Tam Thốn nhân Gian

Chương 277

Chương 277Chương 277
GIẾT CHU PHI
Đao mang quét ngang, sát lục (*) dâng cao!
(*) Sát lục: chém chết, giết chóc
Theo như những gì chị đẹp đã nói thì lực lượng đạo kinh kia chỉ có thể dọa người khác, nhưng lúc này Vương Bảo Nhạc lại nâng đạo kinh đó lên một tầm cao mới, lấy nó ra để tăng lực uy hiếp, tạo thành hiệu quả trấn áp khiến người ta hoảng sợ, khí tức bất ổn khiến hắn có thể sát phạt như tử thẫn hàng lâm. Nơi hắn đi qua đều vang lên tiếng hét thảm và tiếng mê tung châu phát nổ liên hồi. Trong nháy mắt lại có một tiếng nổ lớn vang lên, hai bên tách ra, trên mặt đất đã có hơn mười cái xác, còn những người khác thì đều bị thương. Nhất là, lúc trước ở đây có ba tên Trúc Cơ hậu kỳ đã biến mất trong mê tung vụ, những kẻ còn lại thì nhanh chóng lùi lại, lần đầu tiên
trong mắt ánh lên vẻ sợ hãi khi đứng trước Vương Bảo Nhạc.
Vương Bảo Nhạc thở hổn hển nhưng trong mắt lóe tinh quang. Vừa rồi, hắn xem như đã chính diện đấu một trận với bọn họ. Sau khi ước lượng được chiến lực đại khái của mình thì quyết đoán ném mê tung châu ra tống cổ ba tên Trúc Cơ hậu kỳ kia đi trước thì chém giết vài tên ở bên cạnh.
"Có thể đấu một trận với Trúc Cơ hậu kỳ!"
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, không để ý đến mấy tu sĩ hoảng sợ lùi lại kia nữa. Hắn quay đầu nhìn về phía Chu Phi ở phía xa, nhếch môi cười gằn.
"Chu Phi, đã lâu không gặp."
Nói đoạn, Vương Bảo Nhạc cất bước đi về phía Chu Phi. Hắn ta tái mặt, vội vàng lùi lại, luôn miệng hô to.
"Mọi người cùng nhau xông lên đi! Một khi hắn xông vào trong hầm, phá hỏng đại sự của gia tộc thì chúng ta đều phải chịu trách nhiệm đấy!"
Những lời hắn nói khiến cho đám người xung quanh do dự bởi vì từ khi Vương Bảo Nhạc xuất hiện tới nay đã bộc phát chiến lực và hung tàn hơn người.
Đừng nói là tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, cho dù là trung kỳ cũng sẽ bị hắn giết chết chỉ trong nháy mắt, dù có cả đám người cũng vậy. Duy chỉ có Trúc Cơ hậu kỳ mới có thể tạo thành ảnh hưởng với hắn nhưng tên này vô cùng quỷ dị, còn có thể truýên tống kẻ khác đi.
Thủ đoạn thế này khiến cho Vương Bảo Nhạc trở thành tồn tại gần như vô địch trong bí cảnh Mặt Trăng!
Gần như ngay khi Chu Phi gào lên khiến những người khác chần chừ thì Vương Bảo Nhạc đột nhiên hành động, tốc độ bộc phát, trực tiếp hóa thành một đạo thân ảnh xuất hiện ngay trước mặt Chu Phi đang run rẩy hoảng sợ.
’’Vương Bảo Nhạc, ngươi hãy nghe ta nói, ta...”
Trong lòng Chu Phi run rẩy, đang muốn mở miệng giải thích nhưng Vương Bảo Nhạc lại bỏ ngoài tai những gì hắn nói, tay phải vung lên, đao mang lóe lên. Tiếng kêu thảm của Chu Phi lập tức vang lên, cánh tay của hắn ta bị chém rụng, sau khi rơi xuống thì bỗng nổ tung!
Mặt mày Chu Phi tái đi muốn lùi lại, trong mắt đầy vẻ tuyệt vọng và bất lực nhưng cũng có vẻ oán độc bộc phát. Nhưng trước mặt Vương Bảo Nhạc thì chẳng có tác dụng gì, ngay khi hắn ta lùi lại thì sát khí của Vương Bảo Nhạc lại bùng lên, thanh âm lạnh lẽo mà ung dung của hắn cũng lập tức vang lên bên tai Chu Phi.
"Chặt một tay là cái giá của việc ngươi truy sát ta lúc trước..."
"Chặt thêm tay nữa là do ngươi không ngại cực khổ, hợp sức cùng Tinh Hà Lạc Nhật Tông đuổi giết ta..."
Vương Bảo Nhạc vừa lên tiếng thì Chu Phi lại hét thảm một tiếng, cánh tay còn lại của hắn đã bị Vương Bảo Nhạc một đao chém
nổ!
"Chưa hết đâu, tiếp theo lại chặt một chân của ngươi... Đây là cái giá vì muốn cướp đoạt Pháp Binh của ta!"
Vương Bảo Nhạc vừa đi vừa nói, giơ tay chém xuống chân phải của Chu Phi.
Máu tươi phun trào, Chu Phi ngã phịch xuống đất, mất đi hai tay và một chân, căn bản không thể nào bỏ chạy được, chỉ có thể nằm run rẩy và hét thảm trên đất, trong mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng và hoảng sợ.
Cành tượng này khiến cho đám người xung quanh hít một ngụm khí lạnh, gân như toàn bộ Chân Tức ở đây đều lùi ra sau, chỉ cảm thấy Vương Bảo Nhạc này như một tên sát tinh.
Dù là tu sĩ Trúc Cơ kia cũng phải giật mình không thôi, vẫn có bảy tám người là ánh mắt lóe lên nhưng không ngăn cản...
"Chặt thêm một chân nữa của ngươi là vì..."
Vương Bảo Nhạc nhìn Chu Phi, nói đến đây, hắn đột nhiên cảm thấy mình không tìm được lý do nào nữa, vậy nên cứ chém thẳng một đao xuống.
"Vì ngứa mắt!"
Vương Bảo Nhạc vừa nói vừa hạ thêm một đao nữa. Trong ánh mắt trợn to đầy hoảng hốt của Chu Phi, Vương Bảo Nhạc trực tiếp chém thẳng lên đầu của hắn ta, khiến hắn ta chết ngay tại chỗ!
Ngay khi Chu Phi chết, bảy tám tu sĩ Trúc Cơ khi nãy nhất tề bấm niệm pháp quyết chỉ một cái về phía thi thể của Chu Phi. Thi thể của Chu Phi đột nhiên héo rút lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được, lại có một đạo hư ảnh chui ra từ trong cơ thể của hắn, tuy rất mơ hồ không thấy rõ bộ dạng nhưng nó lại ôm lấy Pháp Binh của Vương Bảo Nhạc, há miệng gào to, tạo thành xung kích nào đó ảnh hưởng đến tâm thần của Vương Bảo Nhạc.
Cùng lúc đó, sát khí trong mắt bảy tám kẻ kia cũng bừng lên dữ dội, lao thẳng đến chỗ Vương Bảo Nhạc.
’’Chết đi!!”
Trong tiếng nổ mạnh, từng đạo thuật pháp dao động, vô số món linh bảo nổ tung bên cạnh Vương Bảo Nhạc, dấy lên bụi mù, phủ kín thân ảnh của Vương Bảo Nhạc nhưng chẳng mấy chốc lại có vô số tiếng kinh hô truyền ra. Bên trong màn sương và bụi mù, bảy tám người kia cấp tốc lùi lại nhưng đã muộn rồi, đao mang quét ngang, bảy tám kẻ này đã bị chém thành mấy khúc ngay giữa không trung...
Tất cả diễn ra quá nhanh, không đợi những người xung quanh kịp phản ứng thì tất cả đã kết thúc.
Lúc này, bụi mù cũng tan biến để lộ một thân ảnh khổng lô cao chừng ba trượng ở bên trong. Nhìn kỹ thì đây không phải một người mà là hơn mười con rối chồng lên tạo thành một cái hộ thuẫn!
Thân thể của những khôi lỗi kia bắt đầu vỡ vụn, rơi lả tả xuống đất, để lộ ra Vương Bảo Nhạc vẫn nguyên vẹn cùng với hơn mười tầng vầng sáng bảo hộ bên ngoài.
Cảnh tượng này khiến cho mọi người giật mình kinh ngạc và hoảng sợ hơn nữa. Những kẻ vốn đang định ra tay tiếp cũng lập tức từ bỏ hết suy nghĩ này.
Trong mắt họ, Vương Bảo Nhạc thật sự quá mức cường hãn. Loại người thế này luôn dễ dàng khiến người ta cảm thấy bó tay chào thua trong bí cảnh Mặt Trăng.
Vương Bảo Nhạc quay đầu lại, lạnh lùng nhìn những kẻ xung quanh. Nơi này vẫn có Trúc Cơ hậu kỳ, lúc này những Trúc Cơ hậu kỳ đó đều cáng thẳng tột độ nhưng vẫn không lùi lại mà nhào về phía Vương Bảo Nhạc. Mục đích của họ rất rõ ràng, không phải ra tay liêu chết mà là muốn bị truyền tống!
Những người này đều không phải kẻ ngốc, biết rõ Vương Bảo Nhạc không thể nào không đi thám dò cái hố kia, nếu vậy thì trách nhiệm mà họ phải gánh quá lớn. Nếu như xảy ra vấn đề thật thì họ phải giải thích và chịu trách nhiệm với gia tộc nhưng nếu bị Vương Bảo Nhạc truyền tống đi thì trách nhiệm sẽ nhỏ hơn.
Vương Bảo Nhạc cũng lập tức hiểu rõ lựa chọn của những Trúc Cơ hậu kỳ này, ý đồ của họ rõ ràng chính là bọn ta không làm khó ngươi, ngươi cũng đừng khó dễ bọn ta, dù sao thì chúng ta cũng không có thù oán cá nhân gì...
"Cũng được!”
Vương Bảo Nhạc vung tay phải lên, ném một đống mê tung châu ra. Sau khi nó nổ tung giữa không trung thì hóa thành sương mù, mấy Trúc Cơ hậu kỳ nọ lập tức nhào thẳng đến chỗ màn sương, đồng thời xung quanh cũng có vài Trúc Cơ trung kỳ nhanh trí nhận ra nên tranh thủ nhào lên, nối gót nhảy vào giữa màn sương...
Mãi cho đến khi sương mù tan đi, những kẻ phản ứng chậm không kịp xông vào đều há hốc mồm, nhìn Vương Bảo Nhạc rồi lại nhìn những người khác, sau đó quyết đoán tản ra, chạy thật xa khỏi nơi này.
Chẳng mấy chốc, ngoại trừ Vương Bảo Nhạc và thi thể trên mặt đất thì toàn bộ cán cứ chẳng còn ai nữa.
"Hai hôm nay kinh nghiệm giết chóc của mình đã hơn hẳn hai mươi năm cộng lại..."
Vương Bảo Nhạc nhắm mắt lại, im lặng một lúc, cảm giác được sát ý sôi trào trong thân thể đã lắng xuống thì hắn mới mở mắt ra, nhìn về phía cái hố nọ.
"Thù thì phải báo!"
"Thứ mà hai thế lực lớn và đại thụ đều muốn chiếm, cướp được thì cướp, nếu ta cướp không được thì cứ hủy luôn, kẻ nào cũng đừng hòng giành!"
Ánh mắt của Vương Bảo Nhạc lóe lên, nhảy vào trong hố to nọ!
Vừa mới đi vào thì đã có một làn sóng nhiệt ập vào mặt, thậm chí còn có ánh sáng đỏ rực chiếu lên từ sâu bên dưới, giống hệt lúc phát hiện vết nứt có cái đỉnh nhỏ nọ.
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại. Hắn biết rõ chắc hẳn trong này toàn là Kết Đan nên lật tay lẩy ra một đống mê tung châu cầm sẵn, sau đó lao thẳng xuống dưới!
"filepos0006583891">

Bạn cần đăng nhập để bình luận