Tam Thốn nhân Gian

Chương 836

Chương 836Chương 836
AI DÁM BẮT NẠT TA?
"X T hưng đây chỉ là một loại ảo giác!
Là cảm giác nóng rực do lửa hàng tinh trong cơ thề Vương Bảo Nhạc tạo thành. Hiện tại hắn vẫn không thể chính thức làm được điều này, cho dù với tu vi của Vương Bảo Nhạc bây giờ mà tự bạo thì vẫn hơi uy hiếp với Hành Tinh, nhưng vãn chưa đủ trí mạng.
Nhưng điêu này cũng không ảnh hưởng tới cảm giác mà hắn mang đến cho người khác, nên xét từ góc độ nào đó thì Vương Bảo Nhạc đã kích phát ra lửa hằng tinh vẫn hơi tác dụng hù dọa người.
Nếu phối hợp với đạo kinh thì có lẽ hiệu quả sẽ tốt hơn.
Sau khi thử cảm thụ lửa hằng tinh trong cơ thể mình một lúc, Vương Bảo Nhạc mới cảm thấy mỹ mãn mà khoanh chân ngồi xuống, lấy nửa bàn tay của tu sĩ Hành Tinh cảnh tộc Vị Ương ra, bắt đầu chính thức luyện hóa bàn tay này.
“Một khi hoàn thành, vậy thì ta cũng sẽ có một ít chiến lực Hành Tinh!” Vương Bảo Nhạc nheo mắt lạ, bản thân hắn cực kỳ xem trọng việc này, bởi vì nó sẽ là đòn sát thủ để bảo vệ tính mạng của hắn trong thời gian tiếp theo ở văn minh Thần Mục!
Thời gian dần trôi qua, gần một tháng sau, hành trình của Vương Bảo Nhạc cũng sắp tới lúc kết thúc. Hắn đã đi gần tới biên giới của ván minh Thần Mục, chỉ cần đi thêm một chút nữa là có thể bước vào phạm vi văn minh Thần Mục.
Cũng chính lúc này, trải qua bao lần luyện chế gian khổ thì cuối cùng cũng xem như miễn cưỡng hoàn thành nửa bàn tay Hành Tinh kia, cũng bị Vương Bảo Nhạc nuôi
dưỡng trong lửa Hàng Tinh trong người mình.
“Tiếp theo chính là nuôi dưỡng nó, nuôi càng lâu thì uy lực của nó cũng sẽ đến gân đẳng cấp ngày xưa!”
Sau khi thử cảm thụ bàn tay Hành Tinh trong lửa Hằng Tinh kia, Vương Bảo Nhạc cũng hưng phẫn thả thần thức ra. Hắn nheo mắt lại, vung tay phải lên một cái, hơn một vạn chiến hạm tự bạo đang lơ lửng ở bên ngoài lập tức biến mất, ngoại trừ hơn mười chiếc chiến hạm được hắn cố ý để lại thì số còn lại đều bị thu vào trong túi trữ vật. Số chiến hạm còn lại cũng được Vương Bảo Nhạc cố ý bố trí cho có vẻ rách nát, nhìn kiểu gì cũng giống như hạm đội viễn chinh thất bại, chật vật chạy về.
Trong lúc hạm đội bay vào văn minh Thân Mục, Vương Bảo Nhạc lại cảm thấy không đủ nên lập tức điêu khiển pháp hạm, làm cho bộ dạng của nó trở nên chật vật hơn, lại còn thu liễm khí tức cho nó trông giống một chiếc chiến hạm vô cùng tầm thường.
“Cũng đủ rồi.” Vương Bảo Nhạc hài lòng nhìn thành quả của mình, sau khi tiến vào ván minh Thần Mục thì cũng không lập tức quay v'ê phạm vi của Chưởng Thiên Hình Tiên Tông, mà cố ý đi về phía Tử Kim Tân Đạo Môn.
“Không phải đám Tử Kim Tân Đạo Môn kia đang truy nã ông đây à. Làn này ta muốn xem sẽ có kẻ đui mù nào dám xuất hiện trước mặt ta. Mặc kệ gặp phải quân đoàn nào của Tử Kim Tân Đạo Môn, ông đây cũng phải cho bọn chúng biết mùi mới được!”
Vương Bảo Nhạc ngạo nghễ ngẩng đầu lên, chạy nhanh về phía Tử Kim Tân Đạo Môn. Tiểu Ngũ và con lừa ở bên cạnh cũng hưng phấn và tràn ngập mong chờ.
Có điêu ban đầu Vương Bảo Nhạc không đạt được ý đồ, dù sao hắn cũng không thể tới gần Tử Kim Tân Đạo Môn quá, bằng không sẽ chẳng còn là khiêu khích quân đoàn dưới trướng của họ nữa mà là khiêu khích vị lão tổ Tử Kim kia.
Nên Vương Bảo Nhạc chỉ đi dạo một vòng ở bên ngoài, sau khi không gặp phải bất kỳ quân đoàn nào thì hắn lại lấy làm tiếc nuối, chọn cách rời đi. Nhưng chác là do ông trời muốn Vương Bảo Nhạc được như ý, nên sau khi hắn chọn cách rời đi, vừa đổi hướng đi được không lâu thì Vương Bảo Nhạc lại phát hiện có một quân đoàn thoạt nhìn không hề tầm thường xuất hiện ở tinh không phía trước!
Quân đoàn này nhìn qua vô cùng đông đúc, tất cả chiến hạm đều đen kịt một màu, vô cùng bá đạo, đang 'âm 'âm bay tới trước như một lưỡi gươm sắc bén. Rõ ràng bọn họ không h'ê có thói quen tránh đường cho ai, phàm là những kẻ gặp được bọn họ đều phải tự động nép qua để nhường đường.
Thậm chí trong hạm đội này còn có ba cỗ khí tức Giả Tiên lan rộng, giống như ba vị thần tướng, khiến cho tất cả những kẻ cảm nhận được đều phải chấn động tâm thẫn. Nhất là... lại có một cỗ khí tức còn trên cả Giả Tiên.
Đúng là... Linh Tiên!
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, hắn lập tức phát hiện trong hạm đội này có một chiếc chiến hạm với hình dạng giống như một con báo săn vô cùng đặc biệt, hiển nhiên đây cũng là một chiếc pháp hạm!
“Quân đoàn Hắc Liệt?”
Ánh mắt của Vương Bảo Nhạc lóe lên, sau khi hắn gia nhập Chưởng Thiên Hình Tiên Tông thì đã không còn mù mờ về hai tông môn còn lại nữa, nên hắn biết rõ, trong Tử Kim Tân Đạo Môn có một quân đoàn đứng hàng thứ ba với pháp hạm hình báo sán màu đen, tên là... quân đoàn Hắc Liệt.
“Một Linh Tiên, ba Giả Tiên... Thôi bỏ đi vậy, ta cũng không có thù hằn gì với quân đoàn Hắc Liệt, huống hồ gì tên của bọn họ chỉ khác một chữ với quân đoàn Liệt Mệnh của ta, cũng xem như có duyên. Tha cho bọn họ một Lân vậy.” Vương Bảo Nhạc hắng giọng một tiếng, không để ý tới ánh mắt kỳ lạ của Tiểu Ngũ và con lừa nữa, điêu khiển
pháp hạm và hạm đội sau lưng nép qua một bên để nhường đường.
Sau khi hạm đội của Vương Bảo Nhạc né qua, quân đoàn Hắc Liệt lại xộc thẳng tới, lướt ngang qua bên cạnh hắn. Mắt thấy sáp sửa lướt qua nhau thì một trong ba cỗ khí tức Giả Tiên trong quân đoàn Hác Liệt đột nhiên hành động. Người nọ thả thăn thức ra, bao trùm lấy phía Vương Bảo Nhạc. Sau khi quét qua thì một tiếng hét kèm theo tiếng nghiến răng nghiến lợi đột nhiên vang lên, khiến bốn phương rung chuyển.
“Long Nam Tử!”
Sau khi tiếng quát nó truyền ra thì lại có một thân ảnh đột nhiên lao ra từ chiếc chiến hạm gần sát với pháp hạm báo sán. Thân ảnh này là một người phụ nữ, đúng là... vị quân đoàn trưởng Mặc Long trước kia!!
Bởi vì quân đoàn Mặc Long bị Vương Bảo Nhạc đánh tan, dù gầy dựng lại cũng khó mà lấy lại thực lực trước đó, nên bị quân
đoàn Hắc Liệt nhân cơ hội đó nuốt chửng, nhét cả vị quân đoàn trưởng Mặc Long này vào trong quân đoàn của mình, trở thành vị phó quân đoàn trưởng thứ ba của nó.
Vừa rồi bà ta đã thấy hạm đội của Vương Bảo Nhạc trông khá quen mắt, nên mới thả thần thức ra xem thử. Sau khi nhìn thấy Vương Bảo Nhạc thì thù hận năm xưa trực tiếp tuôn trào.
Ánh mắt của Vương Bảo Nhạc cũng lóe lên hung quang, mục đích của hắn khi tới đây đúng là để xả giận việc bị đuổi giết ngày đó. Nhất là vừa rồi mình cũng đã nhường đường, nhưng bà già này lại tự mình xông ra như thể, nên dù trong mắt vẫn lóe hàn quang, nhưng Vương Bảo Nhạc vẫn cố gắng kềm chế, điêu khiển pháp hạm rút lui, miệng cũng gầm lên.
“Quân đoàn Hắc Liệt, ta là quân đoàn trưởng Long Nam Tử của quân đoàn Hắc Liệt thuộc Chưởng Thiên Hình Tiên Tông, đang trên đường trở v'ê, bản thân cũng đã nhường đường rồi. Các ngươi làm vậy là có
ý gì? Đừng có hiếp người quá đáng!!” thanh âm của Vương Bảo Nhạc nghe có phần điên cuồng, giống như đang vô cùng bất an.
Tất cả mọi người đều cho rằng hắn đang sốt ruột nên mới lôi Chưởng Thiên Hình Tiên Tông ra để đe dọa, cố gắng tránh thoát kiếp nạn này.
Hiệu quả thì đúng là có, vị cựu quân đoàn trưởng Mặc Long kia đằng đằng sát khí nhưng vẫn miễn cưỡng kềm chế thân thể, quay đầu lại nhìn về phía pháp hạm của quân đoàn trưởng Hắc Liệt.
“Quân đoàn!!” Bà ta hét lớn, vài giây sau lại có một giọng nói bình tĩnh vọng ra từ trong pháp hạm của quân đoàn Hắc Liệt.
“Bắt tên Long Nam Tử muốn trộm cơ mật của quân đoàn Hắc Liệt chúng ta lại!”
Nghe quân đoàn trưởng nói vậy, bà già cựu Mặc Long kia lập tức hưng phấn. Thân thể nhoáng lên một cái, bay thẳng về phía Vương Bảo Nhạc. Cùng lúc đó, hai Giả Tiên
khác của quân đoàn Hắc Liệt cũng lao ra khỏi chiến hạm, nhắm thẳng về phía Vương Bảo Nhạc như hai ngôi sao băng.
Rõ ràng cả ba người này đều muốn tốc chiến tốc thắng, bắt Vương Bảo Nhạc lại ngay tại đây Theo bọn họ thấy, việc này chẳng có bất kỳ khó khăn gì, ba vị Giả Tiên ra tay đủ để chấm dứt chuyện này trong nháy mắt.
Vương Bảo Nhạc thấy vậy thì lại mỉm cười, lúc trước hắn cố khắc chế là muốn để bản thân mình chiếm lý trong chuyện này. Đồng thời cũng là muốn xem thái độ của quân đoàn Hắc Liệt, dù sao trước đây bọn họ cũng không có thù gì, hắn muốn động thủ thì không ngôn chính danh thuận, nhưng bây giờ thì lại khác.
Vương Bảo Nhạc nhếch miệng, thân thể nhoáng lên một cái đã hóa thành sương mù. Nháy mắt tiếp theo đã trực tiếp ngưng tụ ra ở bên ngoài pháp hạm, tung một quýên về phía bà già Mặc Long kia!
“Cút đi cho ta!” một quyền này đánh ra, khí tức Giả Tiên 'âm 'âm bùng nổ ngay trên người Vương Bảo Nhạc, khí thế quét ngang như gió lốc. Đồng tử của bà già Mặc Long kia co rụt lại, trong lòng hoảng hốt chưa kịp làm gì thì một quyên của Vương Bảo Nhạc đã đánh tới. Tinh không lập tức nổ vang, bốn phương rung chuyển, toàn thân của bà già Mặc Long kia run lên từng cơn, cảm thấy như có một cỗ cự lực đánh thẳng lên toàn thân, máu tươi phun ra ào ào, bay ngược ra sau như một con diều đứt dây.
Một màn này lập tức khiến cho hai tu sĩ Giả Tiên khác vừa chạy ra phải giật mình. Cả hai đồng thời nheo mắt lại, cùng lúc đó, thanh âm của quân đoàn trưởng trong pháp hạm của quân đoàn Hắc Liệt cũng vang lên 1'ân nữa.
“Quân đoàn Hắc Liệt mau bày trận, không căn bắt, cứ trực tiếp giết chết tên trộm này đi!” lời này vừa ra thì mấy nghìn chiếc chiến hạm của quân đoàn Hắc Liệt đã nhanh chóng hành động, nhao nhao muốn bao vây Vương Bảo Nhạc để bày trận.
“Giết em gái ngươi đấy!” Vương Bảo Nhạc đứng trên pháp hạm, cười lạnh nhìn quanh.
“Cũng đông người đấy, nhưng ông đây cũng có!” nói đoạn, Vương Bảo Nhạc vung tay lên, từng chiếc chiến hạm tự bạo 'âm ầm bay ra, số lượng phải hơn vạn chiếc, phủ kín bốn phương!
Trong nháy mát, toàn bộ chiến trường lập tức yên tĩnh lại, tất cả tu sĩ quân đoàn Hắc Liệt trước đó hãy còn kiêu ngạo, nhưng lúc này thì trong lòng đều dậy sóng.
Vì thật sự... nhìn từ xa thì đây không còn là quân đoàn Hắc Liệt bao vây Vương Bảo Nhạc nữa mà là quân đoàn Liệt Mệnh của Vương Bảo Nhạc đang vây đánh ngược lại Hác Liệt!
“Muốn bắt nạt ta à?” Vương Bảo Nhạc nhìn về phía pháp hạm của quân đoàn Hắc Liệt, lạnh lùng nói.
"filepos0017859234">

Bạn cần đăng nhập để bình luận