Tam Thốn nhân Gian

Chương 554

Chương 554Chương 554
CHUẨN BỊ
Thanh âm mỏi mệt của Phùng Thu Nhiên vọng tới từ sau lưng khiến ba người Vương Bảo Nhạc chợt dừng bước, bị những lời này làm cho chấn động, sau khi đưa mắt nhìn nhau thì đều im lặng. Sau khi xoay người lại ôm quyền lần nữa thì Vương Bảo Nhạc đột nhiên mở miệng.
“Phùng trưởng lão, không biết ngài có thể nói quy tắc thí luyện làn này ra cho ba người bọn ta tiện chuẩn bị trước hay không.”
Phùng Thu Nhiên không nói gì, giống như cô cảm thấy có nói nhiều hơn nữa cũng thế, bèn khoát tay ý bảo ba người rời đi. Vương Bảo Nhạc muốn nói lại thôi, cuối cùng hắn không nói gì nữa, xoay người rời khỏi động phủ của Phùng Thu Nhiên.
Dõi mắt nhìn bóng dáng ba người biến mất, Phùng Thu Nhiên ngồi trong động phủ rốt cuộc không cách nào che dấu sự mỏi mệt của mình nữa, bao cảm xúc hiện rõ trên mặt cô. Tuy không đến mức nhụt chí, nhưng Phùng Thu Nhiên lúc này đã làm hết những gì có thể rồi, nhất là còn an bài hai đệ tử thân truyền mà cô xem trọng nhất đi tranh giành lá Phong Tín, nhưng bấy nhiêu đã là cực hạn của cô rồi.
Trừ phi chính thức động thủ với Diệt Liệt Tử, bằng không... Phùng Thu Nhiên đã không còn cách gì khác nữa. Nhưng dù là động thủ đi chăng nữa, dựa vào quan hệ của Diệt Liệt Tử và Du Nhiên đạo nhân trong sự kiện lần này thì cô cũng thừa biết là mình đã không đủ sức xoay chuyển cục diện nữa.
“Thôi thì cứ xem số mệnh lựa chọn ra sao vậy...”
Phùng Thu Nhiên thì thào nói nhỏ. Cô hiểu rõ, mặc dù hai đệ tử thân truyền của mình rất un tú, nhưng trong chuyện thế này thì may mắn lại chiếm nhân tố không nhỏ.
Thậm chí, cô cũng đã chuẩn bị sẵn sàng nếu như thất bại rồi. Dù không thất bại nhưng cuối cùng cô lại trao lá Phong Tín cho bách tử Liên bang thì không biết có thể hoàn toàn hóa giải áp lực do Diệt Liệt Tử mang đến hay không.
Đủ mọi suy nghĩ ập tới khiến Phùng Thu Nhiên lại càng bực bội hơn, cảm giác mệt mỏi bao trùm lấy cô nên cô cũng phải sinh ra dao động trước lựa chọn nám xưa và công sức kiên trì bao nám nay của mình.
“Khó... Trừ khi ba người bọn họ có thể dựa vào chính sức mình để lọt vào top 3 dưới sự chứng kiến của toàn bộ Thương Mang Đạo Cung, đường đường chính chính giành được lá Phong Tín... Nhưng với thực lực của họ thì sao có thể đi đến đỉnh cao giữa sáu trăm người như thế chứ? Họa may là có kỳ tích xuất hiện...”
Phùng Thu Nhiên nhắm chặt hai mắt, cô biết rõ mình chỉ đang nằm mơ giữa ban ngày mà thôi.
Trong lúc bản thân Phùng Thu Nhiên sinh ra dao động trong việc kết minh với Liên bang thì ba người Vương Bảo Nhạc vừa rời khỏi động phủ của cô lại không hề tách ra. Vương Bảo Nhạc mời hai người còn lại bay thẳng đến Thanh Hỏa đảo của mình, suốt chặng đường cả ba đều im lặng, không ai lên tiếng. Mãi cho đến khi bước vào động phủ bên trong Thanh Hỏa đảo của Vương Bảo Nhạc thì Khổng Đạo mới mở lời đầu tiên, trong mắt lóe tinh quang.
“Phiền phức rồi đây, bên phía Phùng trưởng lão rõ ràng đã mất khả năng chống đỡ Thương Mang Đạo Cung. Điểm này cũng khớp với suy đoán của Liên bang, nhưng biến cố này lại đến nhanh hơn dự liệu của Liên bang chúng ta!”
“Hơn nữa, rõ ràng Lân thí luyện này ắt hẳn cũng là Thương Mang Đạo Cung muốn gây khó dễ với Liên bang chúng ta. Nếu như chúng ta không giành được suất thì sẽ không cho nhóm bách tử Liên bang thứ hai đến đây!”
sắc mặt của Khổng Đạo sa sầm xuống, tâm trạng cũng xuất hiện dao động theo chuyện này.
“Thực tế, lần trước khi ta truyền công pháp về lại Liên bang thì đã nhận ra có điều không đúng. Truyền tống trận của Thương Mang Đạo Cung này đã được cho thêm loại phép tính nào đó, trận pháp sẽ tự tiến hành kiểm tra những công pháp mà chúng ta truyền tống về. Nói cho dễ hiểu thì chỉ cho phép truyền tống công pháp, nhưng không cho bất kỳ tin tức nào khác ngoại trừ công pháp được gửi về!” Triệu Nhã Mộng bình tĩnh lên tiếng, nói lại chuyện mà mình điều tra suốt mấy hôm nay cho Vương Bảo Nhạc và Khổng Đạo nghe.
“Có việc này nữa ư?”
Sắc mặt Khổng Đạo lập tức trở nên vô cùng khó coi. Hắn cũng quay sang nhìn Vương Bảo Nhạc, chờ Vương Bảo Nhạc lựa chọn. Dù sao khi ở Sao Hỏa Vương Bảo Nhạc cũng là cấp trên của Khổng Đạo, hán cũng đã quen nghe theo lệnh của vương Bảo
Nhạc. Mà ở đây Vương Bảo Nhạc lại là người đứng đầu tất cả bách tử Liên bang nên lúc này dù là hắn hay Triệu Nhã Mộng đều lẳng lặng chờ Vương Bảo Nhạc định đoạt.
Sắc mặt của Vương Bảo Nhạc cũng vô cùng nghiêm túc, thật ra, trong một năm này, cảm giác của hắn về Thương Mang Đạo Cung cũng sâu hơn những bách tử Liên bang khác. Hắn đã nhìn ra thái độ của Phùng Thu Nhiên đối với Liên bang bắt đầu có phân do dự, khi thì ủng hộ, lúc lại dao động. Mà tất cả nguyên nhân lại đến từ việc những tu sĩ dưới trướng Phùng Thu Nhiên bắt đầu có dị nghị, ngoài ra cũng là do Diệt Liệt Tử quá cường thế.
Không thể không nói, sự cường thế của Diệt Liệt Tử đã nhận được rất nhiêu sự tán đồng của các đệ tử trong Thương Mang Đạo Cung. Chẳng những tu sĩ dưới trướng Phùng Thu Nhiên mà trong phe của Du Nhiên đạo nhân cũng có nhiêu người dần đồng ý với Diệt Liệt Tử, tư tưởng cho rằng Thương Mang Đạo Cung là cao nhất đã dần
phát triển thành xu hướng chính.
Điêu này khiến cho thế lực của Diệt Liệt Tử ngày càng tăng mạnh, việc thay thế Phùng Thu Nhiên để trở thành tiếng nói duy nhất của Thương Mang Đạo Cung chỉ là vấn đề thời gian. Điểm này Liên bang cũng đã phân tích ra được nên mới nhanh chóng sắp xếp nhóm bách tử Liên bang bọn họ tới đây để giúp đỡ cho Phùng Thu Nhiên.
Nhưng rõ ràng thời gian quá ngắn nên ý nghĩa và tác dụng trợ giúp này vẫn chưa thể nào phát huy được. Nay nguy cơ lại rành rành ngay trước mắt, một khi ba người bọn họ không giành được suất vào trong lần thí luyện này thì e là... sẽ thật sự không có lứa bách tử Liên bang tiếp theo nữa.
Đây vẫn không phải chuyện nghiêm trọng nhất, việc nghiêm trọng nhất chính là một khi Diệt Liệt Tử chiếm thế chủ đạo trong Thương Mang Đạo Cung thì bước tiếp theo rất có thể chính là... một trận chiến tranh giữa Thương Mang Đạo Cung và Liên bang.
Điểm này Vương Bảo Nhạc đã nghĩ tới, Khổng Đạo và Triệu Nhã Mộng cũng có điều liên tưởng nên cả hai đều lo lắng ra mặt, nhưng lại không có cách gì khác, chỉ có thể nhìn về phía Vương Bảo Nhạc.
“Nếu đã như vậy thì chúng ta cứ lọt vào top 3, giành được suất là xong, đây là cách trực tiếp nhất!”
Vương Bảo Nhạc trầm ngâm một lúc, trong mắt ánh lên vẻ quyết đoán lẫn hàn quang. Hắn thốt ra từng chữ một đây kiên định, ngay cả giọng nói cũng khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo. Triệu Nhã Mộng và Khổng Đạo nghe xong cũng phải hít sâu một hơi, trên mặt đầy vẻ kiên định.
“Tiếc là Phùng trưởng lão không nói quy tắc thí luyện cho chúng ta... nên mấy ngày tiếp theo chúng ta phải phát động mối quan hệ của bách tử Liên bang để tìm hiểu mới được!”
“Nhã Mộng, Khổng Đạo, hai người phải chuẩn bị thật kĩ trong mấy ngày này. Lần này... để xem chúng ta có thể làm cho
Thương Mang Đạo Cung rung chuyển hay không! Ngoài ra, ta cũng muốn biết mấy thiên kiêu của Thương Mang Đạo Cung có thật sự mạnh hơn Liên bang chúng ta hay không!”
Vương Bảo Nhạc nói đến đây thì trong lòng bùng nổ chiến ý. Lời hắn nói lọt vào tai của Khổng Đạo và Triệu Nhã Mộng khiến hai người yên tâm hơn hẳn. cả ba lại bàn bạc thêm vài điêu, sau đó Khổng Đạo và Triệu Nhã Mộng đồng thời rời đi.
Sau khi hai người bọn họ rời đi, Vương Bảo Nhạc suy nghĩ một lúc rồi lại liên lạc với Tạ Hải Dương, định bụng dùng chiến công để mua tin tức về quy tắc thí luyện, nhưng Tạ Hải Dương lại không trả lời.
Vương Bảo Nhạc nhíu mày, sau khi chờ đợi một lúc, thấy Tạ Hải Dương vẫn không trả lời thì hắn cũng chẳng lãng phí thời gian nữa, lập tức chọn cách bế quan khiến tu vi của bản thân có thể ở trạng thái tốt nhất mọi lúc. Đồng thời, hắn cũng bắt đầu chuẩn bị cho đợt thí luyện làn này.
Đầu tiên hắn sửa sang lại Pháp Binh của mình, trong đó có phi kiếm ba màu cùng một đồng tiên phù binh mà hắn có thể điêu khiển là bảo vật mạnh nhất trên người hắn hiện nay, mặc dù không phải cấp chín thật sự, nhưng từ trình độ nào đó mà nói thì cũng không xê xích bao nhiêu.
Ngoài ra, trong số Pháp Binh cấp tám, ngoại trừ dải lụa kia ra thì còn lại hơn mười món dùng một lần. về phần Pháp Binh cấp bảy thì Vương Bảo Nhạc cũng có một ít, dù là cái loa lớn hay là chiến đao lẫn phi kiếm mà hắn luyện chế ra thì vẫn có thể dùng được như pháp bảo bình thường.
“Lại còn thêm một số con rối nữa... Tiếc là thời gian không đủ, tài liệu thăng cấp lại quá đắt đỏ, ngoài ra, tỷ lệ thành công cũng không cao. Bằng không, nếu thăng cấp con rối lên đến cấp bảy thì cũng là một trợ lực lớn ấy chứ!” Vương Bảo Nhạc lắc đàu, sửa sang lại Pháp Binh một phen, sau đó khoanh chân ngồi xuống, bát đầu cân nhắc về thuật pháp của mình.
Đế Khải đã luyện thành có thể dùng làm tuyệt chiêu cuối của hắn, chẳng qua hắn không biết quy tắc ra sao. Thiết nghĩ, dù đợt thí luyện này có cho phép giết chóc thì cũng không cho phép xuất hiện thương vong trên diện rộng. Đồng thời, bên ngoài nhất định cũng sẽ xem xét đồng bộ, không tiện dùng hết mình thì khó mà phô bày hoàn toàn uy lực của Đế Khải.
“Còn cả lôi phân thân nữa...”
Vương Bảo Nhạc trầm ngâm, lại nhớ đến Minh Pháp và nhục thân chi lực của mình nhưng vẫn cảm thấy không ổn lâm nên sau khi nheo mắt tự hỏi thì trong mắt hắn lại lóe hàn quang.
“Nhất định phải đẩy chiến lực của Đế Khải và Chúc Đoạt lên đến mức độ nhất định, như thế mới có thể khiến đợt thí luyện Tân này không có sơ hở nào nữa!”
Vương Bảo Nhạc nghĩ tới đây thì lập tức đứng dậy đi ra khỏi động phủ, túm lấy con lừa ném vào trong túi trữ vật, sau đó nhảy thẳng vào biển lửa.
Dùng Chúc Đoạt chi pháp để tu luyện Đế Khải thì cần giết chóc... Nếu như bây giờ không có người để giết thì Vương Bảo Nhạc chỉ có thể vào trong biển lửa, tìm kiếm tất cả những con vật có thể giết để tu hành Chúc Đoạt Đế Khải mà thôi!
"filepos0012029856">

Bạn cần đăng nhập để bình luận