Tam Thốn nhân Gian

Chương 432

Chương 432Chương 432
CON LỪA CHIÊN THẮNG
Tất cả diễn ra quá nhanh, Vương Bảo Nhạc đã chuẩn bị sẵn sàng để liều mạng, cũng định lấy lá bài tẩy cuối cùng của mình ra, biến toàn bộ tân thành này thành Bất Diệt thành để trấn áp con rắn khổng lồ.
Nếu làm vậy thì vừa tốn thời gian để chuẩn bị, tân thành quá lớn nên phải vận chuyển từng bước một nếu muốn biến hóa. Mặt khác chính là một khi hóa thành Bất Diệt thành, mặc dù uy lực tăng mạnh nhưng cũng sẽ tạo thành hao tổn lớn đối với tân thành.
Nhất là hiện tại vẫn chưa hoàn thành việc vận chuyển, một khi phát động thì e là tân thành cũng sẽ bị hủy. Nhưng ít nhất vẫn tốt hơn ngồi im chờ chết nên Vương Bảo Nhạc quyết định liều một phen!
Tuy vậy, Vương Bảo Nhạc còn chưa kịp bắt đầu liều mạng thì dị biến xuất hiện trên con rắn khổng lồ lại khiến hắn giật mình kinh ngạc, nhất là động tác thè lưỡi liếm môi của nó, thoạt nhìn có vẻ rất bình thường nhưng không rõ tại sao Vương Bảo Nhạc lại cảm thấy nó rất quen mắt.
Thực tế, không chỉ hắn mà mọi người xung quanh, ngay cả người áo đen vừa mới tới gần cũng phải kinh ngạc khó hiểu, thậm chí ngẩn người ra.
Ngay khi mọi người bị hành động khó hiểu của con rắn khổng lồ làm cho ngơ ngác, khó hiểu thì vẻ đấu tranh trong mắt nó nhanh chóng biến mất, thay vào đó là hai mắt lóe sáng, còn há miệng gào to một tiếng!
‘Connn!
Tiếng kêu này như muốn xuyên thủng màng nhĩ của mọi người khiên bốn phương ầm ầm nổ mạnh, con rắn khổng lồ trực tiếp đổi hướng. Nó không phóng tới chỗ Vương Bảo Nhạc nữa mà xông thẳng về phía một chỗ mà mọi người thấy là không có gì cả!!
Tốc độ cực nhanh, còn nhanh hơn hẳn lúc trước, mức độ linh động và linh hoạt của thân thể đều tăng vọt khiên người ta cảm giác như thể lúc trước nó đang bị ai đó điều khiển nhưng nay đã sổng lại, tự mình hoạt động!
Tốc độ kinh người cùng với sự linh hoạt bất ngờ của nó khiến người áo đen cảm thấy khó mà tin nổi nên không kịp tránh né, chỉ trong chớp mắt đã bị con rắn khổng lồ này tới gần, sau đó há miệng nuốt chửng!
Người áo đen hoảng sợ toan lùi lại nhưng vẫn muộn, lập tức bị con rắn khổng lồ cắn ngang người rồi nuốt chửng!!
Ngay khi hắn bị nuốt chửng, trong khu vực chưa rõ sau bức tường hàn băng trong hang thần binh, có một tiếng rống giận già nua phẫn nộ tột cùng và không dám tin vang lên!!
“Không thể nào, không thể nào như thê được!!”
“Sao con rối này lại mất khống chê? Chết tiệt! Hơn nữa, sao nó có thể thấy được ta chứ, thậm chí còn có thể gây tổn thương cho linh thể của ta nữa!!”
“Thế này không đúng chút nào, rốt cuộc đã có vấn đề ở đâu đây!?”
Vô số tiếng rống giận và gào rú liên tục vang vọng trong tầng dưới cùng của hang thần binh, nếu như Vương Bảo Nhạc có ở đây thì nhất định sẽ nghe ra trong thanh âm này đầy vẻ không cam lòng, điên cuồng và
không dám tin. Dù phân thân bị nuốt chửng nhưng bản tôn của người áo đen cũng không tìm ra được nguyên nhân ở đâu.
Rõ ràng mọi chuyện đều êm xuôi, toàn bộ kế hoạch diễn ra đúng như dự tính, vô cùng hoàn mỹ, cũng sắp sửa đến lúc thu hoạch thì lại xuất hiện biên cố này!
Thực ra, mọi chuyện chỉ là ngoài ý muốn, nhưng người áo đen này lại không biết rằng, ngay từ khi hắn vừa bước vào tân thành này thì đã có một con lừa phát hiện, lần theo khí tức và một mực tìm kiếm hắn...
Lúc này, bên trong tân thành, sau khi nuốt chửng người áo đen mà không ai nhìn thấy thì con rắn khổng lồ vẫy đuôi một cái, đột nhiên quay đầu lại, trong mắt đầy vẻ đắc ý. Nhưng ngay khi thấy Vương Bảo Nhạc thì nó lập tức rụt cổ lại, theo bản năng lộ ra vẻ ngây thơ vô số tội như rất chột dạ, sợ
Vương Bảo Nhạc biết nó vừa ăn mảnh thứ gì đó.
Vương Bảo Nhạc lúc này đã trợn mất há mồm, tiếng kêu khi nãy hãy còn vang vọng trong đầu của hẳn khiến hắn ngơ ngác đứng đực ra đó, nay thấy vẻ mặt ngây thơ của con rắn khổng lồ thì một cảm giác hoang đường khó tin giống hệt như người áo đen kia cũng đột nhiên dâng lên trong lòng Vương Bảo Nhạc như dậy sóng.
Vương Bảo Nhạc thật sự đã quá quen với tiếng kêu và vẻ mặt này rồi nên hắn nhịn không được mà ướm tiếng hỏi dò.
“Cút Đi?”
Gần như ngay khi Vương Bảo Nhạc chần chừ lên tiếng, Trần Mộc trong nơi bế quan đã nổi đầy gân xanh trên mặt và cổ, miệng gầm to, mắt đầy vẻ điên cuồng, haỉ tay bấm niệm pháp quyết, cố gắng giành lại quyền điều
khiển con rắn khổng lồ. Thực ra, mọi thứ vốn đang diễn ra êm đẹp, dù có bị ngăn cản đôi chút, tuy nhiên, vẫn xem như thuận lợi. Nhưng khi nãy con rối bỗng nhiên mất kiểm soát như thể quyền khống chê của hắn đã bị người khác cướp mất khiên Trần Mộc nổi điên không cam lòng, muốn giành lại quyền khống chế. Tuy vậy, ý chí đã cướp quyền của hắn quá mức khiến kiên định khiến hắn không thể giành lại được, cuối cùng, tức giận quát to.
“Không ai được cướp con rối của ta!!”
Trần Mộc gào to, trực tiếp lấy chiếc trống nhỏ dùng để khống chê con rối ra, cắn đầu lưỡi một cái, phun một ngụm máu tươi bản mệnh ẩn chứa tu vi của mình lên nó khiến cho màu đỏ máu trên chiếc trống nhỏ lan rộng, lực khống chê cũng bộc phát mạnh hơn.
Thấy cách này hữu dụng, Trần Mộc cũng bất chấp tất cả, lại phun ra thêm ba ngụm máu tươi bản mệnh nữa, mỗi khi phun ra một ngụm thì trên mặt hắn lại có thêm một nếp nhăn. Sau khi phun hết bốn ngụm thì hẳn đã không còn là thanh niên nữa mà biến thành tóc hoa râm, chẳng khác gì người đã năm mươi, nhưng tác dụng lại cực kỳ lớn.
Khi màu đỏ máu trên chiếc trống lan ra, con rắn khổng lồ trên chiên trường vừa nghe Vương Bảo Nhạc hỏi xong, vốn đang định đáp lại nhưng thân thể nó lập tức run lên bần bật, ánh sáng thuộc về con lừa trong mắt nó phai nhạt, vẻ điên cuồng của Trần Mộc lại nhanh chóng xuất hiện, toan giành lại quyền điều khiển!!
Tuy vậy, dường như con lừa cũng không cam lòng bị thay thể nên muốn chống cự khiên cho thân thể của con rắn khổng lồ run lên như phát cuồng, trong mắt xuất hiện vẻ đấu tranh.
Thông qua ánh mắt của nó, mọi người xung quanh thấy được thế giới bên trong cơ thể con rắn khổng lồ như có mấy vạn, thậm chí là nhiều huyết sắc chi hồn hơn thê nữa. Những huyết sắc chi hồn đó hội tụ lại cùng một chỗ, bao vây một con lừa có hình thể to hơn chúng nó rất nhiều lần như muốn trấn áp và thôn phệ nó!!
Mặc dù con lừa rất mạnh nhưng sô lượng của đám huyết sắc chi hồn kia quá nhiều nên dần dần yếu thế, không thể chống cự lại...
Cảnh tượng này khiến cho mọi người xung quanh giật mình kinh ngạc, dù không có người giải thích nhưng bọn họ cũng lập tức hiểu ra có người dùng thủ đoạn nào đó. có lẽ là mưu hại hoặc có tổ chức để ngưng tụ những linh hồn này lại, biến thành con rối, rõ ràng con lừa cũng là một nạn nhân.
Kẻ chủ mưu đứng sau màn lợi dụng những linh hồn kia để hoàn thành việc khống chế con rối để giết chóc, mãi đến lúc nãy con lừa mới đột nhiên thức tỉnh nên bắt đầu giành quyền khống chế.
Vậy nên, lựa chọn duy nhất của mọi người lúc này chính là ngăn cản kẻ chủ mưu điều khiển con rắn khổng lồ, bằng không, với chiến lực gần như vô địch của con rối này thì mọi người căn bản không thể chống lại được, chết là cái chắc!
Tất cả những suy nghĩ này xuất hiện trong đầu khiến Vương Bảo Nhạc thở dồn, quát to dọa dẫm.
“Cút Đi, nếu mày mà thua thì sau này sẽ không được ăn gì nữa đâu!!”
Vương Bảo Nhạc vừa nói xong thì thân thể của con lừa run lên, nó nổi điên muốn vùng thoát khỏi đám huyết hồn xung quanh toan giành lại quyền khống chế. Thấy cách này hữu
dụng, Vương Bảo Nhạc cũng kích động hẳn ra.
“Cút Đi, mày cố lên. Neu mày thắng thì tao sẽ thưởng cho mày được ãn một tháng, trong một tháng đó mày muốn ăn cái gì cũng được, bao nhiêu cũng có!!”
Lời này còn tạo thành kích thích mạnh hơn câu trước, con lừa lập tức kích động, vùng vẫy dữ dội hơn, thậm chí dường như có dấu hiệu chiến thắng. Trần Mộc không cam lòng nên tiếp tục phun máu tươi bản mệnh ra để nghịch chuyển thế cục.
Mặc dù không thấy hành động của Trần Mộc, nhưng mọi người có thể thấy rõ con lừa lại bị trấn áp. Lúc này, Khổng Đạo cắn răng một cái, quyết đoán vỗ lên cái túi thú trên người, Bạch Phượng lập tức xuất hiện!
“Con lừa, chỉ cần mày thắng thì sau này... Sau này... Tao... Tao sẽ không ngăn cản mày và Bạch Phượng nữa!”
Lời này chẳng khác gì đòn sát thủ khiên hai mắt của con lừa đỏ quạch lên. Nó phát cuồng dùng hết toàn bộ tiềm lực của mình vượt qua đám huyết hồn đại diện cho ý chỉ của Trần Mộc, trấn áp tất cả, chiếm thế chủ đạo lần nữa.
Ngay khi nó chiếm thế chủ đạo, chiếc trống nhỏ trước mặt Trần Mộc lập tức nổ tung, bản thân Trần Mộc cũng bị phản phệ. Hắn hét thảm một tiếng, phun ra vô số máu tươi, thân thể xụi lơ nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ không cam lòng và điên cuồng tột đỉnh.
“Không!!”
Hắn thật sự không cam lòng khi thua bởi một con lừa, lại càng hối hận khi trêu vào con lừa kia. Hắn thật sự không thể ngờ con lừa đã hấp thu mấy vạn bồ công anh này chẳng những không chết mà còn trở thành chủ đạo!!
'Ta hận!!1
"filepos0009617563">

Bạn cần đăng nhập để bình luận