Tam Thốn nhân Gian

Chương 719

Chương 719Chương 719
KHÔNG SỬA NỮA
G àn như ngay khi ý thức thể của Vương Bảo Nhạc lao lên khỏi mặt đất, Du Nhiên Đạo Nhân đang định ra tay trên bầu trời chủ thành Sao Hỏa đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía tân thành Sao Hỏa. Với tu vi của bản thân, lúc này, ông ta có thể dễ dàng cảm ứng được một luồng khí tức quen thuộc đang nổi lên ở phía đó.
“Vương Bảo Nhạc!”
Du Nhiên Đạo Nhân nheo mắt lại. Trước đó, mặc cho ông ta có tìm kiếm thế nào thì cũng không thể tìm thấy Vương Bảo Nhạc. Kết hợp với tình hình hiện tại, đương nhiên ông ta đã đoán ra trên Sao Hỏa này có một số bí mật mà mình không biết.
“Nhưng mà... thể thì đã làm sao!”
Trong mắt Du Nhiên Đạo Nhân lóe lên tia sáng lạnh, trong đẵu hiện lên cảnh tượng Tử Nguyệt phất tay trồng mây trên Sao Kim và kết ra mười vạn con rối tộc Vị Ương. Hình ảnh đó đã sớm in sâu vào trong tâm trí của ông ta. Theo ông ta, đó ít nhất cũng là sức mạnh của Hành Tinh cảnh. Nghĩ tới đây, cơ thể của Du Nhiên cơ thể nhoáng lên trong khi cười khẩy, lao thằng đến tân thành Sao Hỏa.
Trong khi Du Nhiên Đạo Nhân đang lao như tên bán ở đây thì ý thức thể của Vương Bảo Nhạc đã xuất hiện ở giữa không trung của tân thành Sao Hỏa. Nhưng khác với bên trong Minh Khí, vì tu vi của hắn không đủ nên sau khi ý thức thể rời khỏi Minh Khí, bất kể đó là Minh Chu ở dưới chân, Minh Bào ở trên người hay là đăng tưởng thì đều không thể biến ảo, do đó cả người nhìn có vẻ mờ ảo.
Ngay cả chiến lực cũng không bằng bản thể của hắn, do đó nếu không phải tới đường cùng, Vương Bảo Nhạc cũng không muốn chiến đấu vào lúc này. Nhưng hiện
giờ không còn lựa chọn nào khác, vì thế sau khi xuất hiện và cảm nhận được một luồng khí tức dường như có thể quét sạch trời đất đang ầm 'âm lao tới phía mình từ phía chủ thành Sao Hỏa, trong mắt của Vương Bảo Nhạc ánh lên tia sáng mạnh mẽ.
Hắn không chút do dự đưa tay trái cầm cây cung lớn màu đen lên còn tay phải kéo mạnh dây cung khiến cho cây cung lớn màu đen biến thành hình trăng tròn rồi chợt bắn về phía luồng khí tức đang lao tới kia.
Gân như ngay khi hắn buông dây cung, hư không ở xung quanh hắn lập tức khẽ rung động, xuất hiện một vài vết nứt nhỏ. Đồng thời, trên trường cung màu đen này chợt có ánh sáng rực rỡ ngưng kết, trực tiếp bộc phát trong tiếng nổ ăm 'âm, tạo thành một ngọn giáo sắc nhọn lao thẳng tới phía xa. Bất cứ nơi nào nó đi qua đều giống như có thể xé nát mọi thứ, khí thế hùng hồn kinh thiên động địa, như thể mọi sự tồn tại đều sẽ bị phá hủy trước mặt nó mà không thể
chống lại.
Các tu sĩ ở tân thành Sao Hỏa đều được chứng kiến cảnh tượng này, ai nấy đều chấn động tâm thần. Nhưng rõ ràng sự ra tay của ý thức thể của Vương Bảo Nhạc vẫn chưa kết thúc.
Trong mát hán lóe sáng, lại giương cung lên liên tiếp mười một lần.
Âm thanh đùng đoàng như tiếng sấm sét liên tục nổ ra khiến cho hư vô xung quanh hắn ngày càng có nhiêu vết nứt hơn, như thể không gian nơi hắn đứng sắp sửa sụp đổ, giống như sức mạnh của cây cung lớn màu đen này khiến cho không phận này không thể chịu tải được nữa.
Bản thân cây cung lớn màu đen này đã không hề tầm thường. Lúc trước, khi được Vương Bảo Nhạc phát hiện thì nó đã là cấp chín. Mặc dù đã bị hỏng, nhưng nhờ Vương Bảo Nhạc sửa chữa, nó đã được phục hồi kha khá. Việc quan trọng hơn là Vương Bảo Nhạc đã thêm vào Tinh Nguyên và Cực Hỏa Khoáng trong vật liệu sửa chữa, đồng
thời được hướng dẫn bởi Minh Khí, cho nên hiệu quả còn tốt hơn so với làm lại.
Điêu này đã khiến cho sức mạnh của cây cung lớn màu đen này đạt đến đỉnh cao, thậm chí còn hơn hẳn trước đó. Mà... cách Vương Bảo Nhạc sử dụng nó không phải là kiểu bình thường, với cái giá là phá vỡ nền tảng, hắn đã khiến nó bộc phát vượt quá sức mạnh của bản thân, mười một lần... chính là giới hạn.
Cùng lúc đạo cầu vồng thứ mười một bay ra, cây cung lớn màu đen trong tay Vương Bảo Nhạc đã hóa thành tro bụi và tiêu tán.
Đồng thời, mười một đạo cầu vồng đang lướt đi ầm ầm như sẩm sét ở phía xa gần như đã kết nối với nhau như thể có sức mạnh cố định. Chúng lao đi vun vút, xé rách hư vô, tạo ra tiếng nổ siêu thanh, mang theo sát cơ vô tận đột nhiên xuyên thẳng qua hư không và lao thẳng vào.. Du Nhiên Đạo Nhân lúc này cũng đang lao nhanh tới gần khu vực tân thành Sao Hỏa với một tốc độ kinh người.
Trong nháy mắt, ngọn giáo được hình thành bởi mười một tia sáng rực rỡ đã xuất hiện trước mặt Du Nhiên Đạo Nhân, ông ta nheo mắt lại, đột nhiên giơ tay phải lên vung mạnh về phía trước. Một đạo phù ván ấn ký bất ngờ xuất hiện trước mặt ông ta rồi lập tức phóng to, trong chớp mắt đã mở rộng đến cả trăm trượng, lao về phía trước và đâm vào mười một ngọn giáo.
Tiếng nổ ầm ầm đột nhiên bộc phát, mặc dù đã bị chặn, nhưng chẳng mấy chốc đã có những luồng khí màu đen tỏa ra từ mười một ngọn giáo này, nhanh chóng án mòn và định xuyên thấu qua.
Nhìn thấy cảnh tượng này, chân mày của Du Nhiên Đạo Nhân hơi nhíu lại. Thực tế, mười một ngọn giáo này ngoài sức mạnh của bản thân thì còn có một luồng khí tức khiến cho ông ta thấy sợ hãi theo bản năng.
Chính ông ta cũng không thể nói rõ những khí tức này là gì, cũng không kịp nghĩ nhiêu, cơ thể của ông ta nhoáng lên di
chuyển trong nháy mắt, tránh né nó và chạy về phía Vương Bảo Nhạc.
“Ý thức thể? Xem ra bản thể của ngươi đang ở gần đây!” Giọng nói của Du Nhiên Đạo Nhân lạnh lùng mang theo sự cám ghét, trong khi lời nói vang vọng cơ thể của ông ta đã hóa thành tàn ảnh, chuẩn bị đến gần.
Cùng lúc đó, ý thức thể của Vương Bảo Nhạc nhanh chóng lùi lại, hai tay lập tức bấm quyết. Mắt của xác thú ở phía bên phải trong hai cái xác thú đang lơ lửng hai bên người hắn lập tức lóe lên tia sáng đỏ, miệng phát ra một tiếng rống rung trời, cơ thể lắc lư lao ra, nhào về phía Du Nhiên Đạo Nhân.
Khi con Tinh xỉ thú này lao ra, một ngọn lửa màu xanh lan ra từ trên nó. Ngọn lửa này khác với ngọn lửa khi con Tinh xỉ thú này còn sống. Nó không giống Minh Hỏa mà có tính trung hòa, vừa giống mà lại không giống, song sức mạnh của nó cũng không hề tầm thường. Dưới sự bộc phát
này, nó lập tức hình thành một quả cầu lửa khổng lồ và 'âm 'âm đánh tới.
Xác thú ở phía bên trái cũng vậy, thế là hai con rối xác thú này đã bao phủ lấy Du Nhiên Đạo Nhân từ hai hướng, hai bên lập tức va chạm vào nhau, tiếng nổ không ngừng vang vọng. Đối mặt với hai xác thú Thông Thần, ngay cả Du Nhiên Đạo Nhân cũng phải cau mày. Dù sao con Tinh xỉ thú này khi còn sống là Linh Tiên cảnh, thân thể vô cùng cường hãn.
Nếu chỉ có vậy thì thôi, mặc dù Du Nhiên Đạo Nhân cau mày, nhưng khi di chuyển, ông ta vẫn có thể tránh được và đi thẳng đến phía Vương Bảo Nhạc. Song khi ông ta giơ tay phải lên vung một phát, cất bước định dịch chuyển thì Vương Bảo Nhạc lại bấm niệm pháp quyết, hai xác thú này lập tức phát ra tiếng gầm rung trời và ngọn lửa màu xanh trên cơ thể chúng đột nhiên tự bốc cháy làm chất dinh dưỡng, biến thành biển lửa rồi 'âm 'âm lan rộng ra.
Nhìn từ xa, hai ngọn lửa hợp nhất với nhau tạo thành một biển lửa trực tiếp bao phủ khắp nơi, thậm chí còn tạo thành một không gian cấm nhất định, khiến cho pháp thuật dịch chuyển khó có thể khởi động ngay lập tức.
Cảnh tượng này kể ra thì dài dòng, nhưng trên thực tể chỉ xảy ra trong nháy mắt. Khi ngọn lửa của xác thú lan rộng, trong mắt ý thức thể của Vương Bảo Nhạc ánh lên tia sáng kỳ lạ. Hai tay hắn nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, lập tức có một ngọn lửa đen bùng lên từ trong cơ thể của hắn, tạo thành hình dạng một chiếc quạt, phối hợp với biển lửa do hai xác thú biến thành trực tiếp bao phủ Du Nhiên Đạo Nhân ở bên trong.
Chưa hết, gần như ngay khi bao phủ Du Nhiên Đạo Nhân, theo giọng nói tràm thấp phát ra từ trong biển lửa, nó lập tức sống lại và biến đổi.
“Phong!”
Một chữ thốt ra, mười một ngọn giáo bị ấn ký ngán cản ở cách đó không xa bộc phát ra ánh sáng rực rỡ, trong nháy mắt đã xuyên qua phù ván ấn ký, đảo ngược hướng, tạo thành một vòng cung rồi quay lại, lao thằng đến chỗ Du Nhiên Đạo Nhân bị mắc kẹt với tốc độ nhanh hơn lúc trước rất nhiều. Trong phạm vi xung quanh ngọn lửa, từ mười một điểm khác nhau, chúng đồng thời rơi xuống và đánh vào biển lửa giống như một chiếc lồng sắt.
Đây chính là kế hoạch của Vương Bảo Nhạc. Hắn biết rõ ý thức thể của mình không phải là đối thủ của Du Nhiên Đạo Nhân, cho nên mục đích của hắn từ đầu đến cuối chỉ có một, đó chính là hy sinh ý thức thể để phong ấn Du Nhiên Đạo Nhân và kéo dài thời gian.
Lúc này, khi tất cả mọi thứ đã hoàn thành, mười một ngọn giáo sau khi rơi xuống bèn nhanh chóng xoay tròn, sức mạnh ẩn chứa bên trong không ngừng bộc phát, tạo thành lực trấn áp. Trong khi đó, biển lửa ở bên trong cũng cuồn cuộn và nhiệt độ đã
đạt đến mức khó tin khiến cho hư không ở xung quanh bị bóp méo và mờ đi, như thể có một thực thể sắp bị đốt cháy và sụp đổ.
Mặc dù tất cả các tính toán đều hoàn hảo, nhưng việc thực hiện vô cùng suôn sẻ vẫn khiến cho bản thể đang ở bên trong Minh Khí vào lúc này của Vương Bảo Nhạc bị sốc và có dự cảm xấu.
Ngay khi hắn có cảm giác này, một cánh tay khổng lồ đã chìa ra trong ngọn lửa và nắm lấy một ngọn giáo ở bên ngoài ngọn lửa. Trên cánh tay này phủ đây những khuôn mặt vô cảm khiến nó trông vô cùng kỳ dị. Khi cánh tay này đột nhiên dùng sức, ngọn giáo kia đã bị nghiên nát và nổ tung.
Trong tiếng nổ, có tiếng cười uy nghiêm đáng sợ phát ra từ trong ngọn lửa, một cánh tay khác và một hộp sọ khổng lồ lộ ra giữa trời đất từ trong phong ấn của ngọn lửa này trông giống như Du Nhiên Đạo Nhân, nhưng dáng vẻ lại có điểm khác biệt. Cơ thể của ông ta chẳng những đã phục hồi lại hai cái đầu và bốn cánh tay bị Dạ Tiên
vương phá hủy, thậm chí còn trở nên khổng lồ hơn, hơn nữa còn mọc ra vô số khuôn mặt.
“Biết thế nào thằng nhóc tạp chủng nhà ngươi cũng sẽ giở mánh khóe, cho nên trước khi đến đây bản tọa đã hiến tế và hấp thu một vạn con rối tộc Vị Ương, không chỉ khiến bản thân phục hồi đến đỉnh điểm và định hình thành chiến thể, thậm chí còn cao một tăng, đến trình độ vạn linh bất diệt. Ngươi... dựa vào cái gì mà đấu với ta?” Giọng nói của Du Nhiên Đạo Nhân mang theo sự bá đạo vang vọng khắp nơi. Theo cơ thể ông ta nhoáng một cái rồi đột nhiên lao ra, tất cả những ngọn giáo ở xung quanh ông ta sụp đổ và nổ tung ngay lập tức khiến cho ngọn lửa ở bên trong đó bị thổi ngược lại, cơ thể kỳ dị và đáng sợ của Du Nhiên Đạo Nhân được lộ rõ giữa trời đất.
Gần như ngay lúc ông ta hiện thân, Vương Bảo Nhạc đang ngồi thiên trong Minh Khí chợt mở mắt, trong mắt hán ánh lên vẻ quyết tâm.
“Nểu như đã không kịp sửa chữa... vậy thì không cần sửa nữa!”
"filepos0015409625">

Bạn cần đăng nhập để bình luận