Tam Thốn nhân Gian

Chương 619

Chương 619Chương 619
KÝ ỨC PHONG TÍN THU
Sau khi thông tin về vị Thái thượng Trưởng lão thứ tư được tuyên bố, làn sóng dư luận trên Thương Mang Đạo Cung được kéo dài liên tục. Phùng Thu Nhiên cũng đưa ra thông báo ba ngày sau sẽ tiến hành đại điển sắc phong dưới Phong Tín thụ.
Chuyện này vừa truyền ra thì tất cả đệ tử Liên bang trong Thương Mang Đạo Cung đều hưng phấn, cả đám vô cùng kích động, ngay cả bên phía Lý Di cũng phải thở dài cảm thán sau khi im lặng hồi lâu, sau đó sắc mặt trở nên bình thường lại. Dù cô rất ghét Vương Bảo Nhạc, nhưng không thể không thừa nhận rằng, chênh lệch giữa mình và đối phương đã lên đến mức độ khiển mình không có cả tư cách để chán
ghét và ganh tỵ.
Đồng thời cô ta cũng hiểu rõ, sau đại điển sách phong này, Vương Bảo Nhạc đã trở thành vị Thái thượng Trưởng lão thứ tư cũng sẽ hoàn toàn trở thành thủ lĩnh của tu sĩ Liên bang danh chính ngôn thuận.
Tất cả tu sĩ Liên bang cùng với người đến sau này đều sẽ trở thành thủ hạ của Vương Bảo Nhạc, trở thành cỗ thế lực thứ tư của Thương Mang Đạo Cung, phe Liên bang.
Thực tế cũng đúng là vậy, điều Lý Di có thể nhìn thấy đương nhiên cũng có nhiêu người nhận ra. Vậy nên, trong ba ngày qua, Hứa Tông chủ của Tinh Hà Lạc Nhật Tông cơ hồ ở lại trên Thanh Hỏa đảo của Vương Bảo Nhạc, nghiễm nhiên coi mình như quản gia cho hắn.
Thực tế, bản thân hắn cũng hoàn toàn tâm phục khẩu phục Vương Bảo Nhạc. Thân phận đệ tử kế pháp và Thái thượng Trưởng lão của Thương Mang Đạo Cung mà quay về Liên bang, dựa theo lễ nghi ngoại giao
thì ngay cả Tổng thống Liên bang và thủ lĩnh các nơi đều phải cực kì khách khí.
“Nếu Đoan Mộc Tước mà biết chuyện này chắc phải há hốc mồm ấy chứ...”
Hứa Tông chủ lẩm bẩm xong thì cảm thấy sướng thầm và đác ý trong bụng. Tuy kế hoạch của hắn ở Mặt Tráng nám xưa bị Vương Bảo Nhạc thăn xui quỷ khiến phá hỏng nhưng cuối cùng vẫn là do tính toán của Đoan Mộc Tước trước đó tạo thành.
Thế nên, Hứa Tông chủ vẫn thích chí nhìn cảnh Đoan Mộc Tước xoắn xuýt. Hắn cũng nhanh chóng ổn định tâm thái của mình, không hề cậy già lên mặt với Vương Bảo Nhạc mà vô cùng cung kính, giúp đỡ hắn tiếp đãi tất cả những người đến bái phỏng trong ba ngày này.
Vương Bảo Nhạc đương nhiên rất vui mừng với việc này, đồng thời trong lòng cũng kích động không thôi. Vừa nghĩ tới chuyện mình leo lên được chức Thái thượng Trưởng lão là hán lại hưng phấn.
Suy nghĩ của hắn cũng giống với Hứa Tông chủ, đang nghĩ xem với thân phận này thì sẽ thế nào sau khi quay về Liên bang.
Nghĩ vậy thì Vương Bảo Nhạc lập tức hí hửng, nên trong ba ngày này, sau khi gặp mặt nhiều người bái phỏng thì đại điển Thái thượng Trưởng lão cuối cùng cũng mở ra.
Hôm nay, toàn bộ tu sĩ Thương Mang Đạo Cung hơn trăm vạn người đều hội tụ lại đầy đủ, dù đảo chính không chứa nổi thì cũng phân tán ra không trung xung quanh. Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lại trên gốc Phong Tín thụ khổng lồ kia.
Lúc này, dưới gốc cây chỉ có ba người Phùng Thu Nhiên, Diệt Liệt Tử và Du Nhiên Đạo Nhân, sắc mặt ba người đều vô cùng nghiêm nghị, được muôn người dõi theo, trở thành tiêu điểm của cả Thương Mang Đạo Cung. Phùng Thu Nhiên hít sâu một hơi rồi khoan thai lên tiếng, âm thanh uy
nghiêm như sấm rền, vang khắp bốn phương.
“Mời Vương Bảo Nhạc Thái thượng Trưởng lão bước lên!”
Sau khi Phùng Thu Nhiên lên tiếng, tất cả Nguyên Anh xung quanh dù có muốn hay không thì đều cung kính đồng loạt mở miệng.
“Mời Vương Bảo Nhạc Thái thượng Trưởng lão bước lên!”
Thanh âm trầm bổng cuồn cuộn vang khắp bốn phương, ánh mắt của mọi người lập tức tập trung về phía Vương Bảo Nhạc đang đứng một mình trên đỉnh núi.
Vương Bảo Nhạc lúc này mặc một bộ đạo bào trắng, trên ngực thêu một thanh cổ kiếm đồng xanh như ẩn như hiện, không giống tồn tại chân thực. Đồng thời, bộ đạo bào này của hắn như ẩn chứa sức mạnh kỳ lạ nào đó, khiến cho bản thân Vương Bảo Nhạc như phát ra ánh sáng chói lóa không
thể nhìn thẳng trong mắt mọi người.
Đây chính là đạo bào Thái thượng mà trong Thương Mang Đạo Cung hiện tại chỉ có Thái thượng Trưởng lão mới được mặc.
Nghi thức lần này chia làm hai phần, một là Vương Bảo Nhạc đi từ chân núi đến đỉnh núi trong sự chứng kiến của mọi người, đến bên dưới Phong Tín thụ trên đỉnh núi nằm giữa đạo cung mà hiện nay chỉ có ba người Phùng Thu Nhiên mới có tư cách đứng.
Phần thứ hai là bái Phong Tín thụ.
Trong vô số ánh nhìn, Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, không quan tâm những ánh mắt hâm mộ xen lẫn phức tạp kia nữa. Hắn sải chân, từng bước đạp không bay lên, đi từ chân núi đến đỉnh núi trong ánh nhìn của muôn người. Cuối cùng, Vương Bảo Nhạc đi tới trước mặt ba người Phùng Thu Nhiên, sau khi đứng lại, hắn mới nhìn về phía ba người Phùng Thu Nhiên.
Lúc này, ba người Phùng Thu Nhiên cũng đang nhìn Vương Bảo Nhạc. So với ánh mắt xoắn xuýt lẫn cảm khái không chút che giấu của Diệt Liệt Tử lúc này, cùng với vui sướng chân thành của Phùng Thu Nhiên thì Du Nhiên Đạo Nhân lại bình tĩnh hơn nhiêu, trên mặt vẫn là nụ cười ồn hòa, thậm chí trong mắt còn ánh lên vẻ cổ vũ.
Nhưng bản năng của Vương Bảo Nhạc vẫn có ác cảm với Du Nhiên Đạo Nhân, hắn cũng không rõ cảm giác này đến từ đâu.
“Vương Trưởng lão, xin hãy bái Phong Tín thụ, ngươi sẽ trở thành vị Thái thượng Trưởng lão thứ tư của Thương Mang Đạo Cung ta dưới sự chứng kiến của Phong Tín thụ!”
Phùng Thu Nhiên nghiêm mặt lên tiếng.
Vương Bảo Nhạc gật đầu, đầu tiên là xoay người nhìn bóng dáng của những đệ tử Thương Mang Đạo Cung đang đứng đông nghịt xung quanh, sau khi cảm nhận được ánh mắt của họ thì hắn lại quay đầu nhìn
về phía Phong Tín thụ khổng lồ ở trước mặt.
Gốc cây đầy cảm giác tang thương năm tháng, thân cây thô to và cảm giác xưa cũ tỏa ra từ từng vết nứt giống như một vị trưởng giả không rõ đã tồn tại bao lâu, vừa bảo vệ lại quan sát mọi thứ diễn ra ở nơi đây
Sau khi nhìn Phong Tín thụ, Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi rồi bước tới trước mặt Phong Tín thụ, trong ánh nhìn của trám vạn tu sĩ Thương Mang Đạo Cung xung quanh, Vương Bảo Nhạc ôm quyền cúi đầu thật sâu với Phong Tín thụ.
Ngay khi hắn bái thì gốc Phong Tín thụ này đột nhiên lay động thật mạnh, chỉ nháy mắt thì trời đất đã biến đổi, mây gió ngừng trôi, trận pháp của Thương Mang Đạo Cung biến ảo, biển lửa xung quanh ầm ẵm nổ vang, dường như cả thế giới cũng rung chuyển theo.
Tất cả những chuyện này khiến cho mọi người biến sắc, nhất là những người vốn không phục nay cũng đều hoảng sợ nhìn về phía Vương Bảo Nhạc với vẻ mặt kinh hoàng xen lẫn không dám tin.
“Hắn thật sự cộng minh cùng Phong Tín thụ!”
“Còn ảnh hưởng tới cả trận pháp của đạo cung!”
“Tất cả những thứ diễn ra hôm đó đều là thật!”
Lúc trước, khi Vương Bảo Nhạc lấy lệnh bài đệ tử kế pháp ra thì cũng từng diễn ra cảnh tượng này, nhưng không phải ai cũng nhìn thấy nên cảm thụ cũng không mãnh liệt như thế. Nhưng nay được tận mắt chứng kiến như thế thì tinh thần của họ lập tức dậy sóng.
Nhất là lần này Phong Tín thụ còn cộng minh dữ dội hơn trước đó, điểm này ba người Phùng Thu Nhiên ở gần nhất, có tu
vi cao nhất nên cũng phát hiện rõ ràng hơn hết.
Trong lúc ba người biến sắc, Vương Bảo Nhạc đang bái dưới Phong Tín thụ cũng run mạnh một cái. Hắn cảm nhận được có một cỗ thẫn thức kỳ dị đang lan ra từ gốc cây này, nhanh chóng chui vào trong lệnh bài đệ tử kế pháp đang để trong túi trữ vật của hắn.
Giống như nó đang nghiệm chứng gì đó, khi đạo thần thức này rút ra khỏi lệnh bài đệ tử kế pháp của Vương Bảo Nhạc, giống như gốc Phong Tín thụ này đã xác định thân phận của Vương Bảo Nhạc nên lại lay động mạnh hơn. Kèm theo đó, đạo thần thức này lại nhanh chóng tiến vào trong đầu Vương Bảo Nhạc, hóa thành một vài hình ảnh trong đầu hắn.
Điều này khiến Vương Bảo Nhạc giật mình biến sắc, bởi vì hắn đã thấy được... Phùng Thu Nhiên trong những hình ảnh này, hay nói đúng hơn là thấy được ký ức của đại thụ, thấy được Phùng Thu Nhiên đã từng
đứng trước gốc đại thụ này trong quá khứ.
Trong hình ảnh nọ, Phùng Thu Nhiên có vẻ trẻ hơn bây giờ một chút, trong lồng ngực lại đang ôm một đứa trẻ.
Cô quỳ gối dưới gốc Phong Tín thụ, trên mặt đẫy vẻ mờ mịt, miệng thì thào.
Hơi thở của Vương Bảo Nhạc dần trở nên dồn dập hơn, mơ hồ cảm thấy cảnh tượng này rất kỳ lạ, hắn lại nghe được lời nỉ non của Phùng Thu Nhiên...
“Phong Tín thụ tổ, bởi vì giữa đường bị tộc Vị Ương tập kích nên các lão tổ đều đang trọng thương say ngủ, cổ kiếm chệch hướng tiến vào nơi này. Nơi đây được gọi là hệ Mặt Trời, có một nền ván minh tên Liên bang tồn tại, do bị sự ảnh hưởng từ mảnh vỡ của cổ kiếm mà sinh ra linh khí... Đệ tử muốn dẫn dắt bọn họ tu hành, chờ sau khi bọn họ từng bước phát triển lớn mạnh hơn thì quay về giúp đỡ Thương Mang Đạo Cung chúng ta... Khiến đạo cung có thể hoàn toàn hòa nhập vào tinh hệ này, cắm
rễ ở nơi đây mà sinh sôi nảy nở, làn nữa mở ra hạt giống ván minh!”
“Ngoài ra, đệ tử vẫn luôn hoài nghi trong đạo cung có dư nghiệt tộc Vị Ương ẩn nấp, ta nhất định sẽ tìm ra bọn chúng!”
“Cũng chính vì vậy nên để tử không dám... giữ đứa bé này ở lại bên cạnh, muốn để cho tu sĩ Liên bang đến đây Lân này đưa đứa bé này đến ván minh Liên bang và lớn lên ở nơi đó.”
“Bởi vì thân phận của hắn quá quan trọng, đến nay trong cả đạo cung cũng chỉ có mỗi mình ta biết được thân phận của hắn, hắn chính là... đạo tử Vô Trần tiền nhiệm chuyển thế. Một khi tu vi đến Thông Thần thì có thể khôi phục trí nhớ, đệ tử không dám để đạo tử ở lại đạo cung, mong thụ tổ cho phép!”
“Nếu thụ tổ cho phép, xin hãy ngưng tụ thành một quả trái cây...”
"filepos0013370704">

Bạn cần đăng nhập để bình luận