Tam Thốn nhân Gian

Chương 866

Chương 866Chương 866
ĐƯỢC THÔI! •
Tính cách của Vương Bảo Nhạc vốn dĩ chính là như vậy, nhưng phàm là những kẻ từng ức hiếp mình thì hắn đều nhớ kĩ, một khi có cơ hội thì đương nhiên sẽ đi tìm đối phương đòi lại công đạo.
Nhưng cũng không thể xem là hoàn toàn có thù tất báo được, mặc dù lúc trước quân đoàn trưởng Hắc Liệt từng sinh sát ý với Vương Bảo Nhạc, nhưng hắn lại không định bụng thấy chết không cứu, giậu đổ bìm leo hại đối phương ngay trên chiến trường như thế.
Hiện tại trong đầu hắn chỉ nghĩ về vị lão tổ tân đạo kia, theo hắn thấy sau khi tu vi của mình đột phá thì trình độ đã không giống xưa nữa. Nói sao thì bây giờ mình cũng là đại nhân vật, so đo với tiểu nhân vật như
quân đoàn trưởng Hắc Liệt thì mất thân phận quá.
“Nếu như xung quanh không có ai thì thôi, nay đông người nhìn thấy như vậy. Thôi vậy, ai bảo ông đây bụng dạ rộng rãi làm gì.” Vương Bảo Nhạc ho khan một tiếng, không để ý tới vị quân đoàn trưởng Hắc Liệt đang nhìn mình với ánh mắt phức tạp kia nữa. Hắn cảm thấy oan có đầu, nợ có chủ, chó cắn mình thì đương nhiên phải tìm chủ của con chó để đòi nợ rồi.
Nên trên đường tới đây hắn đã quyết định, tất cả mọi thứ đều phải tính lên đầu vị lão tổ tân đạo kia.
“Xem ra giác ngộ của ta đã tăng lên rất nhiêu, thân là một đại nhân vật, là tổng thống Liên Bang tương lai thì phải như thế mới đúng.” Vương Bảo Nhạc rất hài lòng về logic của bản thân. Hắn ngẩng đàu nhìn v'ê phía lão tổ tân đạo và hữu trưởng lão Thiên Linh Tông, trong lòng đang nghĩ xem nên làm thịt đối phương kiểu gì. Có lẽ do ý xẩu trong mắt hắn đã lộ rõ mồn một, nên
khi lão tổ tân đạo ở bên kia để ý thấy thì trong lòng bắt đầu cảm thấy bất an.
Đồng thời vị Hữu trưởng lão của Thiên Linh Tông kia lại càng thấp thỏm hơn, tuy ngoài miệng hắn ta vẫn nói tất cả mọi chuyện là âm mưu do Tử Kim Tân Đạo Môn bày ra, chứ không phải đại quân Thiên Linh Tông tấn công Chưởng Thiên Hình Tiên Tông thất bại. Nhưng trong lòng hắn ta cũng hiểu rõ e rằng sự thật không phải là vậy, những dấu vết trên người các tu sĩ và chiến hạm đến giúp đỡ lần này cho thấy bọn họ vừa trải qua một trận chiến vô cùng kịch liệt.
Dù sự xuất hiện của họ không thể chứng tỏ chưởng tọa đã thất bại, nhưng có thể phái người tới giúp đỡ như thế cũng đủ sức chứng tỏ tình hình chiến đấu bên Chưởng Thiên Hình Tiên Tông không diễn ra theo kế hoạch đã định. Rất có thể đã xuất hiện sự cố bất ngờ hoặc giằng co nào đó.
Điêu này khiến hắn ta hoảng sợ không thôi, trong lòng sinh ra ý rút lui, không còn bụng dạ nào dây dưa ở đây nữa. Hắn ta tiếp tục bộc phát tu vi, uy áp Hành Tinh tản ra, nếu như không có gì bất ngờ, lão tổ tân đạo bên kia mà cảm nhận được ý đồ của hắn ta thì cũng sẽ đồng ý phối hợp.
Bản thân lão tổ tân đạo cũng hiểu rõ tình hình của mình, cuộc chiến kéo dài tới lúc này, chính bản thân ông ta cũng không muốn tiếp tục kéo dài. Chính bản thân ông ta hay tông môn đều cần tu dưỡng một phen, nên sau khi phát hiện đối phương có ý định rút lui thì lão tổ tân đạo xoay người một cái, lúc ra tay cũng cho đối phương một cơ hội, bản thân ông cũng lùi lại một cách vi diệu.
Chuyện này cũng lập tức bị Hữu trưởng lão Thiên Linh Tông phát giác, thân thể lùi lại thật nhanh, chỉ trong chớp mắt đã kéo giãn khoảng cách cùng lão tổ tân đạo.
Mắt thấy cả hai chọn cách rút lui, ánh mắt của Vương Bảo Nhạc vẫn luôn dõi theo bọn
họ chợt lóe lên, trong đầu lập tức nghĩ tới một cách tuyệt vời để làm thịt lão tổ tân đạo.
“Ông đây còn chưa ra tay làm thịt mà ngươi đã định chạy à?” Ý tưởng kia vừa hiện lên trong đầu Vương Bảo Nhạc, hắn chớp mắt một cái rồi bay ra. Thân thể lao vút tới chiến trường chỗ lão tổ tân đạo và Hữu trưởng lão Thiên Linh Tông nhanh như một mũi tên bắn, đồng thời còn mở miệng rống lớn.
“Lão tổ tân đạo, tại hạ phụng lệnh tới đây giúp đỡ, nhất định thề chết quyết chiến!” Nói đoạn, Vương Bảo Nhạc hét lớn một tiếng rồi đẩy nhanh tốc độ. Hắn cũng không phô bày toàn bộ tu vi, nhưng tốc độ thật sự không hề chậm, hướng hắn lao tới đúng là nằm trên đường rút lui của Hữu trưởng lão Thiên Linh Tông!
Vị Hữu trưởng lão Thiên Linh Tông kia nghe vậy thì mắt lóe hàn quang, nhưng không để ý tới Vương Bảo Nhạc lắm. Trong
mắt hắn ta, dưới Hành Tinh thì đều là kiến hôi cả, nên giơ tay đánh một chưởng v'ê phía Vương Bảo Nhạc. Tốc độ rút lui của bản thân ông ta thì vẫn không giảm mà còn nhanh hơn, thậm chí còn phát thần niệm ra lệnh cho tất cả đệ tử Thiên Linh Tông lùi lại.
Chẳng những hắn ta mà ngay cả lão tổ tân đạo bên kia cũng không để ý tới Vương Bảo Nhạc cho lắm. Mặc dù trong lòng ông ta cảm thấy Vương Bảo Nhạc đúng là nhiễu sự, nhưng đối phương đại diện cho Chưởng Thiên Hình Tiên Tông đến đây giúp đỡ. Ông ta cũng tức giận vì lão tổ Chưởng Thiên không tự mình đến trợ chiến, nhưng ở trước mặt đệ tử trong tông môn thì đương nhiên không thể từ chối hay mắng mỏ quá đáng được, lại còn phải ra vẻ ung dung cho phải đạo. ông ta phất tay phải lên, nhìn như ngán cản Hữu trưởng lão rời đi, nhưng thực tế lại thu lực, mục đích chính vẫn là để cho đối phương rời đi.
Nên trong mắt của tất cả đệ tử Tử Kim Tân Đạo Môn đang để ý tình hình bên này thì bọn họ chỉ thấy lão tổ nhà mình ra tay, Vương Bảo Nhạc bên kia thì toàn lực phối hợp để ngăn cản kẻ thù. Trong lúc Hữu trưởng lão Thiên Linh Tông tung chưởng thì Vương Bảo Nhạc lại lấy thân ra đỡ, toàn thân chấn động mãnh liệt, máu tươi phun trào bay ngược ra sau. cảnh tượng này lập tức khiến cho không ít người giật mình.
“Đúng là lấy mạng ra để phối hợp mà!!”
“Trước kia ta đã hiểu Lâm tên Long Nam Tử này rồi... không ngờ Lân này hắn đến giúp đỡ, lại còn liêu mạng như vậy!!” Đệ tử của Tử Kim Tân Đạo Môn cũng chấn động không thôi.
Chẳng qua... Vương Bảo Nhạc thoạt nhìn thì có vẻ như đang hộc máu liên tục, chứ trong bụng lại đang thích chí vô cùng. Với hắn mà nói, một chưởng cách không của Hành Tinh chẳng phải chuyện lớn gì, có đỡ cũng chẳng sao. Máu mà hắn phun đều là hắn cố ý ép ra cho giống thật một chút.
Nhưng lúc này vẻ mặt của hắn lại vô cùng điên cuồng, mặc dù rút lui nhưng miệng còn quát lớn hơn.
“Lão tổ tân đạo, đệ tử có vài chiếc chiến hạm, đều là tài sản tích lũy được trong mấy nám nay. Ta không tiếc tự bạo, chỉ mong có thể giúp đỡ lão tổ, nhưng pháp hạm rất quý giá, kính mong lão tổ trả lại cho ta sau trận chiến!” Nói xong, Vương Bảo Nhạc không đợi lão tổ tân đạo trả lời thì giơ tay lên, trực tiếp lấy hai chiếc pháp hạm tự bạo mà hắn kiếm được trong hoàng lăng ra ném mạnh về phía Hữu trưởng lão Thiên Linh Tông.
“Bạo!!”
Chỉ trong nháy mắt, hai chiếc pháp hạm này đã ầm 'âm phát nổ, dao động lan ra xung quanh. Chuyện này cũng làm cho tâm thân của các tu sĩ xung quanh chấn động mãnh liệt.
Trời ạ, pháp hạm tự bạo!!
“Tên Long Nam Tử này... tới cứu viện cho chúng ta, chẳng những liêu mạng mà còn liêu đến sạt nghiệp luôn!!”
Theo cảm nhận của mọi người, Vương Bảo Nhạc vì cứu viện cho bọn họ mà hy sinh quá nhiêu, dùng bốn chữ không tiếc tất cả để hình dung cũng không hề ngoa... chẳng qua, với Linh Tiên thì hai chiếc pháp hạm đúng là vô cùng quý giá, nhưng với Hành Tinh thì không là gì cả. Nên dù là Hữu trưởng lão Thiên Linh Tông hay lão tổ tân đạo đều không để ý gì mẩy. Hữu trưởng lão Thiên Linh Tông thì khoát tay ngăn cản, đồng thời cũng nhận ra uy lực tự bạo của chiếc pháp hạm này hơi yếu, thế là tốc độ rút lui không hề giảm lại. Lão tổ tân đạo thấy ánh mắt rung động của đệ tử nhà mình thì sao có thể từ chối yêu cầu đòi đền bù của Vương Bảo Nhạc được. Mặc dù ông ta cũng phát hiện uy lực tự bạo của pháp hạm này có gì đó sai sai, nhưng vẫn đáp một câu theo bản năng.
Được thôi!
Ngay khi ông ta thốt ra hai chữ này thì ánh mắt của Vương Bảo Nhạc lại kích động hẳn lên. Trong lúc Hữu trưởng lão Thiên Linh Tông không đếm xỉa gì tới pháp hạm tự bạo của mình mà tiếp tục xông lên, Vương Bảo Nhạc hét lớn vung tay một cái. Lần này hắn trực tiếp ném ra hơn 40 chiếc pháp hạm, 'âm 'âm bắn v'ê phía Hữu trưởng lão Thiên Linh Tông.
Một màn này khiến cho Hữu trưởng lão Thiên Linh Tông giật thót cả mình, trong lòng chấn động vô cùng. Hắn ta có thể bỏ mặc hai chiếc pháp hạm tự bạo trước đó, nhưng 40 chiếc pháp hạm thế này... dao động phát ra từ mỗi chiếc đều vô cùng chân thật, tim của hắn ta đập rộng lên. Dù là Hành Tinh... nhưng đối mặt với 40 chiếc pháp hạm tự bạo trong lúc bản thân đã mỏi mệt và có ý rút lui vẫn sẽ mang tới ảnh hưởng cực lớn.
Lão tổ tân đạo bên kia còn giật mình hơn cả hắn ta, hai mắt trợn to vừa khiếp sợ lại nghi hoặc. Sau khi nhớ tới lời hứa chấp
nhận đền bù tổn thất mà mình vừa nói ra thì ông ta lại run rẩy.
Trong lúc tâm thần của hai vị tu sĩ Hành Tinh này biến hóa, tu sĩ xung quanh đều hoảng sợ, Vương Bảo Nhạc hét lớn một tiếng.
“Bạo!!”
40 chiếc pháp hạm mà Vương Bảo Nhạc lấy được từ trong hoàng lăng đồng loạt nổ tung, tạo thành từng làn sóng dao động và xung kích tỏa ra ngập trời, gió lốc trực tiếp bộc phát khiến tinh không rung chuyển!
Cho dù uy lực tự bạo của mỗi chiếc chỉ bằng 10% của pháp hạm thật sự, nhưng 40 chiếc cùng tự bạo thì uy lực vẫn vô cùng kinh người. Từng cơn lốc cuồng bạo lan ra khiến cho Hữu trưởng lão của Thiên Linh Tông biến sắc, phải toàn lực ra tay, muốn liều mạng bị thương cũng phải cưỡng chế trấn áp.
Trong lúc trấn áp, Hữu trưởng lão Thiên Linh Tông cũng lập tức phát hiện uy lực tự bạo của đám pháp hạm này cũng không mạnh như mình vẫn nghĩ nên lập tức nhìn ra mánh khóe. Đồng thời trong lòng hắn ta cũng thở phào một hơi, ánh mắt khi nhìn về phía Vương Bảo Nhạc đã đong đày sát khí. Theo hắn ta thấy, mặc dù không rõ tên tu sĩ Linh Tiên này lôi đống pháp hạm rởm đó ở đâu ra, nhưng lại dám hù dọa Hành Tinh như hắn ta như thế thì đúng là đáng chết!
Sau đó... ngay khi hắn ta đằng đàng sát khí xông về phía Vương Bảo Nhạc, muốn giết chết hắn thì Vương Bảo Nhạc cũng quắc mắt trừng lại, tay phải cũng giơ lên...
200 chiếc pháp hạm trực tiếp xuất hiện ở xung quanh Vương Bảo Nhạc!
“Tiên sư nhà ngươi...” Hữu trưởng lão Thiên Linh Tông lại trợn mắt, vội vàng dừng lại rồi rút lui.
"filepos0018464366">

Bạn cần đăng nhập để bình luận