Tam Thốn nhân Gian

Chương 681

Chương 681Chương 681
CÂU CÁ?
Vương Bảo Nhạc không hề biết chiến tranh Liên bang đã bùng nổ. Lúc này, hắn đã dung nhập vào làn khói và đang bay về phía trước với một tốc độ cực kì nhanh ở trong thân kiếm. Tất cả các khe hở không gian, tất cả các cấm chế và các thay đổi địa lý, kể cả quỷ hồn và những con thú hung thú bên trong khu vực thân kiếm này đều không thể ngán cản được hắn.
Làn khói bay lúc ẩn lúc hiện giống như không gì có thể ngán cản hắn trong thể giới này.
Tuy nhiên, cũng chính vì thần thông biến thành làn khói đã khiến Vương Bảo Nhạc thấy tiếc nuối khi không thể thể hiện tư thế oai phong trong khi tiến về phía trước của mình.
“Đây sẽ là lần cuối cùng mình giảm cân!”
Trong làn khói bay, Vương Bảo Nhạc lẩm bẩm. Hắn đã quyết định sau lần giảm cân này, việc đàu tiên hắn làm khi trở lại Liên bang kế thừa vị trí tổng thống chính là tuyên bố với Liên bang rằng kể từ nay mập sẽ là tiêu chuẩn của cái đẹp.
“Ai cũng phải mập lên. Phải như vậy mới có thể khiến Trái Đất phát triển tốt hơn, mới có thể khiến tất cả các nền văn minh ngoài hành tinh kinh hãi và khiếp sợ sau khi tận mắt nhìn thấy người Trái Đất chứ lị!”
Vương Bảo Nhạc càng nghĩ càng thấy có lý. Suy cho cùng, chính thân hình to lớn đã có sức uy hiếp mạnh mẽ rồi.
“Một núi thịt lớn và một cọng giá đỗ đứng cạnh nhau, người ta sẽ sợ ai chứ?”
Vương Bảo Nhạc nghiêm túc suy nghĩ một hồi, vẫn cho rằng cái trước lợi hại nên suy nghĩ trong lòng lại càng kiên định hơn.
“Vì sự sống còn của nhân loại, vì tương lai của nền văn minh... Còn phải tìm ra gen và phá giải bí ẩn về cái chết trẻ của tổ tiên các đời của họ vương nữa, ta nghĩ không chừng trong này có một bí mật động trời nào đó ấy chứ!”
Trong đầu Vương Bảo Nhạc “mặc sức tưởng tượng” một hồi, hắn cũng ngày càng tới gần khu vực chuôi kiếm hơn.
Qua nửa giờ sau, theo phán đoán của Vương Bảo Nhạc, với tốc độ hiện tại, chỉ trong nửa giờ nữa là hắn hoàn toàn có thể rời khỏi khu vực thân kiếm. Thế là Vương Bảo Nhạc vừa tưởng tượng về tương lai của mình vừa lao nhanh về phía trước, cảm giác mong đợi ở trong lòng cũng theo đó mà trở nên mạnh mẽ hơn. Nhưng đúng lúc này, làn khói do Vương Bảo Nhạc hóa thành đột nhiên dừng lại giữa không trung. Sau khi dừng lại, làn khói cuộn lên, để lộ ra khuôn mặt ngạc nhiên của Vương Bảo Nhạc.
Dao động thuật pháp thần thông này...;
Vương Bảo Nhạc nghiêng đầu nhìn sang phía tây nam. Mặc dù hắn không nhìn thấy bất kỳ sự khác biệt nào, nhưng sau khi tu vi đột phá đến Nguyên Anh, cảm giác của hắn rõ ràng đã tăng lên rất nhiều. Hắn loáng thoáng cảm nhận được sự khác thường truyền tới từ phía tây nam.
Sau khi cảm nhận được sự khác thường này, Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại suy nghĩ vài giây, lúc này hắn lập tức điêu khiển làn khói đổi hướng chạy thẳng về phía tây nam.
Lúc này, ở phía tây nam, bầu trời u ám, cấm chế giăng khắp mặt đất. Trong không trung thỉnh thoảng lại xuất hiện các khe hở, có một phụ nữ trung niên tóc tai bù xù, sắc mặt phờ phạc đang liêu mạng chạy thật nhanh.
Người phụ nữ này rõ ràng đang bị thương rất nặng, với tốc độ như hiện tại, dường như vết thương không thể chịu đựng được nữa, miệng cô không ngừng tràn ra máu tươi. Ở phía sau người phụ nữ này có mấy
đạo thân ảnh tỏa ra khí tức báng hàn đang bao vây và đuổi theo từ khắp nơi, phong tỏa tất cả các con đường bỏ chạy của cô.
Đuổi theo người phụ nữ này không phải tu sĩ đạo cung, ba cái đàu và sáu cánh tay đã làm sáng tỏ danh tính của những kẻ này, đúng là tộc Vị Ương.
Còn người phụ nữ đó... bất kỳ tu sĩ đạo cung nào ở đây cũng có thể nhận ra ngay... cô chính là Phùng Thu Nhiên, một trong bốn vị Thái thượng Trưởng lão của Thương Mang Đạo Cung hiện nay.
Lúc trước, ở trong chiến hạm tộc Vị Ương Vương Bảo Nhạc đã tự nổ Đế Khải khiến sức mạnh áp chế truyền tống bị tiêu tan. Không chỉ Triệu Nhã Mộng thoát ra ngoài mà ngay cả Phùng Thu Nhiên cũng vậy.
Tuy nhiên, so với Triệu Nhã Mộng thì rõ ràng Phùng Thu Nhiên là mục tiêu đuổi giết chính của Du Nhiên Đạo Nhân. Do đó, ngay cả khi Du Nhiên Đạo Nhân chọn đuổi giết Vương Bảo Nhạc để trút giận thì ông ta
vẫn sắp xếp một đội tu sĩ tộc Vị ương đuổi giết Phùng Thu Nhiên.
Cho dù sau đó Du Nhiên Đạo Nhân hồi sinh, dẫn theo Diệt Liệt Tử và chiến hạm tộc Vị ương rời khỏi cổ kiếm đồng xanh, tiến vào Liên bang thì việc phái người đuổi giết Phùng Thu Nhiên vẫn không dừng lại.
Do đó, trong khoảng thời gian này, mấy lãn ẩn nấp đối với Phùng Thu Nhiên có thể nói là thập tử nhất sinh. Nếu không phải cô là Thông Thần, hơn nữa còn có một số phương pháp bảo mệnh đặc biệt thì e là đã bỏ mạng ở chỗ này từ lâu rồi.
Nhưng cho dù là thế... Phùng Thu Nhiên nay cũng là ngọn đèn cạn dầu, tu vi đã rớt từ Thông Thần xuống Nguyên Anh. Nhất là lúc này, cô đã bị phát hiện hành tung, rơi vào đường cùng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục bỏ chạy. Tuy nhiên, vết thương trở nặng, tâm thân mỏi mệt và bao nỗi tự trách không thể tha thứ cho bản thân đã khiến toàn thân cô thoạt nhìn tràn ngập tử khí.
Không có hy vọng, không có tương lai, không có khả năng sống sót, mọi thứ dường như đã được định trước ngay khi họ đặt chân lên chiến hạm tộc Vị Ương.
“Cứ kết thúc như vậy ư...”
Phùng Thu Nhiên cười thảm một tiếng, phun ra máu tươi. Cô nhận ra vết thương của mình đã hoàn toàn không thể khống chế được nữa, nó cũng không ngừng bộc phát trong cơ thể. Lục phủ ngũ tạng vỡ nát, kinh mạch đứt đoạn, cơ hội sống mờ mịt khiến tâm trí cô tràn ngập tuyệt vọng.
Nhất là lúc này khi trước mắt đã trở nên mơ hồ, bên trái và bên phải của cô đã có ba gã tu sĩ tộc Vị Ương đã bọc lên. Trong mắt bọn chúng ánh lên tia sáng lạnh, đột nhiên tăng tốc, xé không lao về phía cô giống như một mũi tên rời khỏi cung. Đồng thời, một gã tộc Vị Ương ở phía sau cô cũng đột nhiên bộc phát tốc độ. Ngay khi hắn ta đến gần, cũng có một gã tộc Vị Ương ở phía trước lao về phía Phùng Thu Nhiên.
Có tổng cộng nám tu sĩ tộc Vị ương, kẻ thì cười gằn, kẻ thì từ đầu đến cuối chỉ tỏ ra lạnh lùng, kẻ thì phấn khích. Mặc dù bọn chúng đều có những vết thương cũ chưa lành, tu vi chỉ ở trình độ Nguyên Anh, nhưng cả năm người liên thủ hoàn toàn có thể giết chết một Phùng Thu Nhiên đang bị thương nặng. Thậm chí, nếu không phải nám người bọn chúng lo lắng về một kích trước khi chết của Phùng Thu Nhiên thì chắc chắn đã giết chết cô từ lâu rồi.
Đương nhiên vẫn còn một lý do khác, đó chính là mệnh lệnh của Du Nhiên Đạo Nhân trước khi rời đi là phải cố gắng bắt sống Phùng Thu Nhiên. Nếu như có thể khống chế Phùng Thu Nhiên, đồng nghĩa với việc dưới trướng của ông ta sẽ lại có thêm một chiến lực Thông Thần. Hơn nữa, địa vị của Phùng Thu Nhiên ở đạo cung không hề tầm thường, cũng có lợi cho Du Nhiên Đạo Nhân trong việc khống chế đạo cung.
Hai nhân tố này mới khiến Phùng Thu Nhiên sống lay lắt đến tận bây giờ, nhưng lúc này... ngọn đèn cạn dẫu là cô giống như một con thú nhỏ rơi vào trong bẫy. Như thể không còn mối đe dọa nào nữa nên năm gã tộc Vị Ương đã phát động đợt săn giết cuối cùng.
Trong nháy mắt, tiếng nổ lớn vang lên rung trời. Khi nám gã tu sĩ tộc Vị Ương đánh tới, trên người Phùng Thu Nhiên đột nhiên hiện lên ánh sáng bảo vệ yếu ớt, ngán cản thuật pháp của năm gã này. Nó còn tạo thành phản chấn ở một mức độ nhất định khiến cho cơ thể của năm gã tộc Vị Ương lùi lại nhưng không bị thương gì cả. Phùng Thù Nhiên thì lại phun ra một ngụm máu lớn, cơ thể lảo đảo thậm chí không thể bay được nữa mà rơi thẳng xuống đất.
Gần như ngay lúc Phùng Thu Nhiên rơi xuống đất, cơ thể của nám gã tộc Vị Ương này nhoáng lên, thẳng đến chỗ cô. Hai tên trong số đó bấm quyết, trong thì thầm.
Mịch Chân!
Một luồng áp lực bất ngờ ập đển, tạo thành sức mạnh làm rung chuyển linh hồn. Ba gã tộc Vị ương còn lại lấy một tấm gương nhỏ ra và tạo thành một tấm lưới hư ảo khổng lồ trong sự giao thoa của các tia sáng, bao phủ lấy Phùng Thu Nhiên.
Mọi thứ diễn ra chớp nhoáng. Sự phối hợp của năm gã này có thể nói là hoàn hảo. Với tình trạng hiện tại của Phùng Thu Nhiên thì không thể nào thoát ra được, cam chịu bị tấm lưới ánh sáng bao phủ. Trong tiếng lách tách của tia chớp, Phùng Thu Nhiên phun ra máu tươi, ngay lập tức rơi vào trạng thái hôn mê.
“Đi!”
Sau khi bắt sống được Phùng Thu Nhiên, nám gã tộc Vị Ương không chút do dự hóa thành năm dải cầu vồng, định rời khỏi nơi này trở về phục mệnh.
Nhưng ngay khi bọn chúng chuẩn bị rời đi, đột nhiên có một làn khói mù xuất hiện ở
phía xa. Vốn dĩ đó chỉ là một làn khói, nhưng sau khi nhìn thấy năm gã tộc Vị Ương này thì làn khói đột nhiên xuất hiện này chợt cuồn cuộn. Trong tiếng nổ ầm ầm, làn khói đó đột nhiên phình to, sau đó biến ảo thành một khuôn mặt khổng lồ ở trên bầu trời.
Khuôn mặt này chính là Vương Bảo Nhạc!
Hắn nhìn thấy năm gã tộc Vị Ương này, cũng nhìn thấy Phùng Thu Nhiên bị bắt sống đang nằm hôn mê trong tấm lưới ánh sáng kia.
Sự xuất hiện của Vương Bảo Nhạc đã khiến cho ánh mắt của năm gã tộc Vị Ương đồng loạt đổ dồn về phía hắn, trong mắt của chúng đều ánh lên tia sáng kỳ lạ, không rời đi nữa mà dừng lại. Một gã trong số đó cười gàn đầy khinh bỉ, sau khi nhét Phùng Thu Nhiên vào túi trữ vật, hắn ta nói với đồng bọn ở bên cạnh bàng ngôn ngữ của tộc Vị Ương.
“Các ngươi cược thua rồi, lúc trước ta đã nói là đừng bắt Phùng Thu Nhiên này vội, cứ đuổi theo cô ta thì chắc chắn sẽ thu hút được đám còn lại. Nhìn đi, quả nhiên đã câu được một tên.”
Không đợi bốn gã tộc Vị Ương khác lên tiếng, trong mắt Vương Bảo Nhạc đang ở giữa không trung cũng lóe sáng, trong lòng lẩm nhẩm đạo kinh. Sau đó, khi sức mạnh đạo kinh ập đến, hắn thản nhiên cất lời bằng ngôn ngữ của Minh Tông.
“Các ngươi đã bao giờ câu được cá mập chưa?”
Ngay khi những lời này được nói ra, sức mạnh của đạo kinh từ trên trời giáng xuống, trấn áp tất cả!
Cùng lúc đó, khuôn mặt do khói mù biến thành của Vương Bảo Nhạc lao thẳng về phía nám gã này với khí thế dừi non lấp biển.
"filepos0014626883">

Bạn cần đăng nhập để bình luận