Tam Thốn nhân Gian

Chương 824

Chương 824Chương 824
CHÉM!
Khi các tu sĩ ở xung quanh nhìn thấy cảnh này, ai ai cũng rung động không thôi. Hiển nhiên trận chiến ngắn ngủi trước đó giữa hai người vô cùng nguy hiểm, nhìn thì có vẻ chỉ đơn giản là lừa gạt lẫn nhau, nhưng trong trận chiến đầy biến số này, nếu như mắc một sai lầm thì chỉ có một con đường chết!
Đồng thời những người thuộc tộc Vị Ương đều có chút chăn chờ đối với mệnh lệnh của quân đoàn trưởng. Cho dù là tộc Vị Ương vốn luôn nghiêm khắc v'ê thứ bậc, nhưng đối với những trận chiến lao lên gần như chết chác thế này, ai cũng cảm thấy do dự không thôi.
Nhưng từ sâu trong xương tủy, loại ý chí bắt những kẻ bề dưới phải phục tùng kia đã khiến cho một số người của tộc Vị Ương
đỏ mắt gào thét xông ra. Nhưng trong nháy mắt khi bọn họ xông ra, Yểm Mục sau lưng Vương Bảo Nhạc bỗng nhiên xoay về phía này rồi mở ra. Minh Hỏa màu đen ở xung quanh lập tức khuếch tán, bao phủ khắp nơi, những nơi nó đi qua, đám tộc Vị Ương xông tới kia đều nhao nhao kêu lên đau đớn, cơ thể lập tức bị đốt thành tro.
Khi chúng chết, lập tức có một lượng lớn khí đen tràn ra, sau đó bị Yểm Mục sau lưng Vương Bảo Nhạc hấp thu. Khung cảnh này lập tức khiến cho những tên tộc Vị Ương khác đang muốn lao tới kia phải hít một ngụm khí lạnh, không ai dám xông lên nữa.
Nhân cơ hội này, ánh mắt Vương Bảo Nhạc lập tức lóe lên, cố dằn cơn đau trên người xuống, sức mạnh của Đế Khải bộc phát lần nữa. Hắn sẵn sàng chịu lỗ vốn để cưỡng ép kích hoạt nó, thân binh trên tay phải Đế Khải cũng lập tức ngưng tụ. Toàn thân hắn bay nhanh tới, khí thế bùng nổ, hình thành một loại khí thế như muốn chém hết mọi
thứ. Nhưng trong nháy mắt khi hắn đã đến gần, lão giả tộc Vị Ương đang lùi lại kia cũng bấm niệm pháp quyết, lập tức có một pháp khí bay ra trên người ông ta rồi nổ tung. Sau khi đẩy lùi được Vương Bảo Nhạc, ông ta tiếp tục lùi lại hòng kéo dài khoảng cách giữa đôi bên.
“Đáng chết, tại sao thời gian lại trôi chậm như vậy chứ!!”
Khí tức của lão giả này hỗn loạn, sau khi lần nữa ép Vương Bảo Nhạc lui, ông ta bèn ngửa mặt lên trời gào to.
“Tộc Vị Ương nghe lệnh, mau tới trợ chiến, kẻ không nghe lệnh, chém!!”
Ông ta vừa nói xong, những người tộc Vị Ương ở xung quanh lập tức biến sắc, vẻ chần chờ của họ lập tức bị đè xuống, Vương Bảo Nhạc thoáng chau mày, tuy rằng Yểm Mục Quyết của hắn có thể gia táng uy lực khi giết bọn tộc Vị Ương này, nhưng chỉ cần sơ sẩy một chút thôi thì rất có thể lão giả tộc Vị Ương kia sẽ thoát được
ngay. Nếu như vậy, tình thế sẽ lập tức nghịch chuyển, cho nên hắn tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra. Nghĩ tới đây, ánh mát hắn lập tức trở nên hung tàn, tay trái vung lên.
Lập tức có từng chiếc chiến hạm phóng lên tận trời, che kín cả trời đất, số lượng chừng mấy vạn chiếc, che kín nơi này. Những tên tộc Vị Ương đang lao tới kia đều sợ hãi dừng lại, sau đó lùi lại theo bản năng.
Mà lúc bọn họ lùi lại, một ý nghĩa lướt qua trong đầu Vương Bảo Nhạc, những chiếc chiến hạm líu nha líu nhít trên bầu trời lập tức tỏa ra uy áp tự bạo, sau đó “Ầm ầm” bay về phía lão giả tộc Vị Ương kia. Tuy rằng uy lực của từng chiếc chiến hạm đối với Linh Tiên chỉ như gió táp vào mặt, nhưng nếu gió đủ nhiều thì cũng có thể trở thành gió lốc.
“Trấn áp!”
Vương Bảo Nhạc gào lớn một tiếng, những chiến hạm kia đều lập tức rơi thẳng xuống.
Nếu nhìn từ xa thì sẽ thấy do bọn chúng bao phủ cả bầu trời, nên bẵu trời như bị nghiêng qua, khi tiếng nổ không ngừng vang vọng, bầu trời trở nên lung lay, mặt đất bắt đầu sụp đổ, uy áp càng lúc càng lớn, càng ngày càng mạnh, dẫn dãn quét ngang hết thảy!
Khuôn mặt lão giả kia tái mét, cố gắng chống cự. Nhưng lại có quá nhiêu chiến hạm tự bạo, hơn nữa thương thế bây giờ của ông ta lại rất nặng, nguyền rủa vẫn còn, dân dà ông ta cũng có chút lực bất tòng tâm. Còn Vương Bảo Nhạc bên này lại vô cùng điên cuồng, tuy rằng mỗi lăn vọt tới đều bị ông ta đánh lui, nhưng hán lại tiếp tục xông lên giống như lò xo.
Ánh mắt như hổ đói rình mồi đó, những hành động điên cuồng đó và luồng sát cơ nồng đậm kia đều khiến cho con tim của lão giả tộc Vị Ương này run rẩy.
Khung cảnh này cũng làm cho những tên tộc Vị Ương ở xung quanh cảm thấy kinh hãi, bọn họ bất giác lại lùi về sau. Lão giả
tộc Vị ương đang đánh nhau với Vương Bảo Nhạc lập tức cảm thấy lo lắng, bởi ông ta phát hiện khí tức của bản thân càng lúc càng bất ổn, thậm chí tu vi của ông ta lúc này lại bắt đầu muốn rớt xuống.
Những điều này khiến cho mắt của ông ta đỏ hết cả lên, biết rằng mình không thể cứ nghĩ cách bỏ chạy, cũng không thể gửi hy vọng vào việc kéo dài thời gian mãi, bản thân mình lúc này nhất định phải liều mạng, chỉ như vậy mới có cơ hội sống.
Nếu không, sợ ràng tu vi mình còn chưa hồi phục lại, bản thân còn chưa kịp chạy thì đã bị tên mặt nạ đầu heo đáng chết lắm mưu nhiêu kế kia tiễn về chầu ông bà rồi.
Ông ta vừa gào thét vừa dùng năm tay bấm quyết, liêu lĩnh ép toàn bộ tu vi của bản thân ra ngoài cơ thể, tạo thành một cơn bão quét ngang khắp nơi, đồng thời cũng gẫm một tiếng thật vang.
Pháp Thân Linh Tiên!!
Câu này vừa dứt, những tu vi khí tức bị ông ta ép ra khỏi cơ thể kia lập tức tạo thành vòng xoáy, trong chớp mắt đã trở thành một pho tượng to lớn. Pho tượng kia giống với lão giả này như đúc, khi nó xuất hiện lập tức có một luồng sức mạnh trấn áp bao phủ khắp nơi, triệt tiêu sức mạnh tự bạo của mấy vạn chiến hạm kia.
Đồng thời, ánh mắt của ông ta cũng trở nên điên cuồng hơn, ngay lúc Vương Bảo Nhạc nhân cơ hội lao tới thì lão giả tộc Vị Ương này lại gào lên.
“Để xem là ngươi liêu mạng, hay là lão phu liêu mạng!!”
Lúc đang nói, một cánh tay của ông ta đột nhiên nổ tung, tạo thành sức mạnh tự bạo, hóa thành một biển sương đen mờ ảo bao phủ Vương Bảo Nhạc lại. Không đợi biển sương mù này hoàn toàn tiêu tán, ông ta đã cắn răng tự bạo thêm một cánh tay của mình, biển sương đen thứ hai lập tức bay về phía Vương Bảo Nhạc.
Một là cút, hai là lấy mạng ra mà chiến!
Lão giả tộc Vị ương này gào thét, hai biển sương đen được hình thành từ việc tự bạo hai tay của bản thân đều có uy lực kinh người, lúc này Vương Bảo Nhạc chỉ có hai lựa chọn, một là... Tránh lui, hai là... thật sự lấy mạng ra mà chiến!
Vương Bảo Nhạc cười lớn, vẻ lạnh lẽo trong mát không hề giảm bớt. Toàn thân hắn chẳng những không hề chậm lại mà còn nhanh hơn, trực tiếp xông vào trong biển sương mù. Trong nháy mắt khi đụng vào biển sương, ánh mắt lạnh lẽo của Vương Bảo Nhạc lập tức trở nên tàn nhẫn.
Đế Khải... Trực tiếp tan vỡ, ngoài tay phải ra, những bộ phận khác đều nổ tung, tạo thành cơn sóng vô hình ầm ầm khuếch tán ra xung quanh, cơn sóng này đã giúp hắn chống cự lại biển sương thứ nhất. Lúc này Vương Bảo Nhạc cũng phun ra một ngụm máu bản nguyên, lập tức trở nên suy yếu, cơ thể hắn nhoáng cái lại tách ra bảy tám bộ phân thân.
So liều mạng với ta à? Bạo!
Mỗi một bộ phân thân đều là một phần của thuật pháp Bản Nguyên. Sau khi xuất hiện, chúng đều xông tới, sau đó lần lượt tự bạo chống lại biển sương. Khí thế của Vương Bảo Nhạc cũng Tân nữa tăng vọt, cả người hắn trực tiếp xông ra từ trong hai biển sương này, tay cầm thần binh, nhảy vọt lên chém về phía tộc lão giả Vị Ương kia.
Sự điên cuồng trong mắt hắn giống như ngọn lửa nóng hừng hực có thể đốt trụi tâm thần của lão giả tộc Vị Ương và những tu sĩ xung quanh.
Sát cơ trong ánh mắt kia thật sự giống như không muốn sống nữa, dường như cho dù bản thân mình có chết thì cũng phải kéo kẻ địch theo. Ánh mắt này đáng sợ đến mức khiến cho những người nhìn thấy đều phải rung động.
Lão giả tộc Vị Ương kia lại càng thêm hoảng sợ bởi ánh mắt này. Trong lúc biến sắc, ba cánh tay còn lại của ông ta vừa
muốn bẩm niệm pháp quyết thì Phệ Chủng trong cơ thể Vương Bảo Nhạc đột nhiên bộc phát, mục tiêu chính là lão giả tộc Vị Ương kia. Khi nó bộc phát, tốc độ của Vương Bảo Nhạc cũng lập tức táng mạnh.
Một màn này quá đột ngột, đến mức lão giả tộc Vị Ương kia không những rung động mà còn cảm thấy giật mình. Phản ứng của ông ta không khỏi chậm lại, khi tiếng gầm nhẹ của Vương Bảo Nhạc vang lên, con mắt màu đen sau lưng hắn bỗng nhiên mở ra.
Lúc nó mở ra, một luồng sức mạnh trói buộc 'âm 'âm giáng xuống!
Dường như con mắt này cũng cảm nhận được sự điên cuồng và sát cơ của Vương Bảo Nhạc, lần này Yểm Mục Quyết bộc phát vượt xa trước kia, giống như là đã dùng hết tiềm năng của bản thân, cũng giống như luông ý chí trong nó cũng cảm thấy thèm thuồng đối với sinh mệnh của tên Linh Tiên này. Cho nên trong lẫn cuồng bạo này,
uy lực của nó đã trở nên mạnh hơn, cơ thể lão giả Linh Tiên kia trực tiếp bị đông cứng lại trong chốc lát.
Cộng thêm Phệ Chủng của Vương Bảo Nhạc bộc phát, tốc độ của hắn tăng gấp bội, sự đông cứng trong nháy mắt này chính là thời điểm hoàn hảo nhất dành cho hán. vẻ điên cuồng Vương Bảo Nhạc trong mắt hoàn toàn bùng nổ, tay cầm thần binh chém về phía lão giả Vị Ương tộc kia một cái.
Một chém này, trời đất phai màu, gió mây cuốn ngược, dường như nó đã hội tụ lại mọi ánh mắt và tâm thần ở xung quanh, như đang khai thiên tích địa vậy, lúc lão giả tộc Vị Ương kia đang giãy giụa và gào thét thì chém lên đỉnh đầu ông ta.
“Ầm” một tiếng, lão giả tộc Vị Ương này cũng không phải hạng tầm thường. Trong lúc nguy hiểm ông ta không tiếc tự bạo thêm một cánh tay và một cái đâu của bản thân. Sau khi thoát khỏi trói buộc bèn giơ
hai tay còn lại lên đỡ lấy thần binh đang chém xuống. Toàn thân ông ta run rầy, tu vi hoàn toàn bộc phát, nhưng dưới bao vết thương nặng của bản thân và sự áp bức đến từ đối phương, ông ta dẫn chống đỡ hết nổi. Mát thấy món thân binh này đã bắt đầu chém xuống đầu ông ta dưới tiếng rống giận của Vương Bảo Nhạc, ánh mắt lão giả tộc Vị Ương này không khỏi trở nên không cam lòng và tuyệt vọng.
“Ta... ơ?”
Trong lúc ông ta cười thảm, con mắt ông ta bỗng nhiên trợn to, ánh mát tuyệt vọng trong nháy mắt biến thành ngập tràn hy vọng. Ông ta cảm nhận được tu vi bị suy yếu của mình lúc này đang khôi phục lại, mà đóa hoa máu trên mặt ông ta đã bắt đầu trở nên mơ hồ, vẻ như sắp sửa tiêu tan!
“Không ổn!!”
Vương Bảo Nhạc biến sắc, sự tàn nhẫn trong mắt lại bộc phát làn nữa. Hai chân
của hẳn đột nhiên tự bạo. Đây là thân thể Bản Nguyên tự bạo, nếu pháp thân tự bạo sẽ ảnh hưởng không nhỏ tới hắn, nhưng bây giờ Vương Bảo Nhạc cũng không thể nghĩ nhiều nữa, mượn lực bộc phát đến từ việc tự bạo hai chân, miệng hét lớn một tiếng.
“Chém!!”
“Không!!”
Lão giả tộc Vị Ương này gào lên thê lương, nhưng thẫn binh trên đỉnh đầu ông ta mượn nguồn sức mạnh tự bạo lập tức chém xuống, trực tiếp chém từ đầu xuống cổ, sau đó là phần bụng, cuối cùng cơ thể của ông ta cũng bị chém ra làm hai!
Những luồng sức mạnh còn sót lại bắt đầu khuếch tán. Trong tiếng nổ vang, cơ thể đã bị chém thành đôi trực tiếp tan vỡ và nổ tung. Cho dù là nguyên thần của ông ta cũng không thể chạy thoát, bị thần binh chém làm đôi!
Hình thần câu diệt!
"filepos0017590686">

Bạn cần đăng nhập để bình luận