Tam Thốn nhân Gian

Chương 625

Chương 625Chương 625
DUNG HỢP CÁNH TAY
Đ ồng tử của Vương Bảo Nhạc co mạnh lại, ánh mắt đổ dồn vào cánh tay kia.
Khí tức thần binh trên cánh tay này cực kì nồng nặc, như muốn chọc thủng chân trời. Thậm chí, khi đại thụ cầm nó ở trong tay, cơ thể hắn không ngừng run rẩy. Nhất là lúc này khi hắn lao ra ngoài, trong ngôi mộ phía sau hắn truyền ra một tiếng gào thét giống như của dã thú. Khi tiếng gào thét này vang lên, rất nhiêu sương mù màu xanh đột nhiên phun ra ngoài.
Trong khi phun ra, những làn sương mù màu xanh này tạo thành một bàn tay khổng lồ chộp mạnh về phía đại thụ, giống như muốn kéo hắn trở lại bên trong ngôi mộ, không cho phép hắn rời đi.
Trong giây phút khủng hoảng này, đại thụ trở nên tuyệt vọng. Hắn cảm thấy có một lực hút khổng lồ đang kéo phía sau hắn, đồng thời điềm báo về cái chết không ngừng bộc phát trong tâm thần hắn. Hắn chỉ có thể gửi hy vọng vào việc Vương Bảo Nhạc sẽ không thấy chết mà không cứu. Đồng thời, hắn cũng không muốn nghe Vương Bảo Nhạc hét lên câu bảo mình ném cánh tay gãy qua đó.
Bởi vì điều này chứng tỏ, Vương Bảo Nhạc sẽ không tới cứu, cũng chứng tỏ mình không có lựa chọn. Hay là không ném, đánh cược một lần... nhưng kết cục cuối cùng nhất định vẫn là xích mích, khả năng phải chết lớn hơn được sống.
[ d o c f u L L . v n - k h o t r u y ệ n d ị c h m i ễ n p h í ]
Đúng lúc đại thụ tuyệt vọng, bi phẫn, một màn khiến hắn không ngờ tới đã xuất hiện, Vương Bảo Nhạc không hề lên tiếng bảo hắn ném cánh tay cho, ngược lại không chút do dự đột nhiên bộc phát phệ chủng trong cơ thể, hút mạnh lấy đại thụ, chống lại lực hút của bàn tay khổng lồ, đồng thời
khiến cho tốc độ lao ra của đại thụ lập tức bạo táng.
Chưa hết, gần như khi phệ chủng bộc phát, lôi phân thân của Vương Bảo Nhạc cũng ngay lập tức chồng lên cơ thể. Khi nó xuất hiện, lập tức cùng bản thể của Vương Bảo Nhạc lao nhanh về phía đại thụ, trong nháy mắt đã đến bên cạnh hắn.
Khi bàn tay màu xanh khổng lồ kia mang theo ý muốn hủy diệt sắp sửa đuổi tới, bản thể của Vương Bảo Nhạc chợt đẩy mạnh phía sau đại thụ. Dưới tác động của cường lực, ngũ tạng của đại thụ chấn động mãnh liệt, nhưng cơ thể hắn với tốc độ vốn đã kinh người lại tiếp tục mượn lực và thuận theo lực đẩy của Vương Bảo Nhạc để kéo giãn khoảng cách với bàn tay khổng lồ.
Phân thân Vương Bảo Nhạc ở bên cạnh nắm lấy cánh tay đại thụ giống như tiếp sức cho đến khi kéo mạnh hắn ra phía ngoài, cuối cùng cũng thoát khỏi nguy cơ của cái chết.
Mọi thứ xảy ra chớp nhoáng vào lúc đại thụ đã cảm thấy tuyệt vọng. Gần như ngay khi đại thụ và bàn tay khổng lồ được kéo giãn khoảng cách, bàn tay này cũng ầm ầm lao tới, hơi thở nặng nề không ngừng vang vọng trong ngôi mộ. Mắt Vương Bảo Nhạc lóe lên, cơ thể lập tức hoán đổi vị trí với phân thân.
Sau đó phân thân của hắn không chút do dự chạy thẳng tới phía bàn tay khổng lồ, trong khoảnh khắc va chạm với nó, đột nhiên tự nổ. Âm thanh khổng lồ vang vọng ngút trời, bản thể Vương Bảo Nhạc đã thay đổi vị trí với phân thân cũng nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, chỉ về phía cấm chế của ngôi mộ.
Vùng cấm chế tạo thành cánh cửa ánh sáng lập tức được đóng lại khiến cho bàn tay khổng lồ bị phân thân của Vương Bảo Nhạc tự nổ ngán cản. Ở trong đó, nó lại tiếp tục bị cấm chế này ngăn cản, phát ra tiếng nổ ầm ăm.
Đi theo ta!
Không kịp nhìn kết quả, Vương Bảo Nhạc nghiêm mặt, đột nhiên chạy nhanh đi. Tâm thần đại thụ bị chấn động mãnh liệt. Một mặt hắn không ngờ Vương Bảo Nhạc không hề đề cập tới chuyện cánh tay gãy mà lại dốc hết sức cứu giúp mình, mặt khác thì bị sự nguy hiểm ở nơi này làm chấn động. Lúc này, hắn liên tục hít vào, dưới sự giúp đỡ của Vương Bảo Nhạc đi theo sát về phía khu vực Bái Cung các.
Tốc độ của hai người đã hoàn toàn bộc phát, nhanh như tia chớp. Trong hơi thở dữ dội giống như không có thần trí ảnh hưởng đến tâm thần ở phía sau, cuối cùng cũng gắng gượng xông vào được khu vực Bái Cung các. Ngay khi bước vào, tiếng hít thở bên tai bọn họ lập tức biến mất như thể bị ngán cách.
Mãi đến lúc này, hai người mới xem như có thể thở phào nhẹ nhõm. Đại thụ định nói chuyện thì Vương Bảo Nhạc lập tức ngán cản, dẫn hắn nhanh chóng bước vào truyền tống trận. Theo ánh sáng lấp lánh của trận pháp, thân ảnh hai người biến
mất, khi xuất hiện trở lại thì đã ở vị trí cách nơi đây rất xa biên giới giữa thân kiếm và chuôi kiếm, hai người bọn họ mới xem như thật sự thả lỏng.
Đại thụ sắc mặt tái nhợt, lòng vẫn còn sợ hãi, một loạt trải nghiệm vừa rồi khiến hắn cảm nhận được cái chết gần trong gang tấc, thậm chí ở nơi này chỉ càn sơ sẩy một cái, sợ là bây giờ đã bỏ mình rồi.
“Đó là nơi nào?”
Đại thụ quay đầu lại nhìn xung quanh, thấp giọng hỏi.
Vương Bảo Nhạc vốn định trả lời một câu làm sao ta biết được thì trong lòng thoáng rung động, ra vẻ bí hiểm, thản nhiên cất lời.
“Có một số việc, ngươi biết được chưa chắc đã là chuyện tốt đâu.”
Vương Bảo Nhạc nhìn đại thụ với vẻ bí hiểm, ánh mắt rơi lên trên cánh tay gãy ở trong tay đại thụ, không mở lời yêu cầu mà
dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn đại thụ.
Đại thụ trầm mặc, hắn cũng rất cảm động trước Vương Bảo Nhạc. Nếu như lúc trước còn có một chút tâm tư thì lúc này những tâm tư đó đã phai nhạt đi nhiêu. Do đó, sau khi cúi đàu xuống, hắn cung kính đưa cánh tay gãy ở trong tay cho Vương Bảo Nhạc.
Nhìn cánh tay, Vương Bảo Nhạc có hơi không kìm nén được sự kích động của mình, sau khi đưa tay nhận lấy nó liên cầm lên quan sát cẩn thận, trong lòng vẫn chẩn động mãnh liệt. Đúng là khí tức thần binh trên cánh tay gãy này chẳng những nồng nặc, mà vật này thật sự chỉ là một cánh tay gãy, hơn nữa còn là cánh tay phải, làn da khô đét, từ mặt cắt còn có thể nhìn thấy xương cốt, chỉ là đã không còn máu thịt và trở thành cánh tay khô từ lâu.
“Cánh tay này rốt cuộc là của ai đây? Chỉ là một cánh tay mà lại tỏa ra khí tức thần binh... Có phải trong ngôi mộ kia vẫn còn có những bộ phận khác...”
Vương Bảo Nhạc không nhịn được suy nghĩ miên man, nhưng dù sao hắn chưa từng đi qua chỗ đó, cho nên đáp án cho mọi thứ trong phân tích của Vương Bảo Nhạc, đại thụ ít nhiều gì cũng biết được một số.
Chỉ là điều mà đại thụ biết do thiếu thông tin cần thiết nên không thể liên tưởng được gì... Vương Bảo Nhạc trầm ngâm một lúc, không hỏi ngay lập tức. Chuyện như vậy, Vương Bảo Nhạc biết rõ thời cơ hỏi câu đầu tiên rất quan trọng, việc này sẽ quyết định lời đại thụ nói có thật hay không.
Cho nên không thể tùy tiện mở lời, phải đợi thời cơ thích hợp thì mới có thể có được câu trả lời chân thực nhất. Sau khi nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, không để ý tới đại thụ trong lòng vẫn còn do dự nữa mà quan sát kĩ càng cánh tay gãy này. Hắn thoáng vận chuyển tu vi trong cơ thể, rót vào trong cánh tay này, khí tức của cánh tay gãy lập tức táng vọt lên, một
luồng sức mạnh rung động lòng người chợt nổi lên.
Khí tức này vừa mới xuất hiện đã lại khiến tâm thần Vương Bảo Nhạc rung động, có cảm giác như không thể nắm bắt được. Rõ ràng uy lực của vật này ngập trời, nhưng trong tình huống vật này không nhận chủ, tu vi của Vương Bảo Nhạc có thể khiển hắn tùy tiện sử dụng nó giống như trẻ con vung vẩy đại đao vậy.
Hắn vừa thấy mất công, vừa cảm nhận được trong cánh tay này truýên đến từng trận lực bài xích và phản chấn. Dựa vào tạo nghệ Pháp Binh, Vương Bảo Nhạc lập tức đoán được, nếu như mình cưỡng chế sử dụng nó, sợ là uy lực bộc phát ra sẽ chẳng phân biệt địch ta, vừa đàn áp kẻ địch, cũng sẽ phản phệ lại chính mình.
Mặc dù là vậy, Vương Bảo Nhạc vẫn thấy kích động. Rõ ràng là sau khi cảm nhận một cách đơn giản, uy lực mà cánh tay này tỏa ra đã vượt qua tất cả Pháp Binh của hắn, cho dù là trường mâu màu đen hay
phi kiếm ba màu cũng thua xa cái này.
Chỉ có... thẫn binh kia của Liên bang mới có thể sánh được với nó. Đương nhiên, nếu so sánh với Minh Khí của Vương Bảo Nhạc thì hắn vẫn cảm thấy nó có chỗ không bàng.
Nhưng cho dù là thế thì đây cũng là thần binh!
“Dùng nó kiểu gì để không gây tổn hại đây...”
Vương Bảo Nhạc có chút buồn phiên, sau khi nghĩ tới nghĩ lui, trong đãu hắn chợt lóe lên linh quang, bắt đầu xuất hiện suy nghĩ điên rồ và liều lĩnh.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện liền giống như cỏ dại, sinh trưởng một cách điên cuồng, căn bản không kìm nén được. Cho nên, trong mắt đại thụ, lúc này sắc mặt của Vương Bảo Nhạc liên tục thay đổi. Khi hắn bắt đầu thấy cáng thẳng, trong mắt Vương Bảo Nhạc liên ánh lên sự quả quyết, đột nhiên cất lời.
“Quế đạo hữu, ngươi lùi ra phía sau một chút.”
Đại thụ nghe vậy lập tức lùi lại, trong lòng càng lo lắng thêm, Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, đột nhiên vận chuyển Chúc Đoạt Đế Khải, kinh mạch trong cơ thể hắn lan ra, bay lượn bên ngoài cơ thể, trong ánh sáng màu đỏ lấp lánh, tạo thành thân thể Đế Khải nhìn vô cùng kinh khủng.
Đường viên tạo thành từ kinh mạch màu máu tỏa ra uy áp khiến đại thụ nghẹt thở, thậm chí còn khiến cho xung quanh xuất hiện gió lốc vô hình. Mãi đến lúc này, đại thụ mới chính thức biết được sự cường hãn của Vương Bảo Nhạc, không nhịn được lùi về phía sau một chút trong sự ngưng trệ của hơi thở.
Không thèm để ý tới đại thụ, sau khi Chúc Đoạt Để Khải biến hóa, Vương Bảo Nhạc trong ánh mắt kỳ lạ không chút do dự điêu khiển tay trái của Đế Khải căm cánh tay thần binh đặt lên trên cánh tay trái của Đế Khải rồi ấn mạnh xuống, để nó dung nhập vào trong cánh tay của Đế Khải, dường như muốn dung hợp cánh tay phải của Đế Khải với nó, biến cánh tay này thành cánh tay phải của Đế Khải.
Đây chính là ý nghĩ điên rồ mà Vương Bảo Nhạc đã nghĩ ra lúc nãy.
"filepos0013497006">

Bạn cần đăng nhập để bình luận