Tam Thốn nhân Gian

Chương 628

Chương 628Chương 628
CHU MỊ
ôi Tiên Anh, Ngũ Hành Anh, I J Thiên Mộng Anh, cửu Trân
Anh...”
Vương Bảo Nhạc thấy hơi nhức đẫu, trong đầu hiện ra hơn mười loại Nguyên Anh mà chị đẹp nói với hắn. Hơn nữa, sau khi tìm được cách đột phá trong tài liệu của Thương Mang Đạo Cung, hắn thoáng cau mày.
Thật sự có quá nhiều chủng loại Nguyên Anh. Suy cho cùng, Nguyên Anh cảnh có thể được coi là một bước ngoặt vĩ đại trong toàn bộ đại cảnh giới Hành Tinh, từ Đan lột xác thành Anh, giống như hình thành sinh mệnh thứ hai. Sự biến đổi này sẽ mang đến sự thay đổi lớn cho các tu sĩ.
nhưng nói một cách đơn giản thì chính là hiện thân cho lý tưởng và ý chí của nó.
Vương Bảo Nhạc cũng đã từng hỏi về Nguyên Anh của Hứa Tông chủ, biết được hắn lựa chọn Sát Anh lấy giết chóc làm chủ. Có thể nói, trong đạo cung và Liên bang hiện nay, Nguyên Anh mà mỗi người lựa chọn gần như là khác nhau.
Cho dù có sự tương đồng thì vẫn có một số khác biệt rất nhỏ, hơn nữa cũng không thể nói rõ rốt cuộc loại nào tốt hơn, chỉ có một tiêu chuẩn để phán đoán tiêm lực Nguyên Anh, đó chính là... phẩm chất!
Điêu này sẽ quyết định mức độ dung hợp của Nguyên Anh và Thiên Địa Pháp Tắc, do đó ảnh hưởng đến chiến lực và tương lai. Trừ cái đó ra, trong ghi chép của đạo cung còn nhắc tới một chuyện, đó chính là trong vô số nền ván minh trong tinh không vẫn tồn tại năm loại Nguyên Anh cực kì hiếm thấy. Chúng được gọi là truyền thuyết, Thương Mang Đạo Cung của ngày xưa dưới cơ duyên trùng hợp đã nắm giữ được một
loại trong số đó, nhưng đến nay cũng đã thất truyền, không được đạo cung ngày nay biết đến.
Vương Bảo Nhạc cũng đã từng hỏi chị đẹp, nhưng câu trả lời của chị đẹp là bảo hắn đừng có mơ mộng hão huyền, nghĩ đến những chuyện không thể. Đối với chuyện này, Vương Bảo Nhạc có sự lý giải riêng về cuộc đối thoại.
“Là do chị đẹp cũng không rõ lắm về chuyện này hay chỉ là không dám nói cho mình biết nhỉ?”
Vương Bảo Nhạc chớp mắt, hắn đã nhận ra điêu này từ lâu, đó là chỉ cần chị đẹp nói ra một mục tiêu mà hắn không thể nào hoàn thành, dường như hắn sẽ luôn luôn hoàn thành nó một cách thuận lợi.
“Chị đẹp, rốt cuộc thì cái Nguyên Anh cấp truyền thuyết không thể hoàn thành được kia là cái gì thế?”
Nói đến đây, Vương Bảo Nhạc đột nhiên có linh cảm, háo hức hỏi.
Chị đẹp dường như cũng đã nghĩ đến điều này. Đối với câu hỏi của Vương Bảo Nhạc, cô tỏ ra không thèm quan tâm. Theo như cô thấy, năm loại Nguyên Anh trong truyền thuyết này về cơ bản chưa từng nghe thấy có được mấy người có thể thành công. Thay vì nói là truyền thuyết, không bằng cứ nói đó là phương pháp thăng cấp tìm đường chết đi!
Nhưng cô vẫn thấy hơi lo lắng, hình như trước đó cô đã nói ra ba chữ không thể nào. Tuy nhiên sau khi nghĩ lại, chỉ với ba chữ này, có lẽ sẽ không sao...
“Nếu đến cái này mà cũng được hắn tìm đường chết thành công, sau này mình sẽ gọi hắn là ông nội!”
Trong lòng chị đẹp hừ một tiếng, tự an ủi bản thân, đột nhiên muốn cho bản thân
một cái tát. Cô thật sự cảm thấy lời này nếu không nói thì không sao, một khi đã nói...
Nghĩ tới đây, chị đẹp lập tức thấy mệt mỏi, không muốn suy nghĩ đến chuyện này nữa.
Thời gian chẫm chậm trôi đi, chằng mấy chốc đã lại một tháng nữa trôi qua. Trong khi Vương Bảo Nhạc tu luyện và nghiên cứu Nguyên Anh thì đại thụ cũng đang dốc hết sức hoàn thành công việc Vương Bảo Nhạc giao cho, xử lý việc này rất tốt. về việc này, hắn gàn như đã tìm được tất cả các nữ đệ tử có thể tìm, đồng thời tạo ra rất nhiêu cơ hội có thể ma sát ra tia lửa tình yêu cho Lý Vô Trần và các cô.
Ngay cả bản thân đại thụ cũng không ngờ mình lại có thiên phú ở phương diện này. Cũng may thời gian không phụ lòng người, dưới sự chăm sóc và sắp xếp của đại thụ, cuối cùng hắn cũng phát hiện ra manh mối.
Thế là sau nhiêu lần xác nhận sự quan sát của mình, đại thụ lập tức tới chỗ Vương Bảo Nhạc để báo cáo nhiệm vụ của mình.
“Thưa trưởng lão, không phụ lòng của trưởng lão, trong vòng một tháng qua ti chức đã đã tìm ra một nữ đệ tử mà Lý Vô Trần ngưỡng mộ.”
Vừa nhìn thấy Vương Bảo Nhạc, đại thụ lập tức chắp tay cúi đầu, vẻ mặt và thái độ đều cực kì cung kính.
Vương Bảo Lạc thấy phẩn chấn tinh thần, nhưng lại không để lộ tâm tư, chỉ khẽ gật đầu.
Đại thụ thấy vậy lập tức lấy từ trong Lông ngực ra một miếng ngọc giản rồi đưa cho Vương Bảo Nhạc, đồng thời thấp giọng nói.
“Ti chức phát hiện, Lý Vô Trần và một vị tu sĩ Chân Tức đại viên mãn tên là Chu Mị có quan hệ không giống bình thường. Do đó ti chức đã thử điều tra Chu Mị này, phát hiện nữ tử này thuộc nhóm người tới thứ ba, mặc dù tu vi không cao, nhưng là người
nổi bật trong Đạo viện Phiêu Miễu mấy nám nay, cho nên lần này được Đạo viện Phiêu Miễu đưa tới đạo cung!”
“Trong ngọc giản này chính là tài liệu của Chu Mị, mời trưởng lão kiểm tra.”
Đại thụ nói xong liền cúi đầu xuống, không nhiều lời nữa. Cho dù hắn đã tra ra giữa Chu Mị này và Vương Bảo Nhạc có chút liên quan, nhưng Vương Bảo Nhạc không nói, hắn cũng không chủ động nhắc tới, giữ đúng chức vụ của bản thân, đây là yêu cầu của hắn đối với chính mình.
Còn những chuyện và manh mối khác, hắn không dám hỏi, cũng không muốn hỏi. Mà sở dĩ phải điêu tra rõ ràng, là vì hắn không cho phép mình xuất hiện sai sót khi Vương Bảo Nhạc hỏi.
Đây là điều hắn đã học được từ thuộc hạ của mình khi làm Phó Vực chủ ở Sao Hỏa. Chuyện mà cẩp trên giao xuống, vừa phải giữ đúng chức vụ của mình, vừa phải suy một ra ba. Nhìn thì có vẻ như chỉ hoàn
thành mặt ngoài nhiệm vụ, nhưng trên thực tể, phải làm đến mức ngay cả những việc nhỏ không đáng kể cũng hiểu rất rõ. Đồng thời cũng phải điêu tra rõ ràng một số chuyện mà cấp trên không giao, để bẩt cứ khi nào xuất hiện câu hỏi, mình cũng có thể giải đáp ngay lập tức.
Có thể nói, đại thụ đã dốc hểt sức để hoàn thành nhiệm vụ của Vương Bảo Nhạc rồi.
Lúc này, khi cúi đàu xuống đọc, Vương Bảo Nhạc thoáng ngây người. Hắn thấy hơi quen tai với cái tên Chu Mị này, nhưng trong chốc lát không nhớ ra được. Thế là hắn cầm lấy miếng ngọc giản kiểm tra một cách cẩn thận.
“Đến từ Sao Hỏa... Tốt nghiệp ở Học viện Đạo Lam của Sao Hỏa?”
Nhìn thấy cái này, Vương Bảo Nhạc trợn to mắt, trong đầu lập tức rõ ràng, tìm ra được nguồn gốc cho cảm giác quen thuộc lúc trước. Đồng thời, trong trí nhớ hiện lên hình ảnh một tiểu cô nương mập mạp.
Vương Bảo Nhạc chớp mắt, tiếp tục đọc, ghi chép trong ngọc giản này rất kĩ càng tỉ mỉ, bao gồm cả gia cảnh của Chu Mị và hướng đi sau khi tốt nghiệp của cô. Cô gái này đã chọn thi vào Đạo viện Phiếu Miễu, hoàn thành khóa đào tạo ở đảo Thượng viện của Đạo viện Phiêu Miễu, hơn nữa còn được xếp vào Pháp Binh các.
Mọi thứ khiến Vương Bảo Nhạc cảm thấy mơ hồ, trong đầu hiện lên quãng thời gian nhậm chức ở Học viện Đạo Lam nám đó, khuôn mặt của từng đệ tử vụt qua trong ký ức của hắn, vẻ mặt của Vương Bảo Nhạc trở nên dịu dàng hơn, cuối cùng nở nụ cười.
Chú ý tới nụ cười của Vương Bảo Nhạc, đại thụ biết Vương Bảo Nhạc đã nhớ ra Chu Mị từng là đệ tử của hắn, thế là thấp giọng lên tiếng.
“Trưởng lão, theo quan sát của ta, hình như giữa Chu Mị này và Lý Vô Trần có một mối quan hệ nhất định với nhau, về điểm này, ti chức cũng đã tìm những người khác
trong Đạo viện Phiêu Miễu để thám dò, đã xác nhận, giữa hai người bọn họ quả thật có ý mờ ám. Giờ đây, ở trong Thương Mang Đạo Cung này, tình cảm của bọn họ lại càng sâu đậm hơn.”
Nói tới đây, đại thụ không lên tiếng nữa mà cúi đầu đợi sự sai bảo của Vương Bảo Nhạc.
Nhưng Vương Bảo Nhạc lại trầm mặc, nếu như không phải đệ tử của mình mà là người không liên quan, hắn đương nhiên sẽ lựa chọn thuận nước đẩy thuyền, trong tình huống không thẹn với nguyên tắc của mình, dốc hết khả năng thúc đẩy việc này phát triển.
Nhưng giờ đây liên quan đến đệ tử Chu Mị của mình, Vương Bảo Nhạc không thể qua loa đại khái như vậy, hắn cần phải đích thân đi hỏi Chu Mị Nhi, sau khi hiểu rõ tình huống thực tế mới có thể đưa ra quyết định.
Nếu như Chu Mị không muốn, vậy thì Vương Bảo Nhạc sẽ cắt đứt suy nghĩ này, lại nghĩ cách khác để kìm hãm Lý Vô Trần. Đồng thời, Vương Bảo Nhạc cũng cảm thấy, có lẽ là mình đã chuyện bé xé ra to, đợi đến ngày Lý Vô Trăn phục hồi trí nhớ, nói không chừng mình đã đến Hành Tinh cảnh rồi.
Nghĩ đến đây, tâm thái của Vương Bảo Nhạc có chỗ thay đổi, hắn cười cất lời.
“Tiểu Quế Tử, ngươi đi gọi đệ tử Chu Mị kia của ta tới đây, cũng là trí nhớ của ta không tốt nên lúc trước mới không nhận ra. Chắc hẳn tiểu nha đâu này cũng ngại nên không dám tới gặp ta.”
Vương Bảo Nhạc nói tới đây, đột nhiên ý thức được nói không chừng Chu Mị thật sự có chút tình cảm với Lý Vô Trăn, cho nên mới không tiện chủ động tới bái kiến mình. Dù sao cô cũng biết mâu thuẫn giữa mình và Lý Vô Trần.
Học viện Hỏa Linh và Học viện Đạo Lam lúc trước đã trải qua một cuộc cạnh tranh gay gắt, thậm chí bản thân Chu Mị cũng là một trong những người tham dự. Điêu này khiển Vương Bảo Nhạc cảm thấy hiểu kỳ, hai người này đến với nhau kiểu gì vậy nhỉ?
"filepos0013559820">

Bạn cần đăng nhập để bình luận