Tam Thốn nhân Gian

Chương 306

Chương 306Chương 306
MỘT SUY NGHĨ ĐIÊN CUỒNG
C ầm Nã thuật là tuyệt chiêu của Vương Bảo Nhạc học được lúc còn ở Cổ Võ, dù là bẻ ngón tay hay một cước chim bay trứng vỡ năm đó đều cực kỳ nổi tiếng lúc hắn còn ở cổ Võ.
Thậm chí, hiện nay đã đến Trúc Cơ nhưng ba tuyệt chiêu này vẫn hữu dụng như cũ, chỉ cần bị Vương Bảo Nhạc áp sát thì trừ khi tu vi chênh lệch quá lớn, bằng không hắn mà tung ba tuyệt chiêu này ra thì không ai có thể toàn thân thoát được.
Sau khi Vương Bảo Nhạc truyền thụ cầm Nã thuật thì người vui nhất chính là Kim Đa Trí và mấy học tử đã tận mắt nhìn thấy một cước của hắn lúc ở khách sạn Chiến Phủ. Qua những gì họ kể lại thì các học tử khác cũng cực kỳ hứng thú với câm Nã
thuật, ai nấy đều tập luyện quên ăn quên ngủ, đẩy nhanh tốc độ tu luyện.
Để bọn họ tập luyện tốt hơn, Vương Bảo Nhạc trực tiếp phát cho mỗi người một con rối khiến cho hơn một trăm học tử này lại ra sức luyện tập hơn.
Thế là không ít lão sư và học tử khác thường xuyên nhìn thấy hơn một trăm người này liên tục bẻ ngón tay, bẻ cổ tay với con rối của mình. Tàn nhẫn nhất là mấy nữ sinh như Chu Mị, trông cô nàng nào cũng rất thích chiêu thứ ba nên cứ ra sức đá cho thật mạnh, sắc bén đến mức khiển người ta nhìn mà giật mình.
Tất cả học tử và lão sư thấy cảnh này đều giật mình không thôi, cảm thấy lưng đẫm mồ hôi. Thực ra, không chỉ họ mà cả đám Kim Đa Trí xem xong cũng tái mặt. Bọn họ cảm thấy trận quyết đấu tháng sau khỏi thi cho rồi, chỉ căn để đám học tử bên học viện Hỏa Linh thấy cảnh này thì kiểu gì cũng sẽ chủ động nhận thua mà thôi.
'Hiểm quá!"
"Sao ta cứ thấy tuyệt chiêu này của Viện trưởng được sáng tạo riêng cho đám nữ sinh dùng thế nhỉ..."
Trong lúc đám người Kim Đa Trí sợ run chân thì dần dà phát hiện, dường như hiểu biết và tốc độ học tuyệt chiêu này của mẩy cô nàng kia còn nhanh và triệt để hơn họ nhiêu, thế nên cả đám đều không phục, ra sức luyện tập nhiều hơn.
Dường như Cầm Nã thuật cũng thay đổi nhân sinh của họ phần nào, giống như mở ra một cánh cửa mới cho họ... khiến cho hơn một trăm học tử này suy một ra ba, lại sáng tạo ra mấy tuyệt chiêu mới như nắm tóc.
Cuối cùng, gần như tất cả lão sư của Học viện Đạo Lam đều không dám tin bởi vì những học tử này thay đổi quá nhiều, mà cách họ ra tay cũng khiến người ta thấy mà rét run.
Cùng lúc đó, mặc dù phần lớn học tử đều nghe theo lời đề nghị của Vương Bảo Nhạc, cố gắng khắc chế khi tu luyện Thôn Thiên
thuật, không để cho hình thể của mình phình to ra nữa, nhưng cũng có vài học tử vì mạnh hơn, hoặc không màng đến thể trọng, hoặc cũng có thể là lý do khác, tóm lại là vẫn không hề ngừng việc tu luyện Thôn Thiên thuật.
Mà chiến lực của bọn họ cũng hơn hẳn những người khác, có thể nói là tăng mạnh từng ngày, thể trọng của họ cũng tỉ lệ thuận với cái này, gân như ngày nào cũng béo ra, như Kim Đa Trí, Chu Mị, những học tử có mặt ở khách sạn Chiến Phủ ngày đó và vài học tử tham gia sau này, số lượng chừng bốn mươi người.
Cuối cùng, cả đám đều cường hãn hơn người, cũng vừa béo vừa to con, di chuyển vô cùng bắt mắt, chẳng khác gì một nhóm Vương Bảo Nhạc thu nhỏ.
Thế là hơn một trăm người này nhanh chóng bị chia ra làm ba đội, đội thứ nhất chính là nhóm béo ú này, đội thứ hai mặc dù vẫn giữ được vóc dáng, thực lực chỉ thua một chút nhưng cũng hơn hẳn đám
bạn cùng trang lứa, đã đến Phong Thân cảnh.
Còn đội thứ ba thì đông nhất, mặc dù họ vẫn kiên trì được tới nay nhưng tu vi vẫn chưa đột phá Khí Huyết cảnh.
Nhưng dù là đội nào cũng vậy, qua hai tháng đặc huấn của Vương Bảo Nhạc thì thứ thay đổi không chỉ là sự tự tin, tu vi và vẻ bề ngoài của họ, ngay cả tính cách cũng thay đổi.
Lấy Vương Bảo Nhạc làm tẩm gương, danh tiếng, tu vi và chiến lực của hắn đều khiến những học tử này ngưỡng mộ và sùng bái đến mù quáng, vậy nên, thói quen ăn quà vặt cũng bị mẫy học tử này noi theo. Sau khi tu luyện Cầm Nã thuật thì mấy học tử này ngày càng bỉ ổi hơn, đồng thời cũng quen thói mặt dày khi đối diện với biết bao ánh nhìn của những người khác.
Sau khi nhận ra điêu này thì Vương Bảo Nhạc cũng cảm khái không thôi, hắn cảm thấy ưu điểm của mình sáp bị đám nhóc
kia học được hết cả rồi, thế là hắn lại móc gương ra soi một lúc, càng soi càng thổn thức.
"Nhất định là do ta quá xuất sắc đây mà.”
Vương Bảo Nhạc lắc đâu, hí hửng rời khỏi sân luyện. Sau khi Vương Bảo Nhạc đi, Kim Đa Trí quá mức sùng bái hẳn đứng gần đó, thấy hắn cầm gương thì hai mắt sáng rực lên.
Thế là hôm sau trong túi trữ vật của Kim Đa Trí lại có thêm một cái gương xa hoa được chế tạo từ kết tinh linh thạch có độ tinh khiết cực cao, lâu lâu lại lấy ra ngắm nghía cái mặt tròn vo của mình ở chốn đông người, mặt mày ra vẻ si mê tự khen mình đẹp trai...
Dần dà, gương đã trở thành nhu yếu phẩm của những học tử này, có người soi nhiêu, có người soi ít nhưng một khi đã soi thì đều ngắm đắm đuối.
Có lẽ loại si mê này khớp với quá trình tự kỉ ám thị nào đó, đám người Kim Đa Trí làm quen với thân thể tròn vo của mình xong thì lại cảm thấy bộ dạng của mình ngày càng ngầu lòi...
Khi nhìn Vương Bảo Nhạc thì lại thấy hắn đẹp trai kinh thiên động địa, đẹp banh cả vũ trụ.
Sau khi biết được con mắt thẩm mỹ đúng chuẩn của đám Kim Đa Trí, Vương Bảo Nhạc quyết định không cần giảm cân gì cả, thậm chí trong đầu hắn còn xuất hiện một suy nghĩ không tưởng.
"Nếu như... Toàn bộ Liên bang đều béo ú, lấy béo làm chuẩn mực cái đẹp thì mình chẳng cần phải giảm béo nữa còn gì?”
Vương Bảo Nhạc nghĩ tới đây thì cũng bị suy nghĩ này của mình làm hết hồn.
Mặc dù lý trí cảm thấy chuyện này không khả thi chút nào nhưng lại nhịn không được mà nghĩ nếu như sau này mình làm Tổng thống Liên bang thì sẽ dốc sức phổ biến Thôn Thiên Thuật hơn, như vậy chẳng phải sẽ giúp đề cao thực lực toàn Liên bang à.
Cùng lúc đó, hắn lại liên tưởng đến ngày giấc mơ đó thành hiện thực.
Vương Bảo Nhạc thở dồn, hắn phát hiện hình như đây không phải là không thể nào... Nhất là mấy ngày nay, theo Thôn Thiên thuật được truyền thụ, ngay cả đại Viện trưởng cũng đến đây hỏi qua một lần, nói là muốn tìm hiểu kỹ hơn về Thôn Thiên thuật, Vương Bảo Nhạc còn đưa hẳn một thẻ ngọc ghi chép Thôn Thiên thuật cho ông nữa.
"Nếu như thực hiện được thì mấy cô nàng xinh đẹp thon thả trong mắt mình lại thành xấu chịu không nổi trong mắt người khác... Một ánh mắt khen ngợi của mình không chừng sẽ hớp hồn bao nhiêu cô gái,
thậm chí bọn họ sẽ cảm thấy tự ti mặc cảm, không xứng với người đẹp trai như mình ấy chứ...”
Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc vỗ đầu mình một cái, ép bản thân ngừng suy nghĩ tà ác này lại.
"Không được nghĩ nữa..."
Vương Bảo Nhạc hít sâu vài hơi, sau khi dằn suy nghĩ này xuống thì bắt đầu tu luyện. Mấy tháng nay, dù huấn luyện học tử nhưng vẫn không chểnh mảng việc tu luyện, thậm chí sau khi Thôn Thiên thuật được phổ cập thì hắn còn tu luyện nhanh hơn, cách lúc đột phá Trúc Cơ sơ kỳ cũng không còn xa nữa.
Chỉ có Minh Pháp là hắn vẫn không có tiến triển gì, lẫn nào cưỡng chế tu luyện xong thì thân thể đều đau đớn dữ dội, thậm chí còn cáng cứng lại.
Điều này khiến hắn buồn bực vô cùng, định đến hỏi chị đẹp nhưng lại ngại mất mặt nên đành thôi.
"Ta không tin! Ta nhất định có thể luyện thành Minh Pháp này!"
Cứ thế, trong lúc Vương Bảo Nhạc tu luyện và dạy học tử thì thời gian thấm thoắt thoi đưa, Tết Sao Hỏa mỗi nám một lần cũng đến gần. Cái gọi là Tết Sao Hỏa chính là ngày thành Sao Hỏa được xây dựng khi xưa, vì kỷ niệm những chiến sĩ Liên bang đã hy sinh nên mới lấy nó làm Tết Sao Hỏa.
Cùng lúc đó, mấy thủ đoạn kích động dư luận do Lâm Thiên Hạo tạo ra cũng phát huy hiệu quả.
Lâm Thiên Hạo còn chi một số tiền lớn thuê những khu vực quảng cáo bắt mắt nhất trên Sao Hỏa để tuyên truyền cho trận quyết đấu này, thậm chí còn in thiệp mời gửi cho phụ huynh của toàn bộ Học viện Đạo Lam, mời họ đến tham gia trận quyết đấu trong ngày Tết Sao Hỏa này.
Không chỉ vậy, hắn còn liên hệ với Học viện Hỏa Linh, không biết nói gì mà Học viện Hỏa Linh lại đồng ý chịu một nửa chi phí, đồng thời cũng mời tất cả phụ huynh bên mình tham gia.
Ngoài ra, hòng để Vực chủ đến xem, Lâm Thiên Hạo còn tìm cả số học tử, liên lạc với những học tử đã tốt nghiệp, do là trường cũ mời nên có không ít người đồng ý đến tham gia.
"Hơn một nửa người có quyền thế lớn nhất trên Sao Hỏa đều đến tham gia... Vậy thì có tư cách mời Vực chủ rồi!"
Sau khi tất cả sẵn sàng, Lâm Thiên Hạo tự tin bừng bừng đến báo cáo với Vương Bảo Nhạc.
Nay hắn đã quen với việc làm thủ hạ của Vương Bảo Nhạc rồi, cũng hiểu mình không thể tự ý quyết định chuyện mời Vực chủ được, phải để Vương Bảo Nhạc làm mới đúng.
"filepos0007184484">

Bạn cần đăng nhập để bình luận