Tam Thốn nhân Gian

Chương 586

Chương 586Chương 586
CẦU THÂN
Lời cảm khái của Vương Bảo Nhạc rơi vào tai Kim Đa Minh khiến hắn thộn mặt ra, há miệng muốn nói gì đó, nhưng để ý thấy Vương Bảo Nhạc liếc mắt nhìn mình một cái.
Trong ánh mắt này như mang theo uy hiếp, Kim Đa Minh lập tức xấu hổ cười gượng nên nuốt lời muốn nói xuống.
Nhưng nếu bảo hắn trái lương tâm để nịnh nọt thì lúc này hắn thật sự không thể làm được nên hắng giọng một cái, lấy một tấm thẻ ngọc ra khỏi vòng tay trữ vật đưa cho Vương Bảo Nhạc.
“Đây là bảng cống hiến của bách tử Liên bang các ngươi mà Liên bang đã công bố, ta cố ý mang tới đưa cho ngươi đấy!”
Kim Đa Minh vừa nói xong thì Vương Bảo Nhạc lập tức cảm thấy hài lòng, hai mắt
cũng sáng lên, vừa nhận xong thì lập tức mở ra xem.
Khi thấy tên của mình chễm chệ đứng đầu, lại hơn hẳn Lý Di đứng thứ hai hơn mười bản công pháp thì trong lòng của hắn lại càng thỏa mãn hơn, cảm thấy mình chỉ cách chức Tổng thống Liên bang này một Lân quay về nữa mà thôi.
Nghĩ tới chuyện chỉ căn mình quay về, Đoan Mộc Tước phải lập tức nhường hiên thì trong lòng Vương Bảo Nhạc lại càng chờ mong hơn. Hắn vỗ bụng một cái, mặc dù lúc này trên bụng không có nhiêu thịt mỡ nữa, vỗ lên không sướng bàng lúc trước, nhưng thói quen là thứ rất khó bỏ. Vương Bảo Nhạc cũng không để ý gì nhiêu, chỉ hẫt cằm lên hắng giọng một cái.
“Tiểu Minh à, ngoại trừ cái bảng danh sách này thì ngươi không mang thêm thứ gì khác nữa ư?”
Thân là người kế thừa của Tập đoàn Tam Nguyệt, Kim Đa Minh vốn đã thông minh hơn người, nay nghe Vương Bảo Nhạc nói
vậy thì lập tức mỉm cười lấy một túi trữ vật dâng ra.
Vương Bảo Nhạc mở ra xem xét thì hai mắt lập tức sáng rực lên, khi nhìn về phía Kim Đa Minh thì ánh mắt trở nên vô cùng hài lòng. Bởi vì bên trong túi trữ vật này chứa đầy đồ ăn vặt, đủ loại đủ vị thì không nói, ngay cả nước băng linh cũng có cả hơn trăm thùng. Đối với Vương Bảo Nhạc đã đến Thương Mang Đạo Cung hơn một nám, liếm hết mấy miếng đồ ăn vặt cuối cùng còn sót lại biết bao làn, đến mức không còn chút mùi vị nào thì đây đúng là đại lễ thật sự.
Thế nên, Vương Bảo Nhạc nhịn không được mà vội vàng lấy một túi ra xé bao cho vào miệng nhai vài cái, sau đó toàn thân của hắn chấn động, nhắm mắt lại hồi lâu mới thì thào.
“Đây đúng là hương vị quê hương, Vương Bảo Nhạc ta không phải mê đồ ăn mà là nhớ nhà...”
Kim Đa Minh chớp mắt nhìn, thầm nghĩ mình đưa danh sách xong, lại tặng thêm đồ ăn vặt, nhất là mình không hề phản bác lại mấy lời tự kỷ của Vương Bảo Nhạc trước đó, chắc cũng hòm hòm rồi. Thế nên, hắn hắng giọng một cái, trên mặt mang theo vẻ xấu hổ, thấp giọng nói.
“Bảo Nhạc à, có chuyện này ta cẵn nói với ngươi.”
Vương Bảo Nhạc lấy một lọ nước băng linh ra hớp một ngụm, toàn thân vô cùng sảng khoái, tâm trạng cũng sung sướng hẳn ra, nhìn Kim Đa Minh cũng thấy thuận mắt hơn xưa nhiêu, nay nghe hắn nói vậy thì hào phóng khoát tay.
“Chuyện gì thế? Nói đi!”
Nghe Vương Bảo Nhạc nói vậy, Kim Đa Minh lại ra vẻ khó xử rồi thở dài một hơi.
“Bảo Nhạc à, hơn một năm nay ta đúng là số khổ mà... Chuyện chúng ta là anh em tốt thì cả Sao Hỏa đều biết, Liên bang cũng biết, nhưng... Ta là thân bất do kỉ, lần này
ta đến là có nhiệm vụ trong người...
Nói tới đây, Kim Đa Minh dè dặt quan sát nét mặt của Vương Bảo Nhạc, phát hiện bàn tay đang bốc đồ án của Vương Bảo Nhạc khựng lại một cái thì hắn vội nói liến thoắng.
“Aiz, nói chung cũng tại ngươi xuất sắc quá đáng nên mới khiến tên Tổng thống Liên bang Đoan Mộc Tước vạn ác kia kiêng kị ngươi. Hắn lại vô sỉ chơi trò hèn hạ uy hiếp ta, bảo ta tới đây chia sẻ với ngươi!”
“Bảo Nhạc à, đây không phải là huynh đệ ta trở mặt, ta thật sự không còn cách nào khác. Tuy Tập đoàn Tam Nguyệt bọn ta rất lợi hại, nhưng vẫn không bằng tên Đoan Mộc Tước vô sỉ kia. Tên đó quá đáng lắm, ép ta tới đây để cạnh tranh với cả huynh đệ của ta! Bảo Nhạc, sau khi nghĩ kĩ thì ta cảm thấy cách tốt nhất chính là nếu sau này ta thật sự trở thành Tổng thống Liên bang thì sau này ngươi sẽ là Phó Tổng thống. Đến lúc đó, có chuyện gì thì sẽ do ngươi quyết hết!”
Kim Đa Minh bi phẫn ra mặt, một bộ ta cũng không muốn như vậy đâu, nhưng hắn vừa mới nói tới đây thì Vương Bảo Nhạc đột nhiên mỉm cười, buông túi đồ ăn vặt trong tay xuống, cũng đặt nước băng linh qua một bên, ngẩng đầu nhìn về phía Kim Đa Minh,.
“Tiểu Minh à, chuyện này có là gì đâu. Vương Bảo Nhạc ta là người hẹp hòi tới vậy sao, cứ cạnh tranh công bằng, tất cả đều vì Liên bang cả. Nhưng Thương Mang Đạo Cung này rất nguy hiểm, người ở đây ai cũng hung tàn cả. Aiz, nói không chừng ngày nào đó có người gai mắt ngươi...”
Vương Bảo Nhạc cảm khái lác đầu, còn nói chưa hết lời nhưng vẻ sắc lẹm trong mắt đã không hề che giấu chút nào nữa.
Trong lòng hắn thầm hừ một tiếng, thầm nghĩ dù là ai cũng được, hễ tới cạnh tranh với ông đây thì đều là kẻ thù cả! Đồng thời, hắn cảm thấy lời của Kim Đa Minh nghe có vẻ hơi quen tai, lập tức nhớ ra ngày xưa mình lừa Lý Uyển Nhi kiểu gì.
Thấy vẻ sắc lẹm trong mắt Vương Bảo Nhạc, Kim Đa Minh cũng thấy đau đầu, vội vàng lên tiếng.
“Bảo Nhạc à, việc này ta cũng không muốn làm, nhưng Đoan Mộc Tước ỷ thế ép người...”
“Còn nữa, ta nhớ Tổng thống Liên bang nhất định phải xuất xứ từ bốn đạo viện, Tập đoàn Tam Nguyệt các ngươi cũng được à?” Vương Bảo Nhạc nghĩ tới đây thì quay sang nhìn Klm Đa Minh.
Kim Đa Minh chớp mắt vài cái, nếu nói hắn không có hứng thú trở thành Tổng thống Liên bang thì chắc chắn là không thể nào, nhưng cân nhắc một lúc thì vẫn nói rõ ra.
“Giữa năm ngoái... Đoan Mộc Tước đã an bài ta vào Đạo viện Bạch Lộc để tiến tu nửa nám... Đây không phải do ta tự nguyện, là tên Đoan Mộc Tước vạn ác kia cưỡng chế ra lệnh.”
Vương Bảo Nhạc vừa nghe xong những lời này, cười như không cười nhìn lướt qua Kim Đa Minh. Với hiểu biết của hắn về Kim Đa Minh, Đoan Mộc Tước tự chủ trương là một chuyện, ngoài ra nhất định chính bản thân Kim Đa Minh cũng rục rịch trước cơ hội này.
Mặc dù hai người đã từng nhậm chức một thời gian ở Sao Hỏa, nhưng cuối cùng Kim Đa Minh cũng không phải Khổng Đạo. Khổng Đạo rất phục mình, nhưng trong lòng Kim Đa Minh này lại rất kiêu ngạo.
Thế nên, có lẽ chuyện này đúng là không phải do hắn chủ động, nhưng chắc là cũng có ý muốn nương theo. Nhưng suy cho cùng thì tất cả mọi chuyện đều là do Đoan Mộc Tước cảm giác cống hiến của mình đã vượt xa tưởng tượng của ông ta, lúc trước lại nói quá mạnh mồm, sợ mình về giành chức nên mới làm vậy.
“Xem ra cần phải lấy cả trám bản công pháp để cho tên Tiểu Đoan Mộc kia hoàn toàn hết hy vọng, ngoan ngoãn thoái vị
mới được!” Vương Bảo Nhạc nghĩ tới đây thì thầm lấy làm tự hào. Phóng mắt nhìn cả Liên bang này cũng chỉ có mình hắn mới có bản lĩnh tạo thành áp lực lớn tới cỡ đó cho Tổng thống Liên bang.
Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc mới khoát tay chặn lại, không nói về chủ đề này nữa. Kim Đa Minh thấy vậy thì cũng thở phào nhẹ nhõm, mặc dù hắn cũng có dã tâm, nhưng không muốn đắc tội với Vương Bảo Nhạc. Mấy lời trước đó phẫn lớn cũng là thật tình, sở dĩ phải đánh tiếng trước với Vương Bảo Nhạc cũng là vì đề phòng ngày sau quan hệ của hai người trở nên tệ đi.
Dù sao hắn cũng biết rõ, cái tên Vương Bảo Nhạc này thoạt nhìn cứ cười tủm tỉm như thế, nhưng lại là kẻ hung ác và cực kì nguy hiểm. Vậy nên, lúc này trong lòng thật sự cảm thấy đau đầu, theo bản năng nịnh nọt vài câu. Sau đó, hắn lại nói chuyện thêm hồi lâu, mãi cho đến khi sắp hoàng hôn thì Kim Đa Minh mới cáo từ.
Dõi mắt nhìn Kim Đa Minh rời đi, Vương Bảo Nhạc suy nghĩ thật kĩ, cuối cùng vẫn cảm thấy dù có Đoan Mộc Tước chống lưng thì vẫn khó mà vượt qua mình được nên cũng chẳng để tâm lắm, sau khi quay về động phủ thì tiếp tục đả tọa tu luyện công pháp.
Cứ như vậy, thời gian lại trôi qua từng ngày, ngoại trừ Tông chủ Tinh Hà Lạc Nhật Tông và Kim Đa Minh thường xuyên tới chào hỏi hắn thì cũng có vài người quen cũ trong nhóm bách tử Liên bang mới tới đến thăm, nhưng Trác Nhất Tiên vẫn không hề xuất hiện. Vương Bảo Nhạc cũng chẳng thấy bất ngờ khi hắn ta không xuất hiện, nhưng vẫn liên hệ với Vân Phiêu Tử, nhờ hắn tìm người theo dõi Trác Nhất Tiên, lòng thầm nghĩ nên tìm cơ hội nào đó để giải quyết mâu thuẫn giữa hán ta và Trác Nhất Phàm.
Nhưng ngày thứ năm sau khi đến Thương Mang Đạo Cung thì Trác Nhất Tiên này đã mất tích, chẳng rõ hắn ta đã đi đâu, ngay cả Vân Phiêu Tử cũng không thể tìm ra
manh mối. Điêu này khiến Vương Bảo Nhạc cũng phải giật mình, thầm nhớ đến lời nói của Tông chủ Tinh Hà Lạc Nhật Tông trước đó, hắn như có điêu suy nghĩ. Đúng lúc này, bên trong Thương Mang Đạo Cung lại xảy ra một chuyện lớn truyền khắp cả tông môn, chuyển sự chú ý của Vương Bảo Nhạc đi.
Việc này là do Tông chủ Tinh Hà Lạc Nhật Tông gây ra, khiến bốn phương rung chuyển, làm cho bất kỳ người nào nghe thấy cũng phải há hốc mồm kinh ngạc, trong lòng giật mình không thôi. Ngay cả Diệt Liệt Tử cũng phải hít sâu một hơi, trên mặt đầy vẻ không dám tin ngay sau khi nghe tin...
Bởi vì vị Hứa Tông chủ của Tinh Hà Lạc Nhật Tông kia lại... cầu hôn Phùng Thu Nhiên. Không phải cầu hôn cho bản thân hắn mà là càu hôn Phùng Thu Nhiên thay Lý Hành Văn.
"filepos0012689311">

Bạn cần đăng nhập để bình luận