Tam Thốn nhân Gian

Chương 539

Chương 539Chương 539
LƯƠNG LONG ĐI ĐÂU RỒI?
Khí tức của những người áo đen kia phát ra khiến cho đám đệ tử thủ hộ trong truyền tống trận này lắp bắp kinh hãi, bởi vì bọn họ đã nhận ra người tới thuộc Hình Phạt đường của Thương Mang Đạo Cung, dưới trướng tam đại trưởng lão. Bình thường, một khi họ ra quân thì đều làm những việc như thanh lý môn hộ.
Vương Bảo Nhạc cũng giật mình, nhanh chóng động não nghĩ xem rốt cuộc mình đã làm chuyện gì vi phạm môn quy, nhưng càng nghĩ hắn lại càng mù tịt. Nhưng chuyện trước mắt rõ ràng đã có chút nguy cơ nên Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, lòng thầm nghĩ cách giải quyết, thậm chí còn giơ tay phải lên lấy thẻ ngọc truyền âm
muốn truyền âm cho Phùng Thu Nhiên trưởng lão để hỏi thám.
Thấy Vương Bảo Nhạc lấy thẻ ngọc ra, có một người trong đám áo đen lập tức nhíu mày toan quát tháo, nhưng người đàn ông trung niên dẫn đầu lại khoát tay ngán cản, lạnh lùng nhìn Vương Bảo Nhạc một cái rồi mở miệng lần nữa.
“Nhanh cái chân lên, ngươi muốn đi theo bọn ta hay là để bọn ta đưa ngươi đi!”
Vương Bảo Nhạc nghe vậy thì nhíu mày lại toan lên tiếng, lúc này bên tai đột nhiên nghe tiếng truyền âm.
“Vương đạo hữu đừng phản kháng, chẳng phải chuyện to tát gì đâu, chằng qua là Diệt Liệt Tử trưởng lão có việc càn hỏi nên ngươi hãy nhanh chóng liên lạc với Phùng Thu Nhiên trưởng lão đi... Đúng rồi, Vân Phiêu Tử là tộc đệ của ta.”
Người truyền âm đúng là người đàn ông trung niên dẫn đàu, mặc dù mặt mày lạnh lùng nhưng lại âm thầm thông báo. Vương Bảo Nhạc lại nhìn ra một tia thiện ý trong mắt hắn, nhưng chỉ ngay sau đó lại hóa thành lạnh lùng.
Vương Bảo Nhạc cũng không chăn chừ nữa, lập tức truyền âm cho Vân Phiêu Tử và Phùng Thu Nhiên, sau đó ra vẻ vô cùng khó coi, im lặng đi theo những người áo đen này.
Nơi này cách đại điện trên đỉnh núi không xa, nếu dùng tốc độ nhanh nhất thì chỉ chốc lát là đến, nhưng người đàn ông dẫn đầu lại chậm dần, mặc dù không kéo dài được bao lâu, tuy vậy cũng tranh thủ được hơn nửa nén nhang cho Vương Bảo Nhạc.
Điêu này đã thể hiện rõ những lời hắn truyền âm khi nãy đầy thiện ý. Những người áo đen dưới trướng hắn cũng phát hiện ra, nhưng sau khi nhìn nhau một cái thì không nói gì cả. Chằng qua cũng bớt lạnh lùng với Vương Bảo Nhạc hơn một chút, xem như không thấy việc hắn truyền âm và nhận tin trong suốt chuyến đi.
Vân Phiêu Tử cũng hồi âm trên đường đi, sau khi xác nhận thân phận của người đàn ông trung niên kia xong thì Phùng Thu Nhiên cũng gửi lời tới, bên trong chỉ có một câu.
“Cứ tới đi, bản tọa sẽ tới ngay!”
Đến đây, mặc dù Vương Bảo Nhạc vẫn thấy nơm nớp không yên, những đã làm hết những gì có thể. Trong lòng lại nghĩ xem rốt cuộc mình đã vi phạm việc gì, đồng thời cũng theo những người áo đen này đi tới đại điện trên đỉnh núi. Tới nơi, những người áo đen này không đi vào, sau khi cho Vương Bảo Nhạc một ánh mắt thì người đàn ông trung niên dẫn đầu cũng dừng bước.
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi rồi nheo mắt lại, nhưng hắn không vào ngay mà đứng ngoài đại điện, ôm quyền cúi đầu thật sâu.
“Vãn bối Vương Bảo Nhạc, cầu kiến trưởng lão!”
Gần như ngay khi Vương Bảo Nhạc lên tiếng thì cửa điện ầm ầm mở ra, một cỗ lực hút cực mạnh giống như một bàn tay vô hình bán ra từ bên trong, bỏ qua tu vi và phòng hộ của Vương Bảo Nhạc, một phát tóm lấy hắn kéo mạnh vào bên trong.
Vương Bảo Nhạc cảm thấy đầu óc nổ vang, toàn thân đau đớn giống như xương cốt và máu thịt đều sắp bị bóp vỡ. Thân thể run rẩy như bị cuốn vào trong gió lốc, tâm thẫn chấn động dữ dội, đồng thời lại có một cỗ cự lực tới gẫn như đối kháng với bàn tay vô hình đang tóm lấy hắn.
Ầm một tiếng, thân thể Vương Bảo Nhạc run lên, tuy bị kéo vào trong đại điện nhưng bàn tay vô hình kia lại tiêu tán. Thân thể của Vương Bảo Nhạc lảo đảo rơi
xuống đất, khí huyết trong cơ thể cuộn trào khiến hắn phun ra một búng máu, sắc mặt tái nhợt. Hắn đột nhiên ngẩng phắt đầu dậy, nhìn thẳng vào Diệt Liệt Tử mặt mày lạnh tanh đang ngôi trên đại điện.
Cùng lúc đó, Phùng Thu Nhiên cũng đanh mặt bước vào từ cửa điện.
“Diệt Liệt Tử, ngươi làm vậy là có ý gì?”
Diệt Liệt Tử chẳng buồn nhìn Vương Bảo Nhạc một cái, chỉ ngẩng đầu lên nhìn Phùng Thu Nhiên một cái, khoan thai cất giọng.
“Phùng Thu Nhiên, muốn biết ý của ta là gì thì cô phải hỏi sứ giả Liên bang của cô mới đúng. Tên này đúng là gan to bằng trời mà!”
Phùng Thu Nhiên nhíu mày nhìn về phía Vương Bảo Nhạc như hỏi dò. Vương Bảo Nhạc lúc này hô hấp không yên, hồi lâu sau mới dàn khí huyết quay cuồng trong cơ thể xuống được, uy áp đến từ Diệt Liệt Tử và Phùng Thu Nhiên cũng khiến tu vi của
hắn bị áp chế hoàn toàn. Nhưng hắn thật sự bị oan, lúc này không khỏi cười khổ, ôm quyền cúi đầu với Phùng Thu Nhiên.
“Phùng trưởng lão, vãn bối... không biết.”
“Không biết?”
Diệt Liệt Tử đột nhiên bật cười, chỉ là nụ cười này lại vô cùng lạnh lùng.
“Vương Bảo Nhạc, ta hỏi ngươi, đệ tử Lương Long của lão phu đang ở đâu?”
“Lương Long?”
Vương Bảo Nhạc ngẩn ra, cả đoạn đường này hắn đã nghĩ tới rất nhiêu chuyện, nhưng lại không nghĩ tới chuyện Lương Long, vì chính hắn cũng đã quên béng mất tên kia.
Lúc này, nghe Diệt Liệt Tử nhắc nhở như vậy thì Vương Bảo Nhạc giật mình hiểu ra, thầm nhớ tới Lân đầu tiên mình đi tới thân kiếm đã bị Lương Long mai phục. Sau đó, mình trói hắn ta lại ném trên một hòn đảo hoang, dây thừng đó lại có thể ngán chặn
toàn bộ khí tức. Đồng thời, khu vực chuôi kiếm quá rộng lớn, muốn tìm được hắn ta chẳng khác nào như mò kim dưới đáy biển.
Đây vẫn không phải trọng điểm, chủ yếu là... sau khi mình vào thân kiếm, gặp đủ chuyện kinh hách đến thu hoạch khổng lồ, kết quả bên béng chuyện này, quên một lần tận hơn nửa nám.
Hắn vốn không muốn thừa nhận, nhưng nay sư tôn của người ta cũng đã lên tiếng, dù sao việc này cũng không hề nhỏ. Lương Long là một tu sĩ Kết Đan trung kỳ, còn là một trong những đệ tử của Diệt Liệt Tử nên Vương Bảo Nhạc giả vờ ra chiêu ngơ ngác và đăm chiêu như đang cố nhớ lại, lát sau hán lại ra vẻ giật mình.
“Lương Long... Ta nhớ rồi, lúc trước ta vừa lên đảo thì hắn đã ra tay tấn công ta. Ta không muốn vi phạm môn quy, cũng đánh không lại hắn nên chỉ có thể nhốt lại để tránh né. Nhưng hắn vẫn liên tục khiêu khích, đến lần nọ vãn bối ra ngoài chấp
hành nhiệm vụ thì bị hân mai phục đánh lén, vãn bối hết cách đành phải đấu với hắn một trận, kết quả bị hắn đánh trọng thương suýt chết. Cuối cùng, tốn mất một món chí bảo không có lực sát thương để nhốt hắn lại lần nữa, mới miễn cưỡng tránh được một kiếp...”
Vương Bảo Nhạc ra vẻ ấm ức như thể rất tức giận, nhưng lại không thể không nhẫn nhịn.
“Nên ngươi mới giết đệ tử của ta à?”
Diệt Liệt Tử vẻ mặt như thường, bình tĩnh lên tiếng.
“Vãn bối nào dám! Lúc đó vãn bối chỉ là Kết Đan sơ kỳ, còn tu vi của Lương Long lại là Kết Đan trung kỳ, vãn bối đến từ Liên bang, xa quê lạ nước lạ cái, Lương Long lại là mầm non ưu tú ở đây, quan hệ rộng rãi, vãn bối ở đây chẳng có sư tôn, mà sư tôn của Lương Long lại là trưởng lão Thông Thần!”
“Địa vị, thân phận và tu vi cách biệt như thế, vãn bối làm sao dám giết? Có thể giết được sao? Nay chẳng rõ tại sao Lương Long lại giả chết không xuất hiện. Vãn bối cũng không muốn đoán xem tại sao hắn lại làm vậy, nhưng vãn bối chỉ biết một chuyện, ấy chính là khi nãy suýt chút nữa vãn bối đã thần hình câu diệt mà thôi!”
Vương Bảo Nhạc càng nói càng khó nhịn, thân thể cũng bắt dẫu run rẩy, cuối cùng mới ôm quyền cúi đầu với Phùng Thu Nhiên.
“Kính xin Phùng trưởng lão hủy bỏ thân phận đảo chủ của vãn bối, chức đảo chủ này... vãn bối không dám làm nữa. Vãn bối vốn đã trốn được là trốn, tránh được là tránh, không dám đắc tội với bất kỳ người nào ở đây. Thậm chí, dù tông môn nhìn trúng mối làm án của ta thì ta cũng sẽ lập tức nộp lên không dám nói hai lời, dù mức thu mua không hợp lý cũng vậy!”
“Nhưng các người còn muốn vãn bối phải làm gì nữa đây, rốt cuộc ta phải làm gì mới được đây? Xin Phùng trưởng lão khai ân, chấp nhận cho ta quay về Liên bang. Có lẽ... nơi này thật sự không thích hợp với ta.”
Vương Bảo Nhạc nói đến cuối thì cười thảm một tiếng, cúi đầu không nói gì nữa, nhưng lại âm thầm thông qua cảm ứng tâm linh, muốn điêu khiển dây thừng. Chẳng qua là khoảng cách hơi xa nên không thể cảm ứng rõ ràng nên hắn nhanh chóng động não. Khi nãy, hắn nói gần nói xa cũng là để biểu đạt mình bị Lương Long hại, nay lại đang nghĩ xem nên biến chuyện này thành thật kiểu gì.
Trong lòng thì nghĩ cách, nhưng Vương Bảo Nhạc vẫn ra vẻ sầu thảm nhụt chí khiến cho Phùng Thu Nhiên ở bên cạnh lặng đi, ban đầu cô vẫn thấy nghi ngờ, nhưng nghe xong thì trong lòng cũng thở dài.
Ngay cả Diệt Liệt Tử cũng phải nhíu mày khó hiểu, thực tế ông ta cũng không tin đệ tử Lương Long của mình rõ ràng đã chiếm ưu thế toàn diện, cuối cùng vẫn thất bại, nhưng ông ta biết rõ đệ tử của mình vẫn chưa chết, chẳng qua là mất tích không tìm thấy mà thôi.
“Chẳng lẽ là Lương Long cố ý làm vậy thật ư?”
Diệt Liệt Tử nheo mắt nghĩ thầm.
"filepos0011727857">

Bạn cần đăng nhập để bình luận