Tam Thốn nhân Gian

Chương 678

Chương 678Chương 678
ĐA TẠ LÃO TỔ
Vừa mới bước vào, theo trước mắt tối đen biến thành u ám, dần dần thấy rõ xung quanh, thân thể của Vương Bảo Nhạc cũng khựng lại. Tóc gáy của hắn đều dựng đứng lên, không dám cục cựa, đồng thời lại muốn lui về theo bản năng.
Hoàn cảnh trong tòa đại điện thứ ba này khác hẳn với hai tòa đại điện trước đó. Nơi này không hề có thân ảnh khảo hạch tư cách gì cả, đồng thời phạm vi cũng rộng lớn hơn.
Nếu chỉ như vậy thì sẽ không khiến Vương Bảo Nhạc hoảng sợ như bây giờ, trong đại điện thứ ba rộng lớn này lại bất ngờ có một cái ao lớn với đường kính chừng trăm trượng. Chất lỏng trong ao không phải trong suốt mà là màu trắng sữa, thoạt nhìn giống hệt như sữa vậy. Nó phát ra mùi
hương thơm ngát khiến người ta nhịn không được mà muốn uống một hớp.
Xung quanh lại có sương mờ quấn quanh, đồng thời lại có từng đợt uy áp liên tục tản ra, bao trùm không gian khiến cho cả đại điện vô cùng nặng nề.
Mà nguồn gốc của uy áp đúng là đến từ khu vực ở giữa của cái ao màu trắng nọ!
Nơi đó có mười một lá sen mọc ở gần nhau, trên mười lá sen đều có một đạo thân ảnh đang khoanh chân ngồi, chỉ có một lá sen là không.
Tổng cộng mười người!
Mười đạo thân ảnh này có cả nam lẫn nữ, mặc dù sương mù phủ kín nhưng vẫn có thể nhìn ra gàn như mỗi thân thể đều gày nhom như một thây khô, tất cả đều ngồi im ở đó không nhúc nhích, đồng thời, cũng có từng đợt khí tức chết chóc lan ra. Theo Vương Bảo Nhạc thấy thì đây rõ ràng là mười thi thể.
Quần áo trên người họ cũng giống với thi thể trên biển máu, đây ắt hẳn đều là tiên bối có thân phận tương đương của Thương Mang Đạo Cung. Uy áp phát ra từ mỗi người lại khiến cảm giác huyết nhục toàn thân Vương Bảo Nhạc run rẩy mãnh liệt hơn.
“Đại điện thứ ba này là sao đây, đã khác hai cái trước rồi mà còn nhiêu thi thể như vậy nữa!”
Hàm ráng của Vương Bảo Nhạc va vào nhau lách cách, hô hấp cứng lại, tim bắt đầu đập rộn lên. Uy áp và bầu không khí ở nơi này khiến hắn cảm thấy vô cùng quỷ dị, lại khó chịu trong người.
Vương Bảo Nhạc muốn rời đi ngay lập tức, nhưng chỉ lùi một bước thì Vương Bảo Nhạc đã nheo mắt dừng lại, ngay sau đó hắn đã lập tức mở to hai mắt.
“Trong sương mù này có chứa linh khí, mức độ nồng đậm cũng cực kì kinh người...”
Do trước đó quá cáng thằng nên Vương Bảo Nhạc không kịp cảm thụ rõ ràng. Sau khi thả lỏng khống chế thân thể, thử hấp thu sương mù xung quanh một phen thì thân thể Vương Bảo Nhạc lập tức run lên.
Sau khi hấp thu, những sương mù này lập tức chui vào trong cơ thể hắn, trực tiếp hòa tan và lan ra toàn thân. Một cảm giác thoải mái và sung sức xưa nay chưa từng có khiển tâm thần Vương Bảo Nhạc cảm thấy thoải mái như được bồi bổ.
“Linh khí này... khác với Liên bang và đạo cung ở bên ngoài, giống như có hoạt tính hơn, chất lượng cũng cao hơn hẳn!”
Vương Bảo Nhạc liếm môi nhìn cái ao trong màn sương và chất lỏng màu trắng đục bên trong. Mặc dù hắn không biết đây là thứ gì, nhưng cũng nhìn ra chất lỏng màu trắng đó nhất định là tồn tại giống như mầm mống tạo hóa nào đó. Chỉ sương mù do nó phát ra đã ẩn chứa linh khí nhiêu đến như vậy rồi, có thể tưởng tượng
bản thân chất lỏng màu trắng đục này ắt hẳn sẽ không hề tầm thường.
Nhưng những thi thể trong ao vẫn khiến Vương Bảo Nhạc cảm thấy sợ hãi, chẳng qua chướng ngại tâm lý này không kéo dài được bao lâu thì đã bị hắn ném qua một bên. Thân thể của Vương Bảo Nhạc nhoáng cái đã bước vào màn sương, thoạt nhìn có vẻ lỗ mãng, nhưng thực tế khi tiến lên hắn vẫn vô cùng cẩn thận, cũng không bước vào ao nước ngay mà khoanh chân ngồi xuống trong màn sương để thử hấp thu.
Theo quá trình hấp thu, lượng lớn linh khí lập tức dung nhập vào trong cơ thể. Trong thân thể Vương Bảo Nhạc truyền ra tiếng ráng rắc, một cỗ cảm giác khoan khoái trước nay chưa từng có xuất hiện từ khắp các tế bào trong cơ thể giống như có vô số bàn tay nhỏ bé đang xoa bóp trên người, làm cho tất cả mệt mỏi nháy mắt đã biến mất. Như thể cả linh hồn cũng được ve vuốt khiến hắn nhịn không được mà suýt rên thành tiếng. Cũng may, vương Bảo
Nhạc phản ứng nhanh, kịp thời khống chế nên mới không phát ra âm thanh kỳ quái nào.
Trong lúc toàn thân được tẩm bổ vô cùng sảng khoái này, mái tóc của Vương Bảo Nhạc lại dài ra một chút với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Làn da, huyết nhục và xương cốt của hắn cũng bắt đầu thay đổi. Giống như Vương Bảo Nhạc vừa tấn chức Nguyên Anh trước kia chỉ là một thửa ruộng cạn thiếu nước, nay lại được mưa lành tưới tắm, phát ra sinh cơ sáng rực.
Nhờ sinh cơ bổ sung, cảm giác mạnh mẽ trong nhục thể của hắn lại càng mãnh liệt hơn, tu vi của hắn cũng dẫn tăng lên.
Chỉ một nén nhang mà sự kích động của Vương Bảo Nhạc đã tăng lên liên tục, nhất là sau khi cảm nhận được tu vi của mình táng cao một đoạn, hai mắt của Vương Bảo Nhạc cũng dần sáng lên.
Đây nhất định là tuyệt thế linh dịch chí
tôn vô địch gì đó trong truyền thuyết, để ở đây thì phí của trời quá, thi thể của các tiên bối cũng có hấp thu được đâu...”
Vương Bảo Nhạc chớp mắt vài cái rồi đột nhiên đứng dậy, ôm quýên cúi đầu với cái ao phía trước.
“Hôm nay đệ tử mạo muội tới đây là do có nỗi khổ bất đắc dĩ, kính xin chư vị lão tổ tiên có linh thiêng xin đừng trách phạt. Nay Thương Mang Đạo Cung ta đang gặp phải hạo kiếp, đệ tử chỉ có thể đến đây, mong nhận được tạo hóa, từ đó giải cứu nguy cơ của đạo cung!”
“Đệ tử khẩn cầu chư vị lão tổ đồng ý cho đệ tử mang linh dịch trong cái ao đi, biến nó thành vốn liếng cho Thương Mang Đạo Cung ta vực dậy. Nểu như các lão tổ không đồng ý thì xin hãy lên tiếng.”
Vương Bảo Nhạc nghiêm mặt nói lớn, sau khi nói xong thì ôm quýên xoay người, ngoan ngoãn đứng đó chờ đợi.
Chờ hơn mười giây sau, Vương Bảo Nhạc chớp mắt nhìn. Lúc ngẩng đầu lên thì vẻ mặt còn nghiêm túc hơn, dường như còn có vài phần cảm động. Hắn kích động nói thêm lẫn nữa.
“Các lão tổ quả nhiên đều hiểu rõ đại nghĩa, không phản đối lời đề nghị của đệ tử, đa tạ các vị lão tổ!”
Nói xong, trong lòng Vương Bảo Nhạc vô cùng thoải mái. Theo hắn thấy thì mình là đệ tử kế pháp của Thương Mang Đạo Cung, lại có chị đẹp ở bên cạnh, đến đây hấp thu chút linh khí chẳng khác vì về nhà mình cả. Đồng thời, mình cũng xin phép đàng hoàng chứ có phải tự tiện lấy đi đâu.
“Các lão tổ đều không phản đối, điều này chứng tỏ họ đã tán thành ta!”
Vương Bảo Nhạc tự động bỏ qua chuyện các lão tổ không thể phản đối được. Càng nghĩ hắn lại càng cảm thấy việc mình làm rất hợp tình hợp lý nên lại ngẩng đâu ưỡn ngực tiến tới vài bước để tiếp tục hấp thu
sương mù. Cứ như vậy, hắn vừa hấp thu vừa tiến tới, thỉnh thoảng lại dừng bước để tiêu hóa. Chẳng mấy chốc đã qua hai canh giờ, sương mù xung quanh cũng mỏng manh đi nhiêu, mà tu vi của Vương Bảo Nhạc cũng nhờ linh khí ở đây tẩm bổ mà vượt qua thời kỳ củng cố khi vừa tấn chức Nguyên Anh. Thậm chí, tổng số tu vi cũng bắt đãu tiến tới Nguyên Anh sơ kỳ đỉnh phong.
Sau khi liên tục tiến tới và hấp thu, thân thể của Vương Bảo Nhạc cũng ngày càng đến gần cái ao kia hơn. Mãi cho đến khi chính thức đến trước cái ao thì vẻ hưng phấn trong mắt Vương Bảo Nhạc lại càng rõ hơn. Hắn cúi đầu nhìn cái ao bên dưới, chần chừ một lúc rồi lại tự an ủi bản thân vài câu. Lúc này, hắn mới bấm niệm pháp quyết chỉ tay một cái, thu lấy một giọt chất lỏng từ trong ao.
Chất lỏng màu trắng sữa này phát ra mùi hương vô cùng quyến rũ, Vương Bảo Nhạc vừa nhìn thì đã có xúc động muốn nuốt
vào bụng. May mà trong lòng hắn ít nhiều cũng có cảm giác ngại bẩn nên mới nhịn được, cuối cùng hắn lại vận chuyển phệ chủng trong cơ thể, lực hút lập tức bùng nổ.
Tất cả lực hút truyền vào ngón tay để ra sức hấp thu, chỉ trong nháy mắt thì giọt chất lỏng đó đã nhanh chóng tan biến, hóa thành một làn sương trắng rót vào trong ngón tay của Vương Bảo Nhạc, dần lan ra toàn thân.
Sau khi sương trắng dung nhập vào cơ thể, trong đầu Vương Bảo Nhạc lập tức ong lên, hai mắt nhắm nghiên. Hắn chỉ cảm thấy có một cỗ linh khí khổng lồ đến mức khó mà hình dung được đang bùng nổ trong cơ thể mình. Lúc này, Nguyên Anh của Vương Bảo Nhạc cũng mở mắt ra, lập tức thổ nạp để hấp thu. Hồi lâu sau, khi Vương Bảo Nhạc mở mắt ra thì trong mắt lại xuất hiện vẻ hưng phấn dữ dội hơn.
Phát tài rồi!
Vương Bảo Nhạc liếm môi, thử cảm ứng tu vi vừa được đề cao của mình, sau khi xác định chất lỏng này không tạo thành ảnh hưởng gì với bản thân, Vương Bảo Nhạc cũng không chần chừ thêm nữa. Hắn lập tức bước tới, trực tiếp khoanh chân ngồi bên cạnh ao, phệ chủng trong cơ thể cũng toàn lực bộc phát.
Tiếng 'âm 'âm lập tức vang vọng trong đầu Vương Bảo Nhạc giống như từng tiếng sấm vang rền, vô số chất lỏng trong ao nước bị phân giải thành sương mù, điên cuồng chui vào trong thân thể Vương Bảo Nhạc từ các lỗ chân lông. Thân thể của Vương Bảo Nhạc bắt đầu run lên một cách mất khống chế, Nguyên Anh của hắn cũng toàn lực ứng phó, nuốt vào từng ngụm. Từng làn sóng linh áp tu vi liên tục tỏa ra xung quanh Vương Bảo Nhạc, đợt sau lại mạnh hơn đợt trước, càng lúc lại càng mạnh hơn.
Lúc này, tu vi của hắn cũng điên cuông được tẩm bổ, liên tục tăng lên đến mức có thể sánh với Nguyên Anh sơ kỳ đỉnh phong.
“vẫn có thể tiếp tục, thêm lần nữa vậy!”
Khí tức của Vương Bảo Nhạc trở nên dồn dập. Hắn thì thào rồi tiếp tục điêu khiển phệ chủng trong cơ thể điên cuồng hấp thu. Thậm chí, Nguyên Anh của Vương Bảo Nhạc cũng bay ra khỏi cơ thể, lơ lửng ngay trên đỉnh đầu của hắn, còn bấm niệm pháp quyết dẫn dắt nước ao bay lên, hấp thu linh khí ở phạm vi lớn hơn.
Từ xa nhìn lại, do Vương Bảo Nhạc hấp thu nên toàn bộ đại điện lại có nhiêu sương mù bốc lên hơn. Tất cả sương mù đều quay vòng quanh người Vương Bảo Nhạc, giống như tạo thành một dòng xoáy khổng lồ. Vương Bảo Nhạc đang ở giữa dòng xoáy lúc này lại không hề phát hiện... lông mi của một cỗ thi thể gầy gò trên lá sen ở giữa hồ đang nhúc nhích như sắp mở mắt ra.
"filepos0014565566">

Bạn cần đăng nhập để bình luận