Tam Thốn nhân Gian

Chương 467

Chương 467Chương 467
THU HOẠCH LỚN •
Vương Bảo Nhạc vừa lên tiếng thì minh hà bên dưới thuyền của hấn lập tức lan ra, đổ ập xuống dưới, lao thẳng tới nơi phong ấn tu sĩ trên mặt có con rết này. Chỉ trong nháy mắt thì nó đã xuyên qua màn phòng hộ, đưa theo chiếc thuyền lướt thẳng đến chỗ tu sĩ trên mặt có con rết.
Trước đây, tu sĩ trên mặt có con rết này vẫn luôn nơm nớp bất an, đồng tử co rụt, toan lùi lại phía sau, nhưng khi minh hà xuyên qua phòng hộ đưa chiếc thuyền chở Vương Bảo Nhạc lướt đến chỗ hắn thì trong mắt của tu sĩ trên mặt có con rết này lập tức lóe lên tia sáng lạnh, há miệng quát to.
“Tiên sư nhà ngươi chứ lên đường!”
Tu sĩ trên mặt có con rết hét to, vung mạnh hai tay lên, phạm vi trám trượng xung quanh lập tức có vô số thanh phi kiếm lao ra khỏi mặt đất, tạo thành một kiếm trận.
Không dừng lại ở đó, bên trong kiếm trận này lại xuất hiện từng tia sáng chói mắt đan xen lại với nhau, biến ảo thành một trận đồ, một cỗ sức mạnh trận pháp cũng ầm ầm bùng nổ.
Ngoài ra, còn có vô số đạo thân ảnh giống hệt như tu sĩ trên mặt có con rết nháy mắt xuất hiện ở xung quanh khiến người ta khó mà nhìn ra thật giả. Đồng thời, lại có một tiếng rít chói tai hệt như đập sắt phá đá vang vọng ngập trời!
Mặt đất nháy mắt nứt toác ra, một con rết dữ tợn khổng lồ chui lên, nó há miệng táp mạnh về phía Vương Bảo Nhạc như muốn nuốt chửng hắn. Càng khỏi cần phải nói tới mấy cái chân sắc bén như dao trên người nó, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến người ta phải run sợ.
Tất cả những chuẩn bị của tu sĩ trên mặt có con rết lúc này đồng loạt bộc phát. Kể thì có vẻ lâu, nhưng thực tế nó chỉ xảy ra chỉ trong nháy mắt ngay khi Vương Bảo Nhạc vừa tiến vào trong phạm vi phòng hộ.
Khí thế nhanh như sấm chớp!
Nhưng đứng trước Minh Khí thì tất cả những chuẩn bị, tất cả thu đoạn, phi kiếm, pháp bảo, thậm chí là con rết kia cũng chỉ là thùng rỗng kêu to. Càng không cần phải nói lúc này Vương Bảo Nhạc đã biết tên tu sĩ trên mặt có con rết nọ là thủ lĩnh nên lúc xuất hiện thì hắn đã dùng hết toàn bộ sức mạnh còn sót lại của Minh Khí, lại dùng luôn cả thủ đoạn của Minh Tông!
Thuyền vẫn cứ lướt thẳng tới, minh hà cũng cuồn cuộn ập đến như sóng xô bờ, duy chỉ có Vương Bảo Nhạc là đột nhiên mở miệng hát ra một bài ca dao có âm điệu quỷ dị như ẩn chứa sức mạnh kỳ dị nào đó!
“Lúc trời đất phân khai, vận mệnh luân hồi dừng lại...”
Câu ca dao này vừa vang lên thì toàn bộ Minh Khí đều rung chuyển, một cỗ lực lượng không cách nào bị cảm ứng được đột nhiên xuất hiện. Lực lượng này không phải đến từ hư vô hoặc là bất kỳ nơi nào khác... mà là trực tiếp hình thành ngay tại chỗ này.
Nói đúng hơn là lúc câu ca dao này vang lên thì vô số phi kiếm đang bay trên trời lập tức bất động, đám pháp bảo và trận pháp nọ cũng lắng xuống. Ngay cả con rết khổng Lô đó cũng giữ nguyên tư thế lao tới, không thể nhúc nhích, giống như chỉ trong nháy mắt thì tất cả đều bị đóng băng ngay tại chỗ.
Đám phân thân của tu sĩ trên mặt có con rết lúc này cũng bị nổ tung như bọt biển, duy chỉ có một đạo thân ảnh ở gằn Vương Bảo Nhạc nhất là vẫn còn nguyên vẹn, trong mắt đày vẻ hoảng sợ và không dám tin.
“Không thể nào, đóng băng thời gian... Không thể nào như thế được, đây là đạo pháp ý chí mà chỉ có đại năng Tinh Vực cảnh trong truyền thuyết mới có thể thi triển được mà thôi!”
Toàn thân của tu sĩ trên mặt có con rết run rẩy lẩy, thất thanh hét lớn lên. Thân thể của hắn ta cũng nhanh chóng lùi lại. Dù hắn cảm thấy chuyện vừa xảy ra thật quá sức tưởng tượng, cho rằng chuyện này tuyệt đối không thể nào xảy ra được, nhưng lúc này hắn vẫn rút lui không chút do dự.
Hắn không dám đánh, cũng chẳng dám ham chiến, lúc này hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất chính là chạy!! Những chuyện xảy ra ở đây quỷ dị đến mức khiến da dẫu của hắn tê rằn, nhưng ngay khi hắn vừa lùi ra sau thì bất chợt dừng lại, vẻ hoảng sợ trong mắt lại càng nhiêu hơn. Thậm chí, hắn còn ngơ ngác nhìn... thân thể của chính mình ở trước mặt!
Trước mặt hán lúc này bất chợt có một thân thể đang đứng im không nhúc nhích, thậm chí trên mặt còn giữ nguyên vẻ hoảng sợ như đã bị đóng băng lại.
Nhìn thân thể ở trước mặt, tu sĩ trên mặt có con rết lại run rẩy cúi đầu nhìn xuống bản thân mình... chỉ thấy hồn phách mơ hồ mà thôi!!
“Đây không phải đóng băng thời gian...”
Tu sĩ trên mặt có con rết run rẩy nhưng vẫn tiếp tục rút lui, trong nháy mắt đã xuyên qua màn sáng phòng hộ toan bỏ chạy, nhưng bên tai hắn lại vang lên câu ca dao thứ hai.
“Muốn biết người kiếp trước, phải xem kẻ kiếp này...”
Theo ca dao vọng tới, hồn thể của tu sĩ trên mặt có con rết này lập tức run lên. Hắn ta nhìn thấy Vương Bảo Nhạc mặc áo đen, cưỡi thuyên nan lướt trên minh hà nhưng không đi về phía mình mà dần rời khỏi đây.
Tuy vậy, không hiểu tại sao, trong lòng tu sĩ trên mặt có con rết lại không hề có cảm giác nhẹ nhõm vì đã thoát, thậm chí còn có cảm giác khủng hoảng như tai họa sáp ập xuống. Hắn không khỏi lùi lại lần nữa, bay đi thật xa, mãi cho đến khi hắn không nhìn thấy bóng dáng Vương Bảo Nhạc đâu nữa thì lại hoảng sợ phát hiện, xung quanh mình vẫn là một màn đen tăm tối.
Nếu như chỉ tối đen bình thường thì thôi, nhưng trong màn đêm tăm tối này lại xuất hiện một vài hồn ảnh mơ hồ lướt qua, giống hệt như mấy vong hồn mà hắn nhìn thấy trong hồn hải của tầng thứ nhất ở nơi này.
“Không thể nào... Không thể nào như thế được...”
Hồn thể của tu sĩ trên mặt có con rết run bần bật, trong mắt ánh lên vẻ tuyệt vọng, bài ca dao kia lại văng vẳng vọng tới bên tai hắn.
“Muốn hay quả lai sinh, nhìn điều đời này đã tạo...”
Thanh âm này vang vọng trong hồn thể của hắn thật lâu không tiêu tan, mãi đến khi ý thức của đại hán này dần trở nên mơ hồ. Ngay khi nó hoàn toàn mơ hồ thì giống như hồi quang phản chiếu, tu sĩ trên mặt có con rết này rốt cuộc cũng thấy rõ vì sao xung quanh mình vẫn luôn tối đen như thế.
Hắn nhìn thấy... hồn hà bên dưới chiếc thuyền của Vương Bảo Nhạc ở trước mặt thân thể cũ của mình, thấy được vô số vong hồn trong đó, cũng thấy được hồn ảnh của mình trong số các vong hồn đó...
Sau khi nhận ra điêu này thì ý thức của hắn dần tan biến. Hồn hà chỗ hắn cũng từ bầu trời rót xuống mặt đất, dần biến mất cùng chiếc thuyền nan nọ.
Khi thuyền nan xuất hiện lần nữa thì đã quay về tầng thứ ba của thế giới dưới lòng đất. Trên quảng trường mà Vương Bảo Nhạc rời đi ban đàu vẫn còn vô số thi thể và hung thú run rẩy quỳ rạp tại chỗ. Vương Bảo Nhạc sắc mặt tái nhợt, khóe
miệng rỉ máu, chiếc thuyền dưới chân, áo choàng đen trên người và mái chèo trong tay hắn cũng bắt đàu mờ đi. Mãi cho đến khi không còn đủ sức biến ảo nữa thì mới tiêu tan, hóa thành thân ảnh của ba khí linh, một đại hán, một lão giả, một đứa bé trai. Sau khi ba khí linh này xuất hiện thì lập tức quỳ gối trước mặt Vương Bảo Nhạc.
Vương Bảo Nhạc nhắm mắt lại để bình phục khí huyết quay cuồng trong cơ thể. Ba trận chiến trước đó nhìn có vẻ nhẹ nhàng, nhưng thực tế là do hắn đã dùng tới sức mạnh của Minh Khí. Dù Minh Khí này có hỏng nặng tới đâu đi nữa thì tu vi của Vương Bảo Nhạc vẫn khá miễn cưỡng khi dùng tới nó.
Nhất là ba trận chiến này có kiểu chiến đấu khác hẳn những trận chiến trước đó của hắn. Với truyền thừa và cảm giác hắn lấy được trong Minh Mộng, dường như hắn cảm nhận được, sở dĩ thần binh thượng phẩm có được sức mạnh kinh thiên động địa như thế cũng là vì nó có thể bộc phát ra được thần thông giống hệt như sức mạnh quy tắc này’!
“Đáng tiếc, phàn là tu vi của ta không đủ, phần là Minh Khí này đã bị hỏng nặng tới mức không thể nào thu nhỏ lại được. Nếu như có thể mang theo bên người thì sau khi ra khỏi đây... ta nói mình là Tổng thống Liên bang, ai dám lắc đầu thì chỉ cần hát một khúc hồn dao tiễn kẻ đó lên đường là được!”
Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc vừa kích động lại vừa buồn bực, đủ loại suy nghĩ cùng xuất hiện, cuối cùng đành phải thở dài.
“Hơi quá rồi... Mình phải an phận mới được!”
Vương Bảo Nhạc vỗ bụng, sau khi dằn khí huyết quay cuồng trong cơ thể xuống thì không lập tức đi chữa thương mà nhanh chóng lấy thu hoạch sau ba trận chiến của mình ra. Thật ra, hai trận đầu, hai tên Nguyên Anh kia đã dùng không ít pháp bảo. Không phải Vương Bảo Nhạc không muốn ngán cản, hắn chiến thắng có vẻ nhẹ nhàng đấy, nhưng thực tế bao vẻ lạnh lùng, hờ hững kia đều là giả vờ cả.
Lúc thấy mấy pháp bảo kia bị hủy thì hắn chỉ muốn phát rồ lên, vì hắn đã xem tất cả bảo vật của ba người bọn họ thành đồ của mình rồi.
Nhưng hấn không thể khống chế sức mạnh Minh Khí tinh tế đến mức chỉ diệt người chứ không hủy bảo vật được.
Lúc này, Vương Bảo Nhạc thở dài một hơi, mở ba túi trữ vật trước mặt ra xem, sau khi xem xong thì hắn chợt mở to hai mắt, thậm chí hô hấp cũng trở nên dồn dập hơn.
Mặc dù pháp bảo của ba người kia đã bị hủy đi nhiêu nhưng vẫn còn hơn mười món, trong đó bao gồm một thanh phi kiếm ba màu có thể huyễn hóa ra vô số phi kiếm để tạo thành đại trận.
Còn có dải lụa của tu sĩ mặt ngựa kia, vảy của tu sĩ mặt chữ điền nọ và vài món pháp bảo linh tinh chưa bị ba người bọn họ dùng tới. Bởi vì nền ván minh tu hành của họ khác với Liên bang nên Vương Bảo Nhạc nhất thời không biết trình độ của mấy món pháp bảo đó là cấp mấy, nhưng hắn cảm thấy, có thể được tu sĩ Nguyên Anh dùng tới thì nhất định là bảo bối nên trong lòng lại hưng phấn thấy rõ.
“Phát tài rồi!!”
Ngoài ra, còn có rất nhiêu tinh thể giống linh thạch và thẻ ngọc. Bên trong thẻ ngọc ghi chép bằng văn tự mà hắn không hiểu, đồng thời còn có hơn ba mươi bình đan dược, cuối cùng là hai bộ giáp và một con rết đã bị sức mạnh của Minh Khí phong ấn.
Mà số ấy vẫn chưa là gì cả, chỉ lát sau thì toàn thân Vương Bảo Nhạc đã run rẩy, hai mắt trố ra nhìn lăm lăm vào túi trữ vật của tu sĩ thủ lĩnh kia. Bên trong có một con sứa màu đen đang say ngủ cùng với một đống đá tảng chất cao như núi đang phát sáng!
“Đây là... con sứa?”
“Còn đống đá này là... Tinh Nguyên!!!”
Hai mắt của Vương Bảo Nhạc như muốn rớt ra, ngơ ngác nhìn đống đồ này, đầu óc thì đặc quánh lại. Hắn thấy trong túi trữ vật của tu sĩ thủ lĩnh nọ còn có một cái hộp đá màu đen được đặt riêng trong góc!!
Chất liệu của hộp đá này cũng là Tinh Nguyên, dường như phẩm chất còn tốt hơn Tinh Nguyên bình thường nhiêu.
Lại có một cỗ cảm giác tang thương cổ xưa như thể đã tồn tại trên thế gian này quá lâu phát ra từ đó.
"filepos0010322440">

Bạn cần đăng nhập để bình luận