Tam Thốn nhân Gian

Chương 519

Chương 519Chương 519
BẠCH Y BÁO ÂN •
Rõ ràng chúng nó rất sợ Vương Bảo Nhạc nên vừa xuất hiện thì đã có bốn đứa bật khóc, nhưng chợt nhớ tên ác nhân trước mặt không thích nghe tiếng khóc lại lập tức giơ tay che miệng lại.
Chỉ có một đứa trong số đó, dù cũng rất sợ, nhưng nó vẫn lấy hết can đảm để bay tới trước mặt Vương Bảo Nhạc. Sau đó, nó quỳ xuống dập đàu với Vương Bảo Nhạc, tiếp theo lấy ra một bình thuốc. Tuy bình thuốc này cũng có chút khí túc mục nát nhưng vẫn xem như được giữ nguyên vẹn. Nó đặt bình thuốc xuống trước mặt Vương Bảo Nhạc, sau đó lại dập đầu lần nữa, trong hồn thể mơ hồ truyền tới một câu.
‘Xin ngài... Trả mẹ... Lại cho bọn ta...:
Vương Bảo Nhạc kinh ngạc nhìn tiểu quỷ này, tiếp theo lại dõi mắt sang mấy tiểu quỷ run rẩy không dám khóc thành tiếng ở phía sau một cái. Hắn cầm bình thuốc lên nhìn lướt qua, lại mở nắp ra ngửi thử, sau đó giật mình không thôi.
“Hoàn Vũ đan?”
Trong thời gian Vương Bảo Nhạc đến Thương Mang Đạo Cung này, dù không gặp được nhiều bảo bối gì nhưng cũng có nghiên cứu qua, phương diện đan dược và tài liệu lại được tìm hiểu nhiêu nhất.
Ví như Hoàn Vũ đan này, mặc dù hắn chưa từng nhìn thấy nhưng vẫn biết thứ này có một đặc điểm là sẽ phát ra ánh đan. Ánh sáng này có màu đen kịt nhưng nếu nhìn trong đêm tối thì lại sáng ngời như minh châu.
Hoàn Vũ đan này lại là một trong những loại đan dược phụ trợ cho tu vi đột phá Kết Đan đại viên mãn đế bước vào Nguyên Anh. Giá cả của Hoàn Vũ đan vô cùng đắt đỏ, nếu đổi ở tông môn thì phải năm vạn chiến công một viên.
Lúc này, tuy Vương Bảo Nhạc đã xác định được bốn năm phần nhưng vẫn không dám chắc đây là Hoàn Vũ đan, tuy nhiên, dù sao thì đan dược bên trong cũng không hề tầm thường. Hắn mừng thầm trong bụng, sau đó suy nghĩ một lát thì ném nữ quỷ áo trắng qua một bên.
Đồng thời, dù Vương Bảo Nhạc không biết tộc Vị Ương điêu khiển những quỷ hồn này thế nào, nhưng vẫn bấm niệm pháp quyết. Tám đoàn Minh Hỏa bay ra từ trong tay hắn, nháy mắt đã vờn quanh người nữ quỷ áo trắng và bảy tiểu quỷ này một vòng, thiêu đốt cấm chế điêu khiển trên người chúng nó, lúc này mới thu hồi Minh Hỏa.
Trong cả quá trình này, dù là nữ quỷ áo trắng hay bảy tiểu quỷ kia đều bị dọa không dám nhúc nhích. Rõ ràng trong mắt chúng, Minh Hỏa của Vương Bảo Nhạc là thứ đáng sợ nhất trên đời này. Theo chúng thấy thì nó đáng sợ gần bàng bản thân Vương Bảo Nhạc.
“Được rồi, các ngươi đi đi! Sau này đừng có mà đi dọa người ta mãi như thế nữa, biết chưa hả!”
Vương Bảo Nhạc khoát tay, không để ý tới mẩy quỷ hồn này nữa, cúi đầu xem xét Hoàn Vũ đan thật kỹ.
Sau khi được thả, nữ quỷ áo trắng cũng không dám ở lại nữa, vội vàng dắt bảy tiểu quỷ kia rời khỏi đây.
Lát sau, Vương Bảo Nhạc thu hồi Hoàn Vũ đan này, hắn định chờ quay về thì kiểm tra lại một phen, xác định xem đây là thuốc gì, thật giả ra sao. Nếu là thật thì xem như mình lời to, nếu là giả... Hàn quang lóe lên trong mắt Vương Bảo Nhạc, hắn sẽ quay lại tìm mấy tiểu quỷ này, hỏi xem tại sao
chúng nó lại lừa mình.
Sau đó, hắn lại quay đầu nhìn giáp xác trùng màu vàng khổng lồ nọ, suy nghĩ một lát thì cũng đưa nó đi, bao gồm cả hai cái xác bên trong.
“Mặc kệ có bán được tiên hay không, cứ lấy về rồi tính, lỡ như sau này bán được... Đành chịu vậy, giờ mình nghèo quá rồi!”
Vương Bảo Nhạc cảm khái, xem như khá hài lòng với thu hoạch trong chuyến đi lãn này.
Nếu như đan dược là thật thì tốt, còn bằng không phải thì lần này xem như hắn lỗ nặng. Dù sao truyền tống qua lại cũng tốn một ngàn chiến công, còn rất phí thời gian nữa.
“Thôi, xem như đi nhiêu cho quen đường vậy!”
Vương Bảo Nhạc lắc đầu, xoay người định rời đi, nhưng ngay khi thân thể của hắn bay lên tìm phương hướng, táng tốc muốn
đến chỗ tầng phòng hộ trước kia thì nữ quỷ áo trắng đã rời đi trước đó lại bất ngờ xuất hiện trước mặt hắn.
Thấy nữ quỷ áo trắng này vẫn còn dám xuất hiện, Vương Bảo Nhạc trừng mắt toan quát mắng, nhưng thân thể của nữ quỷ run rẩy, vội vàng bái kiến hắn từ xa. Như sợ Vương Bảo Nhạc hiểu lầm gì đó, nữ quỷ áo trắng cố gắng truyền một đoạn ý thức qua.
“Cảm ơn ta phá giải cấm chế cho các ngươi? Muốn báo đáp?”
Vương Bảo Nhạc nghe cả buổi trời, cuối cùng cũng hiểu rõ đối phương muốn nói gì, trong lòng hồ nghi nên bấm niệm pháp quyết. Minh Đan trong cơ thể chấn động, một đạo Minh Hỏa bay ra, bắn thẳng đến chỗ nữ quỷ nọ. Chỉ trong nháy mắt đã dung nhập vào mi tâm của cô, sau đó lại quay về tay của Vương Bảo Nhạc. Hắn kiểm tra một phen, xác định nữ quỷ này đúng là có lòng muốn báo ân.
Vương Bảo Nhạc cân nhắc một phen, nghĩ tới chuyện thu hoạch của mình lần này không lớn nên giơ tay chặn lại, ý bảo nữ quỷ áo trắng đi trước dẫn đường. Thấy Vương Bảo Nhạc đồng ý, nữ quỷ áo trắng này mừng rỡ, một đường cung kính bay ở đằng trước, dẫn Vương Bảo Nhạc bay về phía xa.
Lộ trình cũng không xa lắm chỉ chừng trăm dặm mà thôi, Vương Bảo Nhạc một đường cảnh giác, nối gót nữ quỷ áo trắng đi tới một khu vực trông như vừa mới hình thành không lâu.
Trên biển lửa ở khu vực này có một ngọn núi nằm nghiêng, nó như mắc kẹt trong biển lửa, mặc cho từng dòng dung nham chảy qua bên cạnh, bản thân ngọn núi này cũng chỉ có một nửa mà thôi.
Tuy chỉ có một nửa nhưng kích cỡ của nó lại vô cùng kinh người. Theo Vương Bảo Nhạc thấy thì nửa ngọn núi này có thể sánh với một ngọn núi các chủ trong đảo Thượng Viện nơi Đạo viện Phiêu Miễu.
Bên trên vẫn có rất nhiều kiến trúc, tuy phần lớn đều bị hư hỏng nhưng vẫn có một số còn nguyên vẹn, giống như không bị ảnh hưởng gì nhiêu.
Đây vẫn không phải điêu khiến Vương Bảo Nhạc rung động nhất, thứ khiến hô hấp của hắn dồn dập, trống ngực rộn lên chính là trên ngọn núi này lại có hơn mười cái xác cả nam lẫn nữ. Ngoại trừ vết thương chí mạng ra thì vẫn được giữ nguyên vẹn, thậm chí Vương Bảo Nhạc còn thấy được túi trữ vật trên đó nữa.
Vương Bảo Nhạc trợn mắt há mồm nhưng không quan sát ngọn núi ngay mà dõi mắt nhìn quanh, đồng thời còn lấy Pháp Binh ra, cảnh giác cao độ.
Hồi lâu sau, khi đã kiểm tra cẩn thận trong ngoài quanh nơi này, xác định ngoại trừ ngọn núi trước mặt ra, xung quanh không còn nguy hiểm gì nữa thì hân mới thở phào một hơi, dè dặt tới gần ngọn núi nọ, hai mắt nóng rực.
Sau khi đưa Vương Bảo Nhạc tới đây thì nữ quỷ kia cúi đầu một cái rồi bay đi xa. Quả thật cô chỉ muốn báo ơn không giết và giải cẩm mà thôi. Mấy ngày trước cô cũng vừa mới phát hiện nơi này, tuy thẫn chí không cao, lại không có hứng thú gì với thứ bên trong nhưng cô cũng biết người ở bên ngoài mà vào đây thì bình thường đều sẽ tranh giành những thứ này.
Thế nên cô mới đi tìm Vương Bảo Nhạc, dẫn hắn tới đây xem như báo đáp.
Với Vương Bảo Nhạc thì đây có thể xem như niêm vui bất ngờ, xác định xung quanh không có nguy hiểm gì, hắn lại kích động tới gần ngọn núi nọ.
Sau khi quan sát thật kỹ, tim của hắn lại đập rộn lên, trong mắt ánh đây vẻ khao khát và hưng phấn.
;Nơi này chắc chắn chưa có ai vào!
“Chỉ nhìn sơ thôi đã có hơn ba mươi cái xác, cái nào cũng có túi trữ vật. Nơi này nhất định sẽ có lệnh bài thân phận và những thứ khác nữa!”
“Nếu đi vào thì xem như phát tài rồi!”
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, mặc dù trong lòng rất khao khát muốn có những thứ đó, nhưng hắn vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Trong thời gian tìm kiếm ở khu vực thân kiếm này, hắn cũng từng gặp một vài nơi tương tự, mặc dù không khoa trương như nơi này nhưng nhất định cũng là nơi có bảo vật.
Tuy nhiên, những khu vực như thế đều có cẩm chế, chúng vừa ngăn cản biển lửa, cũng chặn bước tiến của Vương Bảo Nhạc khiến hắn chỉ có thể lực bất tòng tâm, bấm bụng rời đi.
Nay ngọn núi trước mặt thoạt nhìn giống như không có cấm chế, như thể nhảy lên một cái là vào được, nhưng Vương Bảo Nhạc không phải kẻ lỗ mãng. Sau khi quan sát cẩn thận thì hắn vẫn lấy một con rối ra, điêu khiển nó bay vào.
Con rối này có hình dạng vượn Kim Cương, bay nhanh vào bên trong.
Nhưng khi nó vừa tới gần ngọn núi, sắp sửa vào trong thì lại có một tia sáng đen lóe lên với tốc độ cực nhanh, chỉ chớp mắt đã xẹt qua người con rối này khiến nó khựng lại, sau đó 'âm 'âm nổ tung.
“Quả nhiên có cấm chế...”
Vương Bảo Nhạc cũng không bất ngờ gì. Hắn đứng đó vắt óc suy nghĩ, sau đó vung tay lên. Lần này, lại có hơn mười con rối xuất hiện, cả đám lập tức lao lên, đồng loạt nhảy vào ngọn núi từ bốn phương tám hướng trong sự điều khiển của Vương Bảo Nhạc.
Nhưng khi chúng nó nhảy vào thì tia sáng đen kia lại lóe lên lăn nữa, tốc độ còn nhan hơn, nháy mắt quét ngang. Tiếng 'âm 'âm vang lên liên hồi, những con rối này đều bị nổ.
Tuy vậy, Vương Bảo Nhạc chẳng hề thấy tiếc của, ngược lại còn kích động đến mức hai mắt sáng rực lên, sau đó lại phất tay, tiếp tục ném ra hơn nám mươi con rối.
“Câm chế này... có sơ hở!”
"filepos0011337458">

Bạn cần đăng nhập để bình luận