nứt không gian với vô số thi hài và gió lốc vũ trụ u tối, kẻ sống tiến vào chắc chắn sẽ cửu tử nhất sinh!
Giữa những thi hài trong khu vực này có một tấm bia đá hư hại đang lơ lửng, một nam tử trung niên đứng bên cạnh nó. Người này chắp tay sau lưng im lặng nhìn một lúc, trên người hắn mặc một chiếc áo đen cổ xưa, không nhìn ra tu vi, nhưng ngay cả vết nứt không gian đáng sợ kia chạm vào hắn cũng phải tự động tan biến, có thể thấy được tu vi của hắn đã đến cảnh giới vô cùng khó lường!
Tấm bia đá trước mặt hắn lại tràn ngập vẻ tang thương như đã tồn tại quá lâu, bên trên giống như đã từng được khắc rất nhiêu cái tên nhưng nay phần lớn những cái tên ấy đều đã tối sập đi, chỉ có một cái tên duy nhất là phát ra ánh sáng kỳ lạ.
Cái tên đó đúng là Trần Thanh!
Nếu như Vương Bảo Nhạc có mặt ở đây thì nhất định sẽ nhận ra, tấm bia đá này đúng là bia Minh Tử của Minh Tông, mà nam tử trung niên kia, ngoại trừ tuổi tác thay đổi thì giống hệt như Trần Thanh sư huynh trong Minh Mộng của hắn!
Người này đúng là Tràn Thanh!
Ánh mắt của Tràn Thanh dán lên tên của mình trên tấm bia đá đó hồi lâu, sau đó hắn đột nhiên giơ tay phải lên, dùng ngón tay khắc lên ba chữ cạnh tên của mình.
Vương Bảo Nhạc!
Cái tên này vừa mới khắc xong thì lóe lên vài cái thì lập tức mờ dàn như thể tấm bia này không thừa nhận nó, nhưng lúc tên của Vương Bảo Nhạc sáp sửa biến mất thì Trần Thanh lại thản nhiên nói.
“Nám đó ngươi không thừa nhận tên của ta nên ta đã tiêu diệt một nửa của ngươi, nay ngươi cũng có thể xóa tên của sư đệ ta thử xem sẽ có kết quả thế nào!”
Sau khi Trần Thanh nói xong thì tấm bia này lập tức chấn động, hồi lâu sau nó mới như ấm ức chọn cách thỏa hiệp, tên của Vương Bảo Nhạc không hề biến mất mà bắt đầu lóe lên, phát ra ánh sáng chói lóaj^
"filepos0010182330">

Bạn cần đăng nhập để bình luận