Tam Thốn nhân Gian

Chương 599

Chương 599Chương 599
THƯƠNG MANG ĐẠO TINH
Con chim nhỏ kia hoảng sợ bèn dùng tốc độ nhanh nhất để bỏ chạy, nhưng nó đã mất đi thân thể. Ngay cả Nguyên Anh cũng bị phản phệ trọng thương, nay chỉ giống như một áng bèo không rễ, dù tốc độ nhanh đến mấy thì cũng bị ảnh hưởng. Nếu như đối thủ là kẻ khác thì cũng thôi đi, nhưng Vương Bảo Nhạc lại là Minh Tử.
Dù sao thì Nguyên Anh cũng có thể xem như do linh hồn biến thành, trong lúc đuổi theo, Vương Bảo Nhạc đột nhiên giơ tay phải lên, lập tức có bàn tay dẫn hồn bắn ra từ trong cơ thể hắn. Lại có vô số Minh Hỏa bắn ra bốn phương để phong tỏa tất cả đường đi của con chim nhỏ này. Mặc cho nó giãy giụa kiểu gì, thậm chí là dùng cả
thanh kiếm nhỏ màu đen kia thì tối đa cũng chỉ tạo thêm một chút phiên toái cho Vương Bảo Nhạc mà thôi.
Chỉ lát sau, sau khi con chim nhỏ này lần lượt thi triển thanh kiểm thì thân thể của nó ngày càng suy yếu, bị Vương Bảo Nhạc một phát túm lấy.
"Ngươi còn lật trời được chắc?"
Hai mắt Vương Bảo Nhạc lóe hàn quang, không chút do dự mà vận chuyển Chúc Đoạt Đế Khải. Chỉ trong nháy mắt thì con chim nhỏ màu đen kia đã hét thảm một tiếng, dần dần bị Chúc Đoạt của Vương Bảo Nhạc hấp thu, hòa vào trong Đế Khải.
Lúc này, trên Đế Khải lại có ánh sáng lóe lên, giống như nhận được thứ đại bổ, có thêm bảy tám chục sợi tơ màu trắng đan xen lại với nhau, mặc dù cách lúc tạo thành cốt khải vẫn còn rất xa, nhưng rõ ràng hiện nay đã hoàn thiện được phần nào.
Đồng thời, thanh kiếm nhỏ màu đen kia cũng được Vương Bảo Nhạc coi trọng cao độ. Sau khi kiểm tra thì hắn phát hiện kiếm này lại không hề có bất kỳ hạch tâm nào, khác hẳn với thủ pháp luyện khí của Liên bang, như thể thanh kiếm nhỏ này vốn là một thể chỉnh tề trời sinh vậy.
Điêu này khiến Vương Bảo Nhạc lấy làm ngạc nhiên, cuối cùng dựa vào tạo nghệ Pháp Binh của mình để loại suy, lại liên tưởng tới cách mà lão tổ Hắc Phong dùng để thi triển nó trước đó, Vương Bảo Nhạc bất chợt nheo mắt lại.
"Chằng lẽ đây là một món bảo vật mà chỉ có thân thể Nguyên Anh mới có thể điêu khiển được?"
Loại pháp bảo này khiến cho hứng thú của Vương Bảo Nhạc tăng vọt, nên cẩn thận cất thanh kiếm nhỏ này đi. Đồng thời hắn phát hiện, sau khi mình tiêu diệt lão tổ Hắc Phong này xong thì xung quanh lại không xuất hiện dấu hiệu truyền tống.
Trong lòng hắn bỗng thấy sợ hãi, thầm nghĩ không phải là chẳng có truyền tống đấy chứ. Thậm chí, hắn còn hỏi thăm chị đẹp, sau đó nhận được đáp án chính là sau khi thời hạn một tháng kết thúc thì nhất định sẽ truyền tống.
Lúc này thì hắn mới thấy nhẹ lòng hẳn, nhưng vẫn thấy thấp thỏm đôi chút, tuy nhiên lại không thể nào thay đổi việc này nên sau khi trầm ngâm một lúc, Vương Bảo Nhạc đành bắt đầu công tác vơ vét.
"Có lẽ là do mình nghĩ nhiêu, sẽ có truyền tống quay về mà thôi. Vậy thì phải tranh thủ kiếm thêm một chút tài liệu trước khi quay về mới được. Dù sao thì nơi này cũng thật sự tồn tại, mình mà mang đồ về được thì sẽ giàu to!"
Nghĩ tới đây, trong lòng Vương Bảo Nhạc lại hưng phấn hẳn lên, tăng tốc bay nhanh về phía trước.
Lại qua thêm bảy tám ngày, Vương Bảo Nhạc cơ bản đã vơ vét hết tất cả những nơi mình có thể tìm ra. Tuy ràng nơi xa hơn
nhất định vẫn còn bảo vật để vơ vét, nhưng một mặt là thời gian không đủ, mặt khác là do Vương Bảo Nhạc lo sợ truyền tống có vấn đề nên chỉ có thể dừng tay, còn cố ý quay v'ê nơi mình đã giáng lâm xuống hành tinh này để chờ truyền tống.
Chẳng chờ bao lâu, trong sự cáng thẳng của Vương Bảo Nhạc, thân thể của hắn tự động bay thẳng tới chỗ dòng xoáy kia, chỉ nháy mắt đã hòa vào trong dòng xoáy, sau đó biến mất. Dòng xoáy kia cũng dẫn biến mất, bầu trời khôi phục như thường, mặt đất vẫn đen kịt một màu như chưa từng có người đặt chân tới. Duy chỉ có những linh hồn trong các thôn trang chưa bị vơ vét trên hành tinh này là dần phát hiện lão tổ Hắc Phong đã biến mất.
Đồng thời cũng có một truyền thuyết máu tanh và tàn bạo hơn dân lan truyền, trong truyền thuyết này nói là có một con quái thú chuyên ăn linh hồn xuất hiện, chẳng những đã ăn lão tổ Hắc Phong mà còn án rất nhiêu đồng loại của chúng nó, khiến cho đám quỷ hồn ở đây sống trong lo sợ
ngập tràn suốt thời gian dài...
Mà lúc này, con quái thú trong truyền thuyết tương lai của Hắc Hồn Vi Tinh này đã kết thúc truyền tống, sau khi trước mắt khôi phục như thường, phát hiện thân ảnh của mình đã xuất hiện trước cổng đại điện đệ ngũ cung thì trong lòng hắn mới chính thức thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, Vương Bảo Nhạc tranh thủ cúi đầu kiểm tra vòng tay trữ vật của mình, thấy cả đống tượng nằm bên trong thì mới mừng rỡ đến mức thân thể run lên, hồi lâu sau lại ngửa mặt lên trời cười như điên.
"Đúng là mang v'ê được thật rồi!"
Vương Bảo Nhạc kích động hồi lâu, tâm trạng khó mà nói rõ, thậm chí còn sung sướng hơn khi được ăn một cái đùi gà, thêm một quả trứng kho.
Trong cơn hưng phấn, Vương Bảo Nhạc lại kiểm tra thật kĩ, sau khi xác định lại lần nữa thì tinh thần của hắn vô cùng hưng phẩn, cũng ngày càng hứng thú với việc
xông qua cung tiếp theo. Nhưng do thí luyện này quá kỳ lạ nên Vương Bảo Nhạc phải cố gắng rất lâu mới dằn cơn kích động của mình xuống. Hắn không tiếp tục bắt đầu ngay mà quay đầu nhìn lại sau lưng.
Hắn không thấy bóng dáng Triệu Nhã Mộng và Khổng Đạo đâu, điêu này khiến cho tâm trạng vốn đang vui sướng của hắn trở nên lo lắng. May mà chỉ một lát sau thì hắn đã thấy được Triệu Nhã Mộng vừa được truyền tống về ở bên ngoài cổng đệ tứ cung ở phía xa.
Lúc Vương Bảo Nhạc nhìn qua thì thân thể của Triệu Nhã Mộng lại lảo đảo phun ra một búng máu lớn, mặt mày tái nhợt lập tức khoanh chân ngồi xuống. Có thể thấy trên người cô có rất nhiêu vết cào, rõ ràng đối với cô thì thí luyện ở đệ tứ cung này vô cùng gian nan, từ vị trí xuất hiện cũng có thể nhận ra Triệu Nhã Mộng đã thí luyện thất bại.
Vương Bảo Nhạc im lặng không nói gì, nhưng hắn hiểu rõ đối thủ của Triệu Nhã
Mộng trong thí luyện đệ tứ cung này nhất định cũng là Nguyên Anh nên tỷ lệ thất bại nhất định sẽ rất lớn.
"Chỉ cần người không có việc gì là tốt rồi."
Vương Bảo Nhạc đứng từ xa nhìn Vương Bảo Nhạc một cái, sau đó lại nhìn v'ê phía đệ nhất cung, khoanh chân ngồi xuống, vừa tu hành để mình khôi phục trạng thái tốt nhất vừa chờ đợi.
Lại thêm hai ngày trôi qua, Triệu Nhã Mộng tỉnh lại, Khổng Đạo cũng ra khỏi đệ nhất cung, ba người cách xa nhìn nhau một cái. Sau đó, Khổng Đạo chọn tiến vào đệ nhị cung, Triệu Nhã Mộng thì cười khố lắc đầu với Vương Bảo Nhạc, xem như từ bỏ việc làm lại Tân nữa, chọn cách kết thúc. Nhưng cô không rời đi, hiển nhiên là chờ kết quả của Vương Bảo Nhạc và Khổng Đạo.
Sau khi nhìn Triệu Nhã Mộng một cái an ủi thì Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, kết thúc quá trình nghỉ ngơi. Hắn thử cảm ứng
trạng thái của bản thân một lúc, cũng muốn tìm Triệu Nhã Mộng mượn túi trữ vật, nhưng cả hai cách nhau một cung, nơi này lại kỳ lạ. Trừ khi bỏ cuộc, bằng không sẽ không có lối quay về, Vương Bảo Nhạc chỉ có thể tiếc nuối bỏ qua. Hắn đứng dậy đi thẳng tới đệ ngũ cung, trực tiếp bước vào trong đại điện không chút chần chừ.
Gần như ngay khi Vương Bảo Nhạc bước vào thì giọng của chị đẹp đột nhiên vang lên trong đầu hắn.
"Lấy vỏ kiếm bản mệnh của ngươi ra đi!"
Vương Bảo Nhạc lập tức giơ tay phải ấn mạnh lên người một cái không chút do dự, nhấc vỏ kiếm bản mệnh của hắn lên rồi rút nó ra giữa màn hào quang rực rỡ.
Ngay khi vỏ kiếm bản mệnh này được Vương Bảo Nhạc rút ra thì đệ ngũ cung này đột nhiên rung mạnh một cái, sau đó rơi vào yên tĩnh, Vương Bảo Nhạc chớp mắt nhìn hư vô xung quanh, lại thử gọi chị đẹp vài tiếng nhưng không có kết quả. Tiếp
theo, hắn lại chờ chừng hơn mười giây thì thanh âm lạnh lẽo không ẩn chứa bất kỳ tình cảm nào mới từ từ vang lên.
"Thí luyện đệ tử truyền thừa đệ ngũ cung sẽ bắt đầu sau một trăm giây."
"Xin người thí luyện chuẩn bị sẵn sàng, ngươi sắp bị truyền tống tới chủ tinh duy nhất của Thương Mang Đạo Cung... Thương Mang Đạo Tinh, thu hồi phiến đá văn minh quay về thì sẽ lập tức hoàn thành nhiệm vụ!"
"Thương Mang Đạo Tinh đã trở thành phế tích, nhưng vẫn có tộc Vị Ương tồn tại. Tu vi của kẻ trấn thủ lại là Hành Tinh cảnh, độ khó của thí luyện này rất cao, xin người thí luyện cẩn thận!"
"Trong vòng một trăm giây mà người thí luyện không từ chối thì sẽ được xem như chấp nhận! Chú ý, đây không phải ảo trận mà thật sự tồn tại, nếu chết thì sẽ chết thật sự, nếu như bỏ cuộc trong thí luyện thì cũng phải kiên trì mười ngày!"
Sau khi thanh âm này vang lên thì Vương Bảo Nhạc mở to hai mắt, hô hấp thoáng cái đã trở nên dồn dập hơn. Theo hắn thấy thì thí luyện đệ ngũ cung này đúng là cửu tử nhất sinh.
Lại còn quay về ngôi sao sở tại của Thương Mang Đạo Cung khi xưa để thu hồi thứ được chỉ định giữa nơi có vô số tộc Vị Ương như vậy, với Vương Bảo Nhạc thì mức độ khó khăn quá lớn, lại càng không cần phải nói tới việc còn có cả tồn tại Hành Tinh cảnh đang trấn thủ.
Nghĩ tới đây thì Vương Bảo Nhạc lập tức sốt ruột toan lên tiếng từ chối, nhưng giọng nói bình tĩnh của chị đẹp lại vang lên trong đầu hán.
"Yên tâm đi, đây là do ta mượn vỏ kiếm bản mệnh của ngươi để thay đổi nhiệm vụ giúp ngươi. Chỉ nơi đó mới có tài liệu quan trọng có thể luyện chế vỏ kiếm bản mệnh của ngươi thành cấp bảy!”
"Hoặc nói đúng hơn là chỉ có ở đó thì ngươi mới có thể mượn sức mạnh còn sót lại của
Thương Mang Đạo Cung để hoàn thành việc luyện chế vỏ kiếm bản mệnh của ngươi một cách hoàn mỹ. Bằng không, cho dù ngươi chuẩn bị đủ tài liệu thì tỷ lệ thành công cũng sẽ thấp chưa tới 10% do khắc quy tắc tinh hệ.”
Vương Bảo Nhạc sững sờ, im lặng một lúc, khi thời hạn trăm giây sắp hết thì hắn mới cắn ráng hạ quyết tâm.
"Đi thôi!”
"filepos0012961622">

Bạn cần đăng nhập để bình luận