Tam Thốn nhân Gian

Chương 532

Chương 532Chương 532
BA BA NỔI GIẬN RỒI!
ÍÍA.T hất Phàm! Chúng ta là huynh I đệ, Vương Bảo Nhạc ta đầu đội trời chân đạp đất, há lại là loại người vô sỉ như thế!”
Vương Bảo Nhạc cảm thấy chột dạ, nhưng hắn càng chột dạ thì lại càng ra vẻ ngay thẳng, ánh mắt sáng ngời trong suốt nhìn thẳng vào Trác Nhất Phàm.
Ánh mắt trong suốt này khiến cho Trác Nhất Phàm cũng phải dao động. Triệu Nhã Mộng ở bên cạnh thì lườm Vương Bảo Nhạc một cái, trong lòng cũng sinh ra cảm giác bất lực nên không thèm để ý tới nữa. Sau khi suy tư xong, Trác Nhất Phàm cũng thở dài không nói gì.
Vương Bảo Nhạc chớp mắt vài cái rồi ho khan, thầm nghĩ chuyện này mình không thể nói ra được chứ không phải cố ý lừa hai người bọn họ, bởi vì thế giới nội tâm của Vương Bảo Nhạc thật sự có rất nhiêu bí mật.
“Đều tại đám truyền thừa này cả, xem ra đợi tấm màn đen kia phủ xuống thì ta phải dạy cho bọn họ một bài học để họ biết hậu quả khi đắc tội với ba ba là gì!”
Vương Bảo Nhạc thầm hừ lạnh một tiếng, lại khoanh chân ngồi xuống. Mãi cho tới khi tấm màn đen phủ xuống, Triệu Nhã Mộng và Trác Nhất Phàm đều đi cảm ngộ làn nữa thì Vương Bảo Nhạc mới đứng dậy, miệng hét to.
“Đám truyền thừa nhãi nhép này, các ngươi còn dám đi mách lẻo à, lần này ba ba giận thật rồi đấy nhé!”
Vương Bảo Nhạc hét to lao ra, tuy rằng mấy thân ảnh xung quanh đều bỏ chạy ngay lập tức, nhưng Vương Bảo Nhạc đã có kinh nghiệm ứng đối, lúc phóng ra còn liên tục nhảy lên, nhanh chóng tìm kiếm mục tiêu, rốt cuộc mất hết sức ba bò chín trâu mới bắt được một cái trước khi tấm màn đen biến mất.
Đó là một thân ảnh có bộ dạng lão nhân, sau khi xuất hiện trong thế giới nội tâm của Vương Bảo Nhạc thì mếu máo ra chiêu tuyệt vọng, vội vàng dâng truyền thừa của mình ra, tiếp đó lại bị đe nẹt một phen, cuối cùng mới được tha cho.
Hậu quả của việc này chính là sau khi tấm màn đen biến mất, xung quanh ba người Vương Bảo Nhạc không hề xuất hiện bất kỳ đạo thân ảnh nào nữa.
Trong ánh mắt ngày càng cổ quái của Triệu Nhã Mộng và Trác Nhất Phàm, theo cảm ngộ của họ đối với truyền thừa của mình dẫn ổn định hẳn thì hành trình cảm ngộ này xem như kết thúc.
Điêu khiến Triệu Nhã Mộng và Trác Nhất Phàm cạn lời nhất chính là lúc bọn họ muốn rời khỏi đây, giống như sợ họ đi lạc thì sẽ ở lại đây lâu hơn nên những thân ảnh truyền thừa vốn đã lặn mất tám kia thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một, hai cái để chỉ đường cho họ. Chẳng qua, mỗi thân ảnh xuất hiện chỉ đường đều run như cầy sấy, bộ dạng trông như thể chỉ cần gió thổi cỏ lay một cái là sẽ lập tức chạy mất tăm vậy.
“Chúng ta có đáng sợ tới vậy ư! Đúng là quá đáng mà!”
Vương Bảo Nhạc bất mãn hô to, Trác Nhất Phàm đã không muốn nói gì nữa, Triệu Nhã Mộng cũng thấy mệt tim quá thể, thầm nghĩ đừng có kéo bọn ta vào, rõ ràng mấy thân ảnh ở đây chỉ sợ có mình ngươi thôi.
Cứ thế, trong sự hướng dẫn của những thân ảnh trong vùng đất truyền thừa, ba người ngày càng tới gần phẫn rìa của nơi này, mãi cho tới khi thấy được đường ranh giới với phần mặt đất màu trắng!
Bên ngoài đường ranh kia là biển lửa ngút trời, từng ngọn núi bay đầy trời cùng với vô số mảnh vỡ kiến trúc, cảnh tượng quen thuộc này khiến bọn họ chấn động, biết rõ sắp sửa rời khỏi nơi đây.
Biển lửa bên ngoài cũng tạo thành đối lập rõ ràng, dù là Triệu Nhã Mộng hay Trác Nhất Phàm đều cảm thấy ít nhất thì hiện tại vùng đất truyền thừa này xem như nơi tương đối an toàn ở trong khu vực thân kiếm.
Không thể không nói, Vương Bảo Nhạc cũng phát huy tác dụng không nhỏ trong việc này nên sau khi cân nhắc thật kỹ, Triệu Nhã Mộng lại quay sang Vương Bảo Nhạc.
“Bảo Nhạc, ngươi nói thật đi, có phải chúng ta ở trong khu vực truyền thừa này thì sẽ an toàn hơn bên ngoài hay không?”
Thấy Triệu Nhã Mộng nghiêm túc như vậy, Vương Bảo Nhạc cũng dừng bước lại, sau khi suy nghĩ thì lại nhìn xung quanh, lúc này mới gật đầu.
“Đúng là nơi này có vẻ... an toàn hơn bên ngoài, hình chiếu truyền thừa nào ở đây dám ho một tiếng thì ta sẽ trấn áp nó!”
Vương Bảo Nhạc nói đến đây thì thoáng có phàn kiêu ngạo.
“Nếu đã vậy thì chúng ta tạm thời đừng ra ngoài vội, ta cảm nhận được sau khi đạt được truyền thừa Ách Thương cổ Trận thì tu vi của ta đã tới cực hạn, có thể đột phá tấn chức Kết Đan bất kỳ lúc nào!”
Triệu Nhã Mộng hít sâu một hơi rồi nói, Trác Nhất Phàm ở bên cạnh nghe vậy cũng gật đầu phụ họa.
“Ta cũng vậy, ta nắm chắc chỉ cần bế quan một thời gian ngắn thì có thể đột phá Trúc Cơ hậu kỳ, lên tới trình độ đại viên mãn!”
“Một khi ta và Trác Nhất Phàm đột phá xong thì hành trình quay về của chúng ta cũng đảm bảo hơn phần nào. Bảo Nhạc, có phải tu vi của ngươi cũng như vậy hay không?”
Triệu Nhã Mộng nói đến đây thì lại nhìn Vương Bảo Nhạc Tân nữa.
Thật ra, trong lần tạo hóa này, Vương Bảo Nhạc là người thu được nhiêu lợi ích nhất, đồng thời hắn cũng cảm nhận được tu vi của mình đã duy trì dao động liên tục, chỉ cần đẩy nhẹ một cái là có thể đột phá Kết Đan sơ kỳ, bước vào Kết Đan trung kỳ.
Hiển nhiên, những lời Triệu Nhã Mộng nói cũng rất có lý, nếu như bên ngoài đã nguy hiểm như vậy thì đột phá tu vi ở nơi tương đối an toàn thế này là lựa chọn tốt nhất, nên sau khi tràm ngâm một lúc thì Vương Bảo Nhạc cũng đồng ý với việc này.
“Không biết Tân bế quan này sẽ kéo dài bao lâu, chúng ta cứ sửa sang lại thu hoạch ở động phủ kia lại trước đã. Ta lấy được rất nhiêu đan dược, có lẽ sẽ hữu dụng cho chúng ta trong lúc đột phá.”
Trác Nhất Phàm ngẫm nghĩ một lúc rồi lên tiếng, sau đó đưa hết những thứ hắn lấy được trong tòa lầu các ở động phủ kia ra.
Thật ra, cả ba người cũng cực kì tin tưởng nhau nên trong đoạn đường này cũng không nghĩ tới chuyện tổng kết lại thu hoạch, nay có thể sẽ ra ngoài bất cứ lúc nào, lại nhận được truyền thừa, tu vi sắp đột phá nên mới nghĩ tới thu hoạch trước đó.
Triệu Nhã Mộng cũng gật đàu tán đồng, sau đó lấy hết những thứ mình thu hoạch được ra đặt ở giữa ba người, Vương Bảo Nhạc đương nhiên cũng vậy, thu hoạch của hắn là lớn nhất, ngoại trừ một tấm lệnh bài đệ tử hạch tâm ra thì còn có một cỗ thi thể của đệ tử hạch tâm.
“Trên thi thể này còn có cả túi trữ vật...”
Vương Bảo Nhạc nói xong thì cầm lấy túi trữ vật đó lên kiểm tra một phen, sau đó tìm được một chiếc vòng cổ đã tối màu trên cổ của thi thể này.
Cuối cùng, cả ba dồn hết đồ lại một chỗ, bao gồm cả túi trữ vật cũng mở ra, bắt đầu sửa sang lại. Trong quá trình kiểm kê thì khí tức của ba người đều dẫn biến hóa, rõ ràng thu hoạch của mỗi người đều không hề nhỏ, nên sau khi dồn lại thì lại thành một con số kếch xù, đến cả người vốn lạnh nhạt, bình tĩnh như Triệu Nhã Mộng cũng khó mà nén nổi kích động.
Sau khi sửa sang lại xong, ba người nhìn nhau một cái, đều thấy được vẻ cuồng nhiệt và mừng rỡ trong mắt nhau.
Phát tài rồi!
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi rồi nhìn về đống đồ đã được ba người kiểm kê và sửa sang lại. Tổng cộng có hơn nám mươi tấm lệnh bài, trong số đó có một tấm lệnh bài đệ tử hạch tâm, ba tấm lệnh bài đệ tử nội môn, mấy cái khác dù chỉ là lệnh bài đệ tử ngoại môn, nhưng chỉ bấy nhiêu thôi đã trị giá gàn ba vạn chiến công.
Ngoài ra, trong thu hoạch của Triệu Nhã Mộng còn có ba món pháp bảo, theo thứ tự là một cây trường mâu màu đen không nguyên vẹn, một cái la bàn và một lá cờ lớn.
Theo như suy đoán của Vương Bảo Nhạc thì trong ba món pháp bảo này có đến hai món sánh ngang với Pháp Binh cấp tám, ấy chính là la bàn và lá cờ. Đáng giá nhất là hai món Pháp Binh này đều còn nguyên, chỉ càn Vương Bảo Nhạc sửa chữa một chút là có thể dùng được ngay.
Thanh trường mâu màu đen thì lại khiến cho ba người giật mình hơn nữa, bởi vì nó đúng là... một thanh Pháp Binh cấp chín.
Chẳng qua là nó không còn nguyên vẹn nên phải tốn rất nhiêu tài liệu và thời gian để sửa chữa. Ngoài ra, còn lấy được hơn ba mươi bình đan dược cùng với vô số tài liệu luyện đan và luyện khí, trong đó có không ít thứ ba người khó mà phân biệt được.
Nhưng đó mới chỉ là một phần mà thôi, trong thu hoạch của Trác Nhất Phàm còn có ba tấm thẻ ngọc có ghi chép ba bộ công pháp. Mặc dù ba bộ công pháp này không bàng truyền thừa mà họ nhận được, nhưng Vương Bảo Nhạc từng tới Thương Mang các, nhớ rõ trong đó cũng có ba bộ công pháp này, tất cả đều trị giá hơn năm ngàn chiến công.
Ngoài ra, còn có một bộ trận đồ tên là Tinh Dần Huyễn Quang trận.
Giá trị của những món này vốn đã khó mà tính rõ rồi, nhưng chỉ lát sau cả ba người lại giật mình phát hiện còn một món đồ khác có giá trị cực lớn, có khi còn hơn hẳn cả đống đồ khác cộng lại.
Đó chính là cái vòng mà Vương Bảo Nhạc gỡ xuống từ cổ của thi thể đệ tử hạch tâm nọ. Nó chỉ là một món pháp khí trữ vật chứ không phải chí bảo gì, bên trong chỉ chứa một tấm da thú, nhưng tấm da thú này vừa xuất hiện thì đã phát ra khí tức hồng hoang, cổ xưa khó diễn tả bằng lời, giống như có cảm giác nám tháng già cỗi... bên trong lại ghi chép cách luyện chế một thanh thần binh.
“Phối phương thẫn binh!”
Đến cả Triệu Nhã Mộng cũng phải giật mình bật thốt, Trác Nhất Phàm thì cảm thấy đầu óc trống rỗng, Vương Bảo Nhạc thì nhìn trợn muốn rớt cả tròng mắt ra, kích động nhìn chằm chằm vào tấm da thú nọ.
Thần binh... cả Liên bang chỉ có một thanh mà thôi. Minh Khí mà Vương Bảo Nhạc lấy được cũng là thần binh nhưng dù sao thì cũng bị hư hại nặng, muốn sửa chữa lại cũng cực kì khó khán.
Đồng thời, cũng vì hắn sở hữu Minh Khí nên hơn bất kỳ kẻ nào khác, hắn hiểu rõ uy lực của thần binh mạnh đến nhường nào.
"filepos0011593145">

Bạn cần đăng nhập để bình luận