Tam Thốn nhân Gian

Chương 298

Chương 298Chương 298
LÃO Sư PHÁP BINH MỚI
Trong lúc Vương Bảo Nhạc đang nơm nớp lo sợ chuyện bán mấy con rối này sẽ bị Bộ Vực kỷ để ý, mời lên uống trà thì kiếp dạy thay của hắn cũng kết thúc khi lão sư môn Pháp binh mới tới đây.
Sau khi nhìn hồ sơ của lão sư Pháp binh mới xong thì Vương Bảo Nhạc mừng rỡ vô cùng.
"Đúng là xa quê gặp cố tri mà!"
Vương Bảo Nhạc vừa cảm khái vừa suy nghĩ, cuối cùng sắp xếp ổn thỏa, vừa sai người ra cổng trường chờ sẵn để nghênh đón, đồng thời cũng dặn dò người vừa tới thì phải đưa đến chỗ mình.
Cứ thế, Vương Bảo Nhạc ăn xong vài túi quà vặt thì lão sư môn Pháp binh mới đã tới... Nghe tiếng gõ cửa, Vương Bảo Nhạc đứng dậy đi đến chỗ bản đồ treo ở giữa phòng, xoay lưng về phía cửa, thản nhiên mở miệng.
"Vào đi!"
Lúc gõ cửa, sắc mặt của vị lão sư Pháp binh mới này khá là khó coi, khi nghe tiếng vọng ra từ bên trong thì hắn chần chừ một lúc mới đẩy cửa vào. Sau khi thấy bóng lưng của Vương Bảo Nhạc, mặt của hắn lại càng đen hơn, trong lòng đủ dâng lên đủ loại cảm xúc phức tạp và khó chịu, nhưng trước mắt thật sự không còn cách nào khác nên hắn chỉ có thể kiên trì bước lên, ôm quyền cúi đầu với Vương Bảo Nhạc.
"Lâm Thiên Hạo, bái kiến... Viện trưởng vương!"
Vị lão sư Pháp binh mới này đúng là Lâm Thiên Hạo!
Thực ra, Lâm Thiên Hạo cũng rất buồn bực, nếu biết Vương Bảo Nhạc cũng ở đây thì hắn tuyệt đối sẽ không đến đây, nhưng khi hắn biết rõ thì lệnh điều động đã đến, muốn làm gì cũng muộn rồi. Nhất là khi chức vị này lại do cha hắn bỏ ra một cái giá lớn để đổi lấy cho hắn nên rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể chọn cách tới đây.
Trong lúc Lâm Thiên Hạo buồn bực thì Vương Bảo Nhạc vẫn giữ nguyên tư thế cũ, sau đó cất lời.
’’Thiên Hạo, đến đây đi!”
Nghe Vương Bảo Nhạc gọi mình như vậy, Lâm Thiên Hạo cảm thấy rất ngượng nghịu, nhưng chẳng còn cách nào khác nên chỉ có thể thầm thở dài, nhíu mày đi đến bên cạnh Vương Bảo Nhạc, đứng song song với hắn.
Vương Bảo Nhạc dùng khóe mắt liếc qua một cái, im lặng nhìn tẩm bản đồ nọ.
Cứ thế, tràng diện im lặng kỳ lạ này kéo dài một nén nhang, dù trong lòng Lâm Thiên Hạo rất bực bội nhưng cũng phát hiện tình hình không đúng, nhìn vị trí của mình, lại nhớ đến những điều cha đã dạy thì chợt hiểu ra là mình đã đứng sai.
Thực ra, nếu chức Phó Viện trưởng này là người khác thì Lâm Thiên Hạo sẽ không như thế bởi vì cảm giác của hắn với Vương Bảo Nhạc này vô cùng phức tạp, lại có phân bất đắc dĩ lẫn không cam lòng. Sau khi rối rắm suy tư một lúc, hắn lại thở dài lùi lại một bước.
Lúc hắn vừa lùi lại thì Vương Bảo Nhạc lập tức mỉm cười, xoay người lại cười lớn, nhiệt tình mở miệng.
"Thiên Hạo, hoan nghênh ngươi gia nhập Học viện Đạo Lam!"
Nói đoạn, Vương Bảo Nhạc lại kéo Lâm Thiên Hạo ngồi xuống ghế, nụ cười trên mặt vẫn giữ nguyên, ánh mắt nhìn về phía Lâm Thiên Hạo lại có vẻ khen ngợi và cổ vũ, cười nói.
"Học viện Đạo Lam của chúng ta gánh vác sứ mạng bồi dưỡng mầm non tương lai cho Liên bang và Sao Hỏa, pháp binh lại càng quan trọng hơn cả. Ngươi tới thế này khiến ta rất yên lòng, nhưng trách nhiệm của ngươi rất nặng nề, phải cố gắng hơn đấy!"
"Viện trưởng... vương, ta sẽ cố gắng hết sức!"
Lâm Thiên Hạo chưa kịp quen với mối quan hệ và kiểu nói chuyện của người trên kẻ dưới với Vương Bảo Nhạc thế này, lúc này hắn vừa bực vừa nhụt chí.
"Cố gắng hết sức? Thiên Hạo, từ hôm nay trở đi, ngươi không còn là đệ tử của Đạo viện Phiêu Miễu nữa, ngươi là lão sư, là ánh nến soi đường cho các học tử noi theo. Ngươi nhất định phải dốc hết tất cả những gì mình có như học thức, hiểu biết của ngươi đối với pháp binh để truyền dạy lại cho những đứa trẻ đó!"
Vương Bảo Nhạc nói xong thì vẻ mặt cũng nghiêm trang hẳn lên, nhìn về phía Lâm Thiên Hạo vẫn đang ngồi trên ghế.
Lâm Thiên Hạo hít sâu một hơi, ngồi thẳng lưng theo bản năng, gật đầu toan mở miệng thì Vương Bảo Nhạc đột nhiên vỗ lên vai hắn rồi nói tiếp.
"Thiên Hạo à! Chúng ta quen biết đã lâu, tuy rằng khi xưa từng có chút mâu thuẫn, nhưng ngươi cũng biết tính ta rồi đấy, vốn là người tốt tính không để bụng hay thù dai gì nên ngươi đừng lo gì cả. Ta không để bụng đâu, thật sự không hê để bụng chút nào hết!"
Vương Bảo Nhạc nói một câu không để bụng thì lại vỗ vai Lâm Thiên Hạo một cái, lúc này nói hắn nói ba Tân thì vỗ ba cái.
Đây là hắn học được từ chỗ đại thụ, nay dùng với Lâm Thiên Hạo là vì hắn muốn hàng phục Lâm Thiên Hạo này, khiến đối phương trở thành thủ hạ của mình, như vậy thì hắn cũng không tính là thân cô thế cô ở Hỏa Tinh Vực này nữa.
Mà cách này đúng là hữu dụng, bao nỗi buồn bực của Lâm Thiên Hạo nhanh chóng trở thành nao nao, nhất là nhớ đến những thủ đoạn của Vương Bảo Nhạc trước kia thì hắn lại thăm thở dài một tiếng.
Nếu là người khác thì hắn còn có thể dùng bối cảnh của mình để xử lý, nhưng tuy Vương Bảo Nhạc này xuất thân bình dân nhưng bối cảnh lại không thua gì mình. Thân là một đệ tử của Đạo viện Phiêu Miễu, hắn đã cảm nhận được sâu sắc điểm này. Hắn vẫn ngờ rằng, sau lưng Vương Bảo Nhạc có một người cha nuôi thần bí nào đó, không thì sao đối phương có thể tỏa sáng bao phen như thế chứ.
Nghĩ đến chuyện mấy năm sắp tới mình đều phải làm việc dưới trướng đối phương, Lâm Thiên Hạo bất đắc dĩ nhích người lên, chỉ ngồi có một nửa trên ghế, đồng thời còn cắn răng. Lần đầu tiên trong đời hắn phải lấy ra một túi trữ vật đặt ở bên cạnh.
"Viện trưởng... vương, đây là chút tâm ý, xin hãy nhận cho!"
Thấy Lâm Thiên Hạo đổi tư thái, nụ cười trên mặt Vương Bảo Nhạc lại càng tươi hơn, cùng ôn lại chuyện cũ ở Đạo viện Phiêu Miễu một lúc, sau đó mới kết thúc chủ đề này. Trước khi bưng tách trà lên đuổi khách, hắn bảo Lâm Thiên Hạo lấy lại túi trữ vật đi, còn nghiêm mặt nói lời thấm thìa.
"Thiên Hạo, ta và ngươi đều là đồng môn, không cần phải làm vậy đâu. Còn chuyện lúc trước đều là do trẻ người non dạ, mà nó cũng đã được xóa bỏ trong bữa tiệc của Lâm Thành chủ rồi nên ngươi đừng sợ. Ta mong ngươi có thể cùng ta giúp Học viện Đạo Lam tiến bước, không phụ phần chức vụ này của chúng ta!"
Vương Bảo Nhạc nói rất chân thành khiến Lâm Thiên Hạo phải giật mình ngẩng đầu lên nhìn hắn, lúc sau Lâm Thiên Hạo mới im lặng thu hồi túi trữ vật, sau đó đứng dậy ôm quýên, cúi đầu thật sâu.
"Ta sẽ dốc hết sức mình!"
Lâm Thiên Hạo nói xong thì rời đi, vừa đến Học viện nên hắn còn rất nhiều chuyện phải làm. Dõi mắt nhìn Lâm Thiên Hạo rời khỏi phòng, lúc này Vương Bảo Nhạc mới đặt tách trà xuống, lấy nước băng linh ra tu vài hớp, lòng lấy làm đắc ý.
"Muốn hàng phục Lâm Thiên Hạo này thì không thể sốt ruột, phải từ từ mới được..."
Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc cảm thấy tuy Sao Hỏa có tên đại thụ đáng ghét kia nhưng không phải là không có niêm vui gì, dù là gia sản tăng lên hay trở thành cấp trên của Lâm Thiên Hạo cũng khiến hắn cảm thấy sung sướng vô cùng.
Vương Bảo Nhạc ngâm nga một bài hát, đang định lấy quà vặt ra án một miếng thì nhẫn truyền âm đột nhiên rung lên dữ dội, hắn cúi đầu xuống nhìn thì lập tức kinh ngạc.
'Lý Di?'
Vương Bảo Nhạc cảm thấy bất ngờ, nghĩ một lúc thì mở nhẫn truyền âm lên, sau đó lập tức nghe thấy giọng nói bình tĩnh xen lẫn uể oải của cô ta.
"Vương Bảo Nhạc, ta biết là ngươi đang ở Sao Hỏa, ta cũng đến nhậm chức ở Sao Hỏa..."
"Lúc trước chưa tốt nghiệp thì không biết gì cả, nhưng sau khi tốt nghiệp vào cơ cấu thì đúng là mệt mỏi... Ta nhớ đến lúc trước, thực ra những bất mãn của ta đối với ngươi chỉ là nhất thời mà thôi, đời người càn gì phải để ý những chuyện đó."
"Con đường tương lai của chúng ta còn rất dài nên ta mong là có thể hóa giải mâu thuẫn lúc trước với ngươi. Ngươi có rảnh không? Ta muốn mời ngươi ăn một bữa."
Vương Bảo Nhạc ngu người, những lời này của Lý Di vừa đường đột vừa khiến hắn cảm thấy chẳng hiểu ra sao, đồng thời cũng sinh ra cảnh giác, bởi vì hắn cảm thấy cô ả Lý Di này là kẻ lòng dạ hẹp hòi, nhớ dai thù lâu, sao tự nhiên lại xổ ra mẩy câu thế này được.
"Cô bị bắt cóc à? Đối phương là kẻ thù của ta đúng không? Không đúng, kẻ thù của ta đi bắt cô làm gì chứ? Ngươi không phải Lý Di, nói đi, ngươi rốt cuộc là ai?"
Lúc này, trong phòng làm việc của Phó Vực chủ Sao Hỏa ở khu mười tám thuộc thành Thực Dân, Lý Di ngồi trong một phòng làm việc nhỏ, sau khi nghe Vương Bảo Nhạc nói vậy thì nghiến răng nghiến lợi. Sau khi hít sâu vài hơi để chỉnh giọng nói của mình thành nghe có vẻ mỏi mệt và tang thương thì mới cất tiếng.
"Vương Bảo Nhạc, ngươi hiểu lầm rồi, ta..."
Cô ta còn chưa nói xong thì Vương Bảo Nhạc đã gác máy, Lý Di lập tức đập bàn.
'Vương chó chết, dám cúp máy của bà à!
Lý Di tức giận, ngực phập phồng, hàm ráng nghiến chặt, ánh mắt lộ ra vẻ quyết đoán.
"Lúc trước ta còn có chút do dự, bây giờ thì ta quyết định sẽ chọn hắn! Ta sẽ lấy tên Vương Bảo Nhạc ra để luyện công!!"
Lý Di hít sâu một hơi.
Thật ra, sở dĩ cô ả tìm Vương Bảo Nhạc dàn hòa là vì cô ả đã lấy được một đạo thần thông rất thần bí, yêu cầu để tu luyện đạo thần thông này rất lạ, ấy chính là cô phải yêu đương với kẻ mà mình hận nhất, sau đó lại trảm tình, vậy là có thể tu thành.
Tên của nó là Liễu Mộc Vô Tình Đạo!
Công pháp này không phải của Đạo viện Bạch Lộc mà là Phó Vực chủ của Sao Hỏa đã cho cô ả khi đến đây nhậm chức thư ký Phó Vực chủ.
Thậm chí, cô ả còn âm thầm báo cáo công pháp này lại với đạo viện, cao tầng của Đạo viện Bạch Lộc cũng vô cùng kinh ngạc với nó nên bảo với Lý Di ràng có thể tu luyện nên cô ả mới yên tâm tu hành. Cô ả nghĩ, người mà mình hận cũng chẳng có nhiều, nhưng người duy nhất khiến cô ả nghiến răng nghiến lợi thì chỉ có mỗi mình Vương Bảo Nhạc mà thôi.
"filepos0007020225">

Bạn cần đăng nhập để bình luận