Tam Thốn nhân Gian

Chương 758 BIÊN CẢNH

Chương 758 BIÊN CẢNHChương 758 BIÊN CẢNH
CHƯỞNG THIÊN
Phán đoán của quân đoàn trưởng Mặc Long rất chính xác. Mục tiêu của Vương Bảo Nhạc đúng là phạm vi lãnh địa của Chưởng Thiên Hình Tiên Tông. Hắn biết rõ, với mối quan hệ giữa Tử Kim Tân Đạo Môn và Chưởng Thiên Hình Tiên Tông thì rất có thể đối phương sẽ không dám tùy tiện bước vào.
Dù quan hệ giữa hai bên không đến mức thủy hỏa bất dung, nhưng nếu như bước vào khu vực của bên kia, dù lý do là gì thì cũng sẽ bị xem là khiêu khích.
Do đó, khi nhận ra ý tưởng này của Vương Bảo Nhạc, trong mắt của vị nữ tu trung niên đang dẫn đệ tử đuổi theo kia lóe lên tia sáng thâm độc. Sau khi hừ lạnh một tiếng, bà ta giơ tay phải lên bấm niệm pháp
quyết, đồng thời cắn đầu lưỡi của mình phun ra một ngụm máu tươi.
Máu tươi vừa được phun ra đã lập tức ngưng kết hóa thành một con chuồn chuồn máu.
Cả cơ thể lẫn cánh của con chuồn chuồn này đều có màu máu, thậm chí còn lộ ra vẻ hung tàn giống như được sinh ra theo một ý chí nào đó. Ngay khi vừa huyễn hóa ra thì nó bất ngờ phóng tới, tốc độ nhanh đến mức giống như thể xuyên qua tinh không, vượt qua Linh Tiên giả, đạt đến cấp độ của Linh Tiên thật sự trong một thời gian ngắn.
Gần như chỉ trong nháy mắt, con chuồn chuồn màu máu với tốc độ kinh người phát ra tiếng rít làm chấn động linh hồn đó đã lao vun vút về phía Vương Bảo Nhạc.
Một giây sau, Vương Bảo Nhạc đã na di đến tinh không xa hơn. Gân như ngay khi vừa xuất hiện lại thì hắn đã biến sắc, một cỗ nguy cơ cực mạnh khiển hắn căn bản không kịp nghĩ nhiều, cơ thể lập tức biến
thành sương mù rồi lan rộng ra xung quanh.
Nhưng vẫn chậm một bước, gần như ngay lúc cơ thể Vương Bảo Nhạc biển thành sương mù, con chuồn chuồn màu máu kia cũng đã xuất hiện ở tinh không sau lưng hắn. Nó cũng lập tức đâm thẳng vào cơ thể đã hóa thành sương mù của Vương Bảo Nhạc.
Thậm chí, lúc đâm vào, con chuồn chuồn màu máu này như tan ra và trở thành máu loãng, làm ô nhiễm màn sương mù đang tản đi khắp nơi của Vương Bảo Nhạc, khiến cho màu sắc của sương mù bị biến đổi, như thể sắp bị nhuộm thành màu đỏ.
Đúng lúc này, lại có tiếng nổ 'âm ầm vang lên. sương mù do Vương Bảo Nhạc biến thành nhanh chóng cuộn trào, sau khi hội tụ hình thành thân ảnh ở phía xa, hắn run rẩy phun ra một ngụm máu tươi do sinh mệnh bản nguyên biến thành, sắc mặt của Vương Bảo Nhạc tái nhợt, lồng ngực của hắn cũng xuất hiện một vết thương có hình
dạng như chuồn chuồn, hơn nữa còn không thể nào khép lại được.
Từ vết thương có hình dạng chuồn chuồn này lại có vô số tơ máu lan ra toàn thân của hắn. Nó ngo ngoe, động đậy, không ngừng hấp thu sinh cơ của Vương Bảo Nhạc để nuôi sống bản thân giống như một khối u ác tính.
“Nguyền rủa?!”
Sắc mặt của Vương Bảo Nhạc lập tức trở nên khó coi, hắn vội điều khiển Minh Hoả ra sức phong ấn nó lại. Nhưng Vương Bảo Nhạc cũng chỉ có thể làm được đến đây mà thôi, hắn không có thời gian để xóa bỏ nguyên rủa. Vương Bảo Nhạc biết rõ vết thương này vừa là nguýên rủa, vừa là một loại định vị nào đó, cho nên hắn dứt khoát vung tay phải lên, vô số pháp khí lập tức bay ra khỏi vòng tay trữ vật của hắn.
Những pháp khí này không phải là Pháp Binh của Liên bang, mà là những linh kiện Vương Bảo Nhạc luyện chế ra trong khi
nghiên cứu chiến hạm khi ở nền ván minh Thần Mục.
Mỗi một món đều có tác dụng nhất định, hơn nữa Vương Bảo Nhạc còn có hai thói quen khi luyện khí, một là để lại cửa sau cho mình, hai là đều mang theo đặc tính có thể phát nổ.
Nếu số lượng nhỏ thì uy lực cũng không là gì cả, nhưng nếu hắn lấy ra một lúc mấy ngàn món và kích hoạt tất cả linh văn tự nổ của chúng thì uy lực sẽ vô cùng kinh người.
Lúc đống pháp khí của Vương Bảo Nhạc nổ tung, tinh không ở sau lưng hắn đột nhiên trở nên vặn vẹo, một khe hở bất chợt xuất hiện. Ngay khi thân ảnh của quân đoàn trưởng Mặc Long sắp sửa bước ra thì lập tức biến đổi, rõ ràng bà ta đã nhận ra dao động tự nổ đang truyền ra trên những pháp khí này. Bà ta lập tức giơ tay phải lên bấm quyết để cố gắng ngán cản, đồng thời cơ thể của bà ta cũng nhanh chóng lùi về phía sau.
Trong khi bà ta ngán cản và lùi lại phía sau thì lại có vô sổ tiếng nổ mạnh đột nhiên vang lên. Hàng ngàn món pháp khí tự nổ thổi quét ra xung quanh khiển cho khu vực này như xuất hiện từng trận gió lốc.
Trong khi gió lốc lan rộng, Vương Bảo Nhạc cũng bị ảnh hưởng. Hắn tiếp tục phun ra thêm một ngụm máu tươi do sinh mạng bản nguyên biến thành, nhưng hắn vẫn cắn răng chịu đựng, duy trì tốc độ để bỏ chạy, thậm chí còn thuẫn di biến mất trong nháy mắt.
Giây thứ ba sau khi thân ảnh của Vương Bảo Nhạc biến mất, trong cơn lốc do mấy ngàn pháp khí tự nổ biến thành, quân đoàn trưởng của quân đoàn Mặc Long dẫn theo đệ tử của bà ta liên tục na di để tránh thoát. Cuối cùng, bà ta sa sầm mặt mày, ánh mắt cũng đầy vẻ ngưng trọng.
Thực tế, đòn phản kích của Vương Bảo Nhạc đã khiến bà ta giật mình đến hai Lân, một là sau khi trúng nguyền rủa của mình mà đối phương có vẻ không bị ảnh hưởng
gì nhiêu. Bà ta biết rõ con chuồn chuồn màu đỏ do nguýên rủa biến thành đó có chứa máu đầu lưỡi của mình, thuật nguýên rủa này cũng có hiệu quả cực mạnh đối với sinh cơ và huyết nhục. Đây là một bí pháp do lão tổ Hành Tinh của Tử Kim Tân Đạo Môn truyền cho bà ta, một khi bị trúng thì dưới Linh Tiên gần như đều sẽ mất mạng.
Cái giật mình thứ hai chính là, đối phương không bị ảnh hưởng gì nhiêu thì cũng thôi đi, đã vậy tốc độ phản ứng lại nhanh đến mức không tưởng. Gần như ngay khi con chuồn chuồn đỏ kia đánh dấu thì bà ta đã định vị rồi na di tới đây, nhưng vẫn trúng phải mai phục và ngăn chặn của đối phương, khiến việc đuổi giết của mình bị kéo dài Lân nữa.
“Tên này nhất định phải chết!”
Sát khí trong mắt quân đoàn trưởng Mặc Long dấy lên dữ dội, tay phải bấm niệm pháp quyết. Bà ta muốn dựa vào liên hệ giữa bản thân và chuồn chuồn đỏ để định
vị chính xác hòng na di thêm lần nữa. Tên đệ tử của bà ta, cũng chính là thanh niên suýt chút nữa đã chết trong tay Vương Bảo Nhạc cũng cáng thẳng tột độ. Hắn ta đi theo suốt chặng đường, tận mắt nhìn thấy sư tôn của mình đuổi giết thất bại bao phen nên trong lòng lại càng sợ Vương Bảo Nhạc hơn nữa. Nhất là ngay sau đó, khi thấy sắc mặt của sư tôn ngày càng khó coi, giống như định vị thất bại thì đồng tử của thanh niên này cũng co rút lại.
“Phong ấn ư?”
Quân đoàn trưởng Mặc Long cắn ráng, thân thể lại lóe lên để đuổi theo. Mặc dù định vị chính xác thất bại, nhưng bà ta vẫn cảm nhận được phương hướng đại khái. Trong cuộc truy đuổi này, bây giờ thân thể Vương Bảo Nhạc đang lướt nhanh như một ngôi sao báng ở phần giao giới của khu vực tinh không công cộng kia và Chưởng Thiên Hình Tiên Tông.
Sắc mặt của Vương Bảo Nhạc lúc này đã tái nhợt, tuy vết thương chuồn chuồn trong cơ
thể đã bị Minh Hỏa phong ấn lại, nhưng một giây không trừ khử thì đau đớn do vết thương đó tạo thành vẫn khiến toàn thân của Vương Bảo Nhạc run rẩy. Đau đớn này lại có thể ảnh hưởng tới linh hồn, khiến cho bản thể của hán cũng cảm ứng được phàn nào.
Cũng may, mặc dù suốt chặng đường này cũng bị vây hãm và ngán chặn nhiêu Tân, nhưng Vương Bảo Nhạc vẫn giữ được tốc độ vốn có. Trong lúc bay đi, khoảng cách giữa Vương Bảo Nhạc và khu vực của Chưởng Thiên Hình Tiên Tông đã ngày càng gần hơn. Thậm chí, từ xa hắn đã thấy được ánh sáng le lói ở tinh không trước mặt.
Ánh sáng này có màu trắng xóa, giống như chia tinh không ra làm hai khu vực, ở phía bên kia đường sáng lại có hơn mười chiếc chiến hạm vô cùng khổng lồ.
Đồng thời, sau lưng những chiếc chiến hạm kia còn có vô số bong bóng lơ lửng, số lượng ước chừng mấy trăm. Chúng xếp lan
ra xung quanh, bên trong những bong bóng này như có một không gian giống như một tiểu thế giới này, thỉnh thoảng lại có thân ảnh tu sĩ lướt qua ở bên trong.
Thậm chí, ở phía sau cùng còn có một bong bóng bảy màu, bên trong giống như phong ấn một con giáp xác trùng màu đen. Tuy nó đang nhắm mắt, nhưng lại có uy áp khủng bố ầm 'âm lan ra từ trong đó khiến xung quanh bị trấn áp. Đồng thời, trên đỉnh đàu của con giáp xác trùng nọ lại có một lão giả đang chống tay nhìn về phía Vương Bảo Nhạc với vẻ chế giễu.
“Quân đoàn Hắc Giáp... đứng thứ nám trong Chưởng Thiên Hình Tiên Tông!”
Nhìn những bong bóng trong ánh sáng kia, trong mắt Vương Bảo Nhạc lóe sáng. Thông qua Đức Khôn Tử, Vương Bảo Nhạc đã hiểu nhiêu về Chưởng Thiên Hình Tiên Tông hơn, biết rõ trong thời gian 60 năm này, biên giới của Chưởng Thiên Hình Tiên Tông sẽ do quân đoàn Hắc Giáp phụ trách trấn thủ.
Mà nơi hắn tới cũng chính là doanh trại lâm thời của quân đoàn Hắc Giáp trong thời gian này. Ánh sáng kia chính là biên giới, chỉ có người của Chưởng Thiên Hình Tiên Tông hoặc tông môn dưới trướng họ mới có thể thuận lợi đi qua. Còn người ngoài thì... Không được phép bước qua.
Thấy mình sắp sửa tới gần, trong lòng Vương Bảo Nhạc vẫn không hề lơi lỏng mà còn cắn ráng vận chuyển tu vi, tốc độ lại tăng mạnh. Hơn mười giây sau, phía sau lưng hán lại có tiếng nổ mạnh vang lên, quân đoàn Mặc Long cuối cùng cũng đuổi theo kịp. Ngay khi bà ta sáp đuổi kịp thì Vương Bảo Nhạc lại nhảy lên, trực tiếp tiến vào trong biên giới của Chưởng Thiên Hình Tiên Tông.
Ngay khi bước vào, lệnh bài thân phận Long Nam Tử trong vòng tay trữ vật của hắn lại lóe sáng như đang nghiệm chứng, sau đó thuận lợi thông qua.
Chiến hạm của quân đoàn Hác Giáp không hề phản ứng gì khi Vương Bảo Nhạc tiến
vào, mặc dù tu sĩ trong đó đều nhìn qua, nhưng bọn họ không hề ngăn cản. Dường như đối với bọn họ thì tất cả những chuyện này chẳng qua chỉ là một chuyện để hóng hớt mà thôi, bọn họ không ngán cản, nhưng cũng không giúp đỡ.
Nhưng quân đoàn trưởng Mặc Long của Tử Kim Tân Đạo Môn thì lại không thể không dừng lại bên ngoài ánh sáng, sắc mặt hết xanh rồi lại trắng. Bà ta ngẩng đầu nhìn về phía lão giả ngồi trên con giáp xác trùng ở trong bong bóng bảy màu đứng cuối đoàn chiến hạm, sau đó truyền thần niệm qua.
“Hứa Phi Tử đạo hữu, một con cá Mặc Long đổi lấy mạng của tên này thì sao?”
"filepos0016224071">

Bạn cần đăng nhập để bình luận