Tam Thốn nhân Gian

Chương 798 VĂN MINH THẠCH LINH!

Chương 798 VĂN MINH THẠCH LINH!Chương 798 VĂN MINH THẠCH LINH!
hắc là nơi này đã xảy ra biến cố nào đó...” Vương Bảo Nhạc cũng không dám vọng động, đầu tiên là cẩn thận quan sát xung quanh, sau đó lại dùng uy áp Giả Tiên của bán pháp hạm để quét ngang bốn phía. Sau khi xác định khu vực nơi mình đang ở không có nguy hiểm gì thì Vương Bảo Nhạc mới nhìn về phía những thi hài xung quanh.
Bởi vì không biết ván hóa của nền ván minh này, nên Vương Bảo Nhạc không thể xác định niên đại từ quân áo trên những thi hài đó được. Đồng thời sức mạnh kỳ dị có thể che chắn thần thức của hắn trong tinh hệ của văn minh này giống như cũng có thề đóng băng thời gian, khiến cho những thi hài này giữ nguyên hình hài
ngay khi mới chết, ngay cả quần áo và mọi thứ trên người cũng không có dấu hiệu mục ruỗng.
Để làm được điểm này cần có pháp lực cường đại nằm ngoài sức tưởng tượng của Vương Bảo Nhạc, hắn cũng khó mà phân tích ra đây rốt cuộc là do tu sĩ gây ra hay là do sức mạnh kỳ lạ nào đó của vùng tinh hệ này.
“Theo như bình thường, mặc dù vùng tinh hệ này khá vắng vẻ, nhưng không thể nào suốt bao nhiêu năm mà cũng không có ai đi ngang qua. Mà sau khi đến... nếu những thi hài ở đây vẫn nguyên xi thế này thì cũng lạ quá.” Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, trong lòng vẫn giữ vững cảnh giác. Hắn cũng thu hồi lòng tham của mình, không lập tức đi kiểm tra những thi hài lơ lửng kia. Vương Bảo Nhạc sợ bên trong đó ẩn chứa một vài nguy hiểm nào đó mà la bàn không thể tra ra được.
Vương Bảo Nhạc phất tay một cái, hơn vạn khôi lỗi xuất hiện, tức tản ra xung quanh. Vương Bảo Nhạc cũng mượn nhờ tầm mắt của chúng để kiểm tra xung quanh kĩ lưỡng hơn. Ngoài ra hắn còn phân bảy tám tia thần niệm từ thân thể được tạo ra từ thuật pháp Bản Nguyên này ra, gửi vào trong khôi lỗi để làm tãm mắt rõ ràng hơn.
Cứ như vậy, hơn vạn khôi lỗi này lấy bán pháp hạm làm trung tâm rồi tản ra xung quanh. Chúng lướt qua bên người của vô số thi hài, theo chúng nó tản ra, tầm mắt mà Vương Bảo Nhạc có được cùng ngày càng rộng hơn. Một nén nhang sau, khi khôi lỗi tản ra đến phạm vi nhất định thì đồng tử của Vương Bảo Nhạc đột nhiên co rụt lại.
Hắn thấy được một vài thi hài mặc quẫn áo với kiểu dáng khác hẳn những thi hài khác, chúng cũng không tập trung một chỗ mà nẳm rải rác ở khắp nơi, chỉ riêng những nơi Vương Bảo Nhạc có thể phát hiện lúc này đã có bảy tám chỗ.
“Những thi hài này khác hẳn với những thi hài vốn được bảo tồn ở đây...” phát hiện này khiến Vương Bảo Nhạc càng cảnh giác hơn nữa, trong đầu hiện lên một vài hình ảnh và phán đoán, trong tưởng tượng của hắn thì trước đó đã có nhiêu tu sĩ của các nền ván minh khác nhau đi ngang qua đây, sau đó bất ngờ bỏ mạng tại nơi này sau khi tiến vào.
“Chẳng lẽ đúng là những thi hài ở đây có chứa nguy hiểm nào đó ư?” Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại suy tư một lúc. Nhưng nếu bỏ đi như thế thì hắn lại không cam lòng, nên lại thả nhiêu khôi lỗi hơn ra ngoài để chúng lướt qua biền thi hài này, bay về phía bốn hành tinh kia.
Hắn muốn nhờ sức mạnh của khôi lỗi này để xem trên những hành tinh kia có gì kỳ lạ, từ đó mới quyết định xem có nên tìm kiếm ở đây hay không.
Mang theo suy nghĩ này, khi số lượng khôi lỗi mà Vương Bảo Nhạc thả ra đạt tới con số ba vạn thì một phần trong số đó cuối
cùng cũng tới gần một hành tinh màu đen. Nhìn từ tinh không thì đây chẳng khác gì một viên thiên thạch khổng lồ, cho dù khôi lỗi bước vào trong phạm vi của ngôi sao thì tầm mắt vẫn chỉ thấy đen kịt một màu.
Nơi này không có thực vật hay sông ngòi gì, chỉ có từng dãy núi dọc ngang khắp nơi. Toàn bộ hành tinh vô cùng tĩnh lặng, không có bất kỳ tiếng động nào, dù khôi lỗi của Vương Bảo Nhạc đặt chân lên phá vỡ sự yên tĩnh ở đây thì cũng không có bất kỳ dao động sinh mạng nào được kích thích ra.
Tạm dừng ý định để cho khôi lỗi tiếp tục thăm dò, cho đến khi số khôi lỗi còn lại đều đặt chân lên ba hành tinh còn lại thì Vương Bảo Nhạc mới triển khai quan sát đồng bộ. Nhưng sau khi kiểm tra, chẳng mấy chốc Vương Bảo Nhạc đã phải mở to hai mắt, lập tức khống chế một con khôi lỗi ký thân, để tầm mắt của nó chuyển về phía một cây trúc nhỏ màu đen mọc trên dãy núi của một hành tinh trong số đó!
Cây trúc này nhìn như thực vật, nhưng thực tế nó lại là đá, ngay cả lá cây cũng vậy, trông vô cùng quỷ dị. Đồng thời cũng có một dòng chất lỏng tràn ra từ trên cành cây, nhỏ xuống bên dưới.
Không có mùi, cũng không có bẫt kỳ dao động nào, nhưng cảnh tượng này đập vào mắt Vương Bảo Nhạc chẳng khác gì sấm giữa trời quang, khiến cho trống ngực của hắn đập rộn lên.
“Thạch Trúc!!”
Vương Bảo Nhạc không dám tin, hắn đã từng thấy thứ này trong điển tịch của ván minh Thần Mục. Mặc dù tên gọi nghe có vẻ bình thường, nhưng giá trị lại cực lớn. Nó cũng đã biến mất khỏi văn minh Thần Mục từ lâu, muốn có được thì phải giao dịch với ván minh khác, giá cũng được hét lên tận trời.
Bởi vì thứ này là một trong những tài liệu chính để chế tác và tăng đẳng cấp của pháp hạm. Do quý hiếm nên cung không
đủ câu, bình thường một mẩu lớn cỡ ngón tay cũng đủ khiến bao kẻ lao vào chém giết tranh giành. Lúc này ở trước mát Vương Bảo Nhạc lại có trọn một cây... nếu cầm ra ngoài, mặc dù không đến mức khiến hai đại thượng tông khai chiến, nhưng ít nhất cũng có thể khiến một vài quân đoàn điên cuồng.
Đồng thời, đối với Vương Bảo Nhạc thì sự xuất hiện của Thạch Trúc này cũng chính là thứ mà hắn đang khao khát. Đển hiện tại hắn chỉ mới sở hữu bán pháp hạm, một khi cho đủ lượng Thạch Trúc vào thì có khả năng cao sẽ tiến hóa lên đến trình độ pháp hạm thật sự!
“Một gốc Thạch Trúc...” tim của Vương Bảo Nhạc đập rộn lên, nhưng cảm giác nguy hiểm đến từ cõi âm u vẫn khiến hắn chần chừ. Ngay khi hắn chần chừ, lại có từng gốc từng gốc thạch trúc lần lượt xuất hiện trong tầm nhìn của các khôi lỗi khác trên bốn hành tinh này cứ như cải trắng vậy. số lượng Thạch Trúc trên hành tinh thứ ba lại
hơn cả trám gốc!
Trên những hành tinh khác cũng có mấy chục gốc, kích thích mãnh liệt này khiến cho hai mát của Vương Bảo Nhạc đỏ lên, hô hấp cũng dồn dập hơn. Con lừa và Tiểu Ngũ ở bên cạnh không thấy được những thứ đó nên đều không hiểu Vương Bảo Nhạc đang bị gì, nhưng Tiểu Ngũ nhanh chóng hiểu ra Vương Bảo Nhạc thể này là do đã phát hiện ra bảo bối.
Về phần con lừa, mặc dù nó không biết suy nghĩ của Vương Bảo Nhạc, nhưng với nó thì sức hút ở nơi này cũng lớn không thua gì Thạch Trúc mang tới cho Vương Bảo Nhạc. Theo con lừa thấy, vô số thi hài và mảnh vỡ pháp bảo ở bên ngoài đều là đồ án cả!
Hơn nữa có một vài thứ trông có vẻ như rất ngon lành...
Nên trong khi hô hấp của Vương Bảo Nhạc trở nên dồn dập hơn thì hô hấp của con lừa cũng vậy. Cuối cùng, Tiểu Ngũ lại giật
mình thon thót hết nhìn Vương Bảo Nhạc rồi lại quay sang con lừa, sau khi suy nghĩ một lúc, hắn ta cũng ép bản thân mình thở hồng hộc để giữ nguyên đội hình.
“Nhiều Thạch Trúc như vậy thì mình có thể đánh cược một lần xem sao!”
Một lúc sau, Vương Bảo Nhạc cắn răng lấy la bàn ra tra xét rõ ràng thêm lãn nữa. Sau khi không thấy bất kỳ dao động màu sắc nào khác trên bốn hành tinh này thì hắn không chằn chừ nữa, lập tức hạ lệnh cho tất cả khôi lỗi để chúng đi khai thác Thạch Trúc. Đồng thời Vương Bảo Nhạc còn lấy ra mấy nghìn chiến hạm, để chúng nó tới gần bốn hành tinh này, chịu trách nhiệm vận chuyển để đám khôi lỗi kia khai thác!
Mặc dù đang đánh cược, nhưng Vương Bảo Nhạc vẫn giữ nguyên cảnh giác, liên tục vận chuyển tu vi, bán pháp hạm cũng khởi động toàn lực. Một khi có điêu gì không ổn, do Vương Bảo Nhạc đang đứng ở mép của vùng tinh hệ này, nên hán nắm chắc là dù
có nguy cơ thì mình vẫn sẽ hữu kinh vô hiểm.
Trong sự cáng thẳng và cảnh giác của Vương Bảo Nhạc, thời gian từ từ trôi qua, đám khôi lỗi khai thác Thạch Trúc cũng không dễ dàng gì. Nham thạch trên bốn hành tinh này rất cứng, cả đám khôi lỗi đồng thời ra tay mới khiến nham thạch nứt vài khối nhỏ. Nên dù có nhiều khôi lỗi cùng đào cả buổi trời, nhưng chỉ có một gốc bị đào ra được và đưa lên chiến hạm, mang tới chỗ Vương Bảo Nhạc.
“Không gấp, từ từ rồi cũng tới...” mặc dù trong lòng Vương Bảo Nhạc vô cùng lo lắng, nhưng hắn biết rõ nóng vội thì sẽ rối việc, khó tránh khỏi xôi hỏng bỏng không nên tự an ủi bản thân. Đồng thời ánh mắt nhìn về phía tinh hệ này lại càng nóng bỏng hơn.
Nhưng đúng lúc này, mặt đất của một hành tinh đột nhiên chấn động, Vương Bảo Nhạc vừa phát hiện chuyện này, còn chưa kịp xem kĩ thì chấn động này đã trở nên mãnh
liệt hơn. Thậm chí cả ba hành tinh kia cũng vậy, chỉ trong nháy mắt đã 'âm ầm rung chuyển như trời long đất lở.
Núi đất rung chuyển, từng tảng đá, từng ngọn núi trên bốn hành tinh kia lại liên tục bộc phát ra khí tức kinh thiên động địa. Khí tức này vừa xuất hiện thì trời đất biến sắc, gió nổi mây cuồn cuộn. Tinh không của cả tinh hệ đều xoay vãn, những hòn đá, núi đất và dãy núi trên đó lại... đứng dậy!
Chúng vốn không phải đất đá hay núi non gì cả, mà là... từng người đá khổng lồ!
Giống như trước đó tất cả đều đang ngủ say, nay bị hành động của đám khôi lỗi kia đánh thức nên cực kỳ cáu gắt. cả đám mở mắt, để lộ đồng tử màu đỏ nhìn về phía đám khôi lỗi ở xung quanh, sau đó ngửa mặt lên trời gào rú điên cuồng, khiến cả tinh hệ rung động!
Vương Bảo Nhạc biến sắc, muốn rút khôi lỗi về, nhưng tiếng gào của đám người đá
này quá kinh khủng, tiếng 'âm 'âm liên tục truyền ra như vòi rồng. Ba vạn khôi lỗi kia có phân nửa lập tức bị cuốn đi, nháy mắt đã biến thành tro bụi!
Mà đấy vẫn chưa là gì cả, điều chính thức khiến Vương Bảo Nhạc, con lừa và Tiểu Ngũ sợ hãi chính là sau khi cả đám người đá thức tỉnh trên bốn hành tinh kia thì trên mỗi cái lại có bảy tám đạo khí tức Linh Tiên 'âm 'âm bộc phát!
“Đùa nhau à!!” Vương Bảo Nhạc hét toáng lên, lập tức điêu khiển bán pháp hạm toan bỏ chạy.
"filepos0017079917">

Bạn cần đăng nhập để bình luận