Tam Thốn nhân Gian

Chương 548

Chương 548Chương 548
TÀ PHÁP CHÚC
ĐOẠT
Vương Bảo Nhạc như muốn phát rồ, kể từ khi bắt đầu tu hành đến nay thì vẫn chưa có công pháp nào làm khó hắn đến cỡ này. Dù là Minh Pháp, sau khi hắn hấp thu Minh Khí thì vẫn cực kì thuận lợi.
“Minh Pháp?”
Ánh mắt của Vương Bảo Nhạc chợt khựng lại. Trước đó, hắn chỉ cảm giác mình còn thiếu chỉ dẫn nào đó. Lúc này, hắn xem như chính thức xác định là chắc chắn mình đã thiếu bước nào đó nên tu luyện mãi mà vẫn không thành công.
“Chẳng lẽ phải đến Vạn Pháp Chi Nhãn một ĩân nữa ư?” Vương Bảo Nhạc vỗ trán một cái. Thật ra, trong một tháng này hắn cũng từng hỏi chị đẹp về vẫn đề mình gặp phải khi tu luyện Đế Khải nhưng chị đẹp căn bản không trả lời như vẫn luôn say ngủ.
Đến nay, Vương Bảo Nhạc xem như hiểu ra, phàm là chị đẹp gặp phải chuyện mình không muốn nói hoặc không biết thì nhất định sẽ giả ngủ.
Vương Bảo Nhạc cảm khái, không thể không gác việc tu luyện Đế Khải qua một bên. Dù hắn vẫn thấy không cam lòng nhưng không còn cách nào khác, đành phải bắt đầu cân nhắc tới truyền thừa khác. Dù sao thì trong đầu hắn cũng có rất nhiêu truyền thừa, nhưng con người ấy mà, một khi có cái để so sánh đối lập thì bình thường sẽ thấy không thỏa mãn. Vương Bảo Nhạc hiện tại cũng vậy, tuy hắn có nhiêu truyền thừa nhưng sau khi so sánh sẽ không khó để phát hiện, cái mạnh nhất trong số này vẫn là truyền thừa Đế Khải.
Mà gàn với Đế Khải thì có một loại truyền thừa tên là Chúc Đoạt. Truyền thừa này lại không đầy đủ, không phải Vương Bảo Nhạc không nhận được đủ, mà là bản thân nó đã... không trọn vẹn. Dù là người truyền cho hắn cũng chưa thể luyện trọn vẹn được.
Hơn nữa, truyền thừa này cực kì tà ma, mỗi khi giết chết một người thì sẽ cướp đi toàn bộ tinh khí thần của đối phương, dùng cách thức cực kì bạo lực để dung nhập vào cơ thể, sau đó lại tiếp tục giết... Nhưng khuyết điểm của nó cũng rất lớn, ấy chính là khiến cho thần chí dần trở nên mơ hồ. Đến cuối cùng, hoặc là giết tới mức tỉnh táo lại, hoặc là chính bản thân không chứa nổi tinh khí thần đã dung hợp với mình mà tâm thẫn bị phá hủy, hoặc là thần hình câu diệt, hoặc là biến thành điên cuồng rồi tự sát.
Mà người truyền lại truyền thừa này cho hắn cũng chỉ tu luyện được phân nửa thì không dám luyện nữa nên thần chí xem như vẫn còn tỉnh táo. Bởi vì truyền thừa này không tầm thường nên mới bị Thương Mang Đạo Cung lấy đi, đặt ở Vạn Pháp Chi Nhãn.
“Chúc Đoạt...”
Vương Bảo Nhạc lắc đầu, không nghĩ tới loại truyền thừa biến thái này nữa. Nhưng sau khi so sánh và cân nhắc, Vương Bảo Nhạc lại bắt đầu xoắn xuýt, dù sao thì cái tốt nhất và tốt nhì hắn đều không thể tu luyện được... May mà lúc này hắn cũng bắt đầu nghiên cứu phù binh, mặc dù khác hệ thống, không cách nào hiểu rõ về nó nhưng vẫn có thể khống chế một đồng tiên thuận lợi hơn trước đó.
Tuy chỉ có thể khống chế một đồng tiên, cũng không thể khiến nó chính thức biến ảo thành con rối phù binh có thể sánh với Nguyên Anh, nhưng hắn đã nghĩ ra phương pháp phong ấn bát quái ở mặt sau của đồng tiên.
Dùng cách này thì có thể khiến đồng tiên thể hiện ra sức mạnh phong ấn, xem như trở thành một trong những con át chủ bài của Vương Bảo Nhạc.
Cùng lúc đó, trong một tháng này, Vương Bảo Nhạc vẫn còn chút buồn bực cũng nhiêu Tân phát hiện con lừa có vẻ xuất quỷ nhập thần. Thỉnh thoảng nó lại biến mất vài ngày, sau khi quay về thì hứng chí thấy rõ. Điêu này vốn đã khiến Vương Bảo Nhạc lấy làm kinh ngạc nhưng nếu chỉ như thế thì hắn cũng không để ý lắm, chỉ nghĩ là con lừa lại tìm được đạo lữ nào đó mà thôi.
Nhưng Vương Bảo Nhạc phát hiện, tu vi của con lừa này lại tăng lên với tốc độ vô cùng khoa trương. Thậm chí, có một lần quay về thì đã thành Trúc Cơ đại viên mãn khiến cho Vương Bảo Nhạc phải giật mình không thôi.
“Chuyện gì thế này, chẳng lẽ không phải nó đi tìm đạo lữ mà là tìm được thiên tài địa bảo gì ư!”
Hô hấp của Vương Bảo Nhạc trở nên dồn dập hơn nhưng hắn biết rõ tính cảnh giác của con lừa rất cao nên lại tiếp tục vờ như không thấy. Hắn vẫn âm thầm quan sát thật kĩ, mãi đến mấy ngày sau, con lừa nhân lúc trời tối mà lặng lẽ chui vào trong biển lửa, thân ảnh của Vương Bảo Nhạc lóe lên một cái, xuất hiện ở nơi con lừa biến mất, lập tức che giấu khí tức rồi âm thầm đi theo.
Hắn chỉ thấy con lừa bơi nhanh trong biển lửa, bộ dạng trông có vẻ vô cùng quen thuộc, thỉnh thoảng, nó còn dừng lại, cảnh giác nhìn quanh. Nếu chỉ như thế thì thôi đi, lắm lúc con lừa này sẽ đột nhiên quay phắt đầu lại nhìn về phía sau, trông như lo sợ có người đuổi theo.
Điêu này khiến Vương Bảo Nhạc thiếu chút nữa đã bị phát hiện.
Cút Đi này cũng thông minh ra rồi đấy!
Vương Bảo Nhạc vội vàng lùi lại, càng cảnh giác hơn nữa, đồng thời trong lòng cũng ngày càng tò mò hơn. Phản ứng của con lừa thật sự quá mức cần thận, thậm chí hắn còn thấy con lừa này chui vào trong một phế tích nhưng mãi mà không đi ra.
Nếu như không phải Vương Bảo Nhạc thông qua cảm ứng chủ nhân với nó, phát hiện con lừa này đang ngồi co ro trong một góc kín của phế tích để quan sát xung quanh thì hắn nhất định sẽ nhịn không được mà vào đó tìm kiếm.
Một khi mình thật sự đi qua đó thì nhất định sẽ lộ tẩy.
“Còn biết đào hố chờ người ta nhảy vào cơ à?”
Vương Bảo Nhạc giật mình không thôi, đồng thời trong lòng cũng hừng hực. Với những gì hắn biết về con lừa này thì nhất định nó đã phát hiện ra bảo vật gì đó khó lường, bàng không sẽ chẳng kỹ tính tới mức này.
Thế nên, Vương Bảo Nhạc lại hạ quyết tâm, nhìn chàm chằm vào chỗ con lừa đang ẩn nấp, thề nhất định phải đào ra cho bằng được bí mật này. Vương Bảo Nhạc chờ suốt hai canh giờ, chính bản thân hắn cũng phải giật mình trước sự kiên nhẫn của con lừa này, lúc này thì con lừa mới hành động. Tốc độ của nó cực nhanh, chỉ nháy mắt đã đi xa, nhưng không phải ở trong biển lửa mà là sâu bên dưới lòng đất.
Vương Bảo Nhạc cũng lập tức đuổi theo, cứ kéo dài suốt một đêm như thế. Con lừa hết trốn Đông lại nấp Tây, khi lại đào thành hố, lúc thì bay nhanh ra, thỉnh thoảng lại ngồi rình mò. Nếu như đổi lại là người khác thì hoặc là bị mất dấu hoặc là nhịn không được mà ra tay. Nhưng Vương Bảo Nhạc biết rõ tính cách của con lừa, lại có kinh nghiệm trước đó, mặt khác hắn lại có cảm ứng với con lừa, mà cảm ứng này lại có thể khống chế khiến con lừa căn bản không thể tự mình phát hiện ra.
Thế nên, sau khi đi theo suốt một đêm, Vương Bảo Nhạc vẫn không hề mất dấu. Trải qua một đêm, dường như cuối cùng con lừa cũng xác định là không có ai đi theo mình, lúc này nó mới yên lòng lại, hí hửng chạy thẳng đi, chẳng mấy chốc đã đi tới một khu di tích khác.
Trước kia, chắc hẳn nơi này từng là một sơn cốc, chẳng qua hiện nay núi đá đã sụp đổ, lại bị biển lửa bao phủ, thoạt nhìn vô cùng hoang vu. Sau khi tới đây, con lừa lại hưng phấn hơn hẳn, bắt dẫu tìm kiếm ở đây. Khi thì đào xuống, lúc lại dùng chân gõ mạnh, thậm chí thỉnh thoảng còn khụt khịt mũi như đang tìm khí tức.
Cảnh tượng này khiến Vương Bảo Nhạc ở phía xa lại càng ngạc nhiên hơn. Hắn nấp thật kỹ ở phía xa để quan sát, đại khái chừng một nén nhang sau, con lừa hưng phấn nhảy vài cái xong thì chui thẳng xuống mặt đất, chẳng bao lâu sau lại kéo ra... một thi thể từ bên dưới.
Thi thể đó có ba đầu sáu tay, đúng là tộc Vị Ương!
Có điêu, chỗ trái tim của thi thể này lại có một cái lỗ to, thân thể cũng không trọn vẹn. Đồng thời, cũng không có pháp bảo hay túi trữ vật gì, rõ ràng mấy nám trước đã bị người ta lấy đi rồi, hoặc là bị người giết hắn khi xưa lấy đi.
“Tìm được thi thể của tộc Vị Ương thôi mà, có cần hưng phấn tới vậy không?”
Vương Bảo Nhạc lại càng kinh ngạc hơn, dù sao thì hắn cũng từng tìm được xác của tộc Vị Ương, thậm chí hiện tại trong túi trữ vật của hắn cũng có một cái. Thế nên, Vương Bảo Nhạc tò mò tới gần toàn xem kỹ hơn thì chợt biến sắc.
Con lừa ném thi thể này ra xong thì lại nhào lên bắt đầu gặm cắn một cánh tay của thi thể nọ chẳng chút chần chừ. Thậm chí, nó còn nhai ngấu nghiến ra chiêu ngon lành.
cảnh tượng này khiến cho Vương Bảo Nhạc giật mình vô cùng, đồng thời hai mắt cũng chợt lạnh. Hắn biết rõ con lừa này tham ăn, nhưng thật không ngờ nó lại ăn cả xác chết đã thối rữa!
“Mày ăn sống thì tao còn chấp nhận được, nhưng lại đi án thi thể!”
Vương Bảo Nhạc lập tức nổi đóa, không muốn che giấu nữa. Hắn bay ra với tốc độ cực nhanh, ầm ầm lao thẳng tới chỗ con lừa.
Sự xuất hiện của Vương Bảo Nhạc khiến cho con lừa đang đánh chén ngon lành phải giật mình, mở to hai mắt đầy chột dạ. Nhưng nó vẫn không do dự mà há to miệng ra như muốn một hơi ăn cho hết, chẳng qua tốc độ của Vương Bảo Nhạc lúc tức giận thật sự quá nhanh, chỉ nháy mát đã tới gàn rồi đá một cước.
Ầm một tiếng, con lừa hét thảm bị đá qua một bên. Mặc dù nó da dày thịt béo nhưng vẫn đau đớn khó nhịn. Nó đang muốn bỏ chạy thì nháy mắt tiếp theo Vương Bảo Nhạc đã tới bên cạnh, túm lấy cổ nó xách lên, tức giận trừng nó.
“Mày gan quá nhỉ!”
Thân thể của con lừa run lên, vội ra vẻ nịnh nọt. Nhưng còn không đợi nó kêu lên thì Vương Bảo Nhạc đã kéo nó đi tới bên cạnh thi thể của tộc Vị Ương mà nó đang ăn dở, quay đầu nó nhìn về phía cánh tay đã bị nó gặm một nửa kia.
“Ăn thêm cái nữa cho tao xem!”
Vương Bảo Nhạc hừ một tiếng, con lừa cũng không ngốc. Mặc dù đang thèm muốn chết, nhưng nó vẫn tranh thủ lắc đầu, mặt ra vẻcó đánh chết thì ta cũng không ăn.
Vương Bảo Nhạc trừng mắt, ấn mặt nó về phía cánh tay của thi thể tộc Vị Ương. Hắn đang định nói chuyện thì lại giật mình ngẩn ra, nghi hoặc nhìn về phía cánh tay đã bị ăn một nửa của thi thể tộc Vị Ương nọ, sau đó giật mình bật thốt.
"filepos0011907036">

Bạn cần đăng nhập để bình luận