Tam Thốn nhân Gian

Chương 869

Chương 869Chương 869
DÙNG KHÔNG NỔI!
Thậm chí ông ta còn muốn tát chết Vương Bảo Nhạc, nhưng hiển nhiên là không thể. ông ta lại còn cảm thấy... có lẽ mình cũng chẳng làm được điêu này.
Do bực bội nên ông ta cũng chẳng buồn cười càu hòa nữa, lúc này ông ta đưa lưng về phía đệ tử trong tông môn, nghiến răng nghiến lợi nhìn Vương Bảo Nhạc.
“Hơn 200 chiếc pháp hạm, cho dù có bán cả tông môn của ta cũng không có đủ mà đền, Long Nam Tử ngươi đừng có mà quá đáng!”
“Ông đây đổ máu vì Tử Kim Tân Đạo Môn của ngươi, không màng sống chết mà tới
đây, bất chấp tất cả để cứu viện, thế mà ngươi lại nói ta quá đáng ư? Muốn quỵt nợ à?” Vương Bảo Nhạc nghe vậy thì lập tức sẵng giọng, hai mắt cũng trừng lớn. Chỗ lão tổ Chưởng Thiên thì hắn không dám chắc có thể toàn thân trở ra nếu thật sự quyết chiến, nhưng với lão tồ tân đạo nho nhỏ này thì Vương Bảo Nhạc cảm thấy mình vẫn có thể lấn lướt một phen.
Vương Bảo Nhạc nói xong thì cũng nóng hết cả máu, lớn tiếng quát ngược lại.
“Đây chính là Tử Kim Tân Đạo Môn đấy à? Một Linh Tiên nho nhỏ như Long Nam Tử ta, vừa hay tin Tử Kim Tân Đạo Môn gặp nguy thì đã chủ động xin lão tổ Chưởng Thiên được đến đây giúp đỡ, dù đường sá xa xôi, biết rõ ở đây có cường giả Hành Tinh cũng không từ nan. Dù Tử Kim Tân Đạo Môn của các ngươi từng nhiêu Lân muốn giết ta, truy nã ta, không xem ta ra gì, lại còn nhiêu lần làm nhục ta...”
“Nhưng ta vẫn chọn cách tới đây giúp đỡ, mang theo cả quân đoàn và 12 vị Linh Tiên của ta đi theo, nhưng kết quả ta lại nhận được cái gì? Là hai chữ quá đáng của lão tổ ngươi!!” Từng câu từng chữ của Vương Bảo Nhạc truýên ra khắp nơi, khiến cho đám đệ tử Tử Kim Tân Đạo Môn đang xử lý chiến trường ở xung quanh đều khựng lại.
Mà ngôn từ của Vương Bảo Nhạc vẫn chưa kết thúc, dù sắc mặt của lão tổ tân đạo ở đối diện hắn đã vô cùng khó coi, nhưng Vương Bảo Nhạc vẫn cứ oang oang nói lớn.
“Sau khi ta tới đây thì lập tức ra tay cứu quân đoàn trưởng Hắc Liệt, lúc trước ông ta còn định giết ta đấy, nhưng ngươi xem ta đã làm gì? Ta bỏ qua thù riêng, chọn cách giữ gìn đại nghĩa! Bởi vì ta biết rõ chúng ta đều là người của văn minh Thần Mục, chúng ta phải đoàn kết lại cùng nhau. Lúc này phải bỏ hết tất cả thù hận cá nhân, chúng ta phải chiến đấu vì sự tồn vong của ván minh!”
“Nhưng ta đổi lại được cái gì? Là quá đáng!!”
Lời này vừa ra, tu sĩ Tử Kim Tân Đạo Môn xung quanh đều im lặng, quân đoàn trưởng Hắc Liệt lại càng cúi đầu thấp hơn nữa. Tu sĩ của quân đoàn thứ nhất ở bên cạnh Vương Bảo Nhạc thì đương nhiên là theo hắn, cả đám mặt lạnh như tiền nhìn chằm chằm vào Tử Kim Tân Đạo Môn. Ngay cả những Linh Tiên như đại quản gia và Lăng u Tiên Tử cũng tới gần Vương Bảo Nhạc, đứng ở sau lưng hắn.
Những vết thương cùng vẻ mặt mỏi mệt trên người những tu sĩ đến cứu viện cứ như vô thanh lên tiếng chỉ trích, khiến cho lão tổ tân đạo mở miệng muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải nói từ đâu.
“Sau khi ta cứu quân đoàn trưởng Hắc Liệt, thấy lão tổ ngươi gặp nguy cơ thì lập tức liêu chết xông lên, bị Hữu trưởng lão Thiên Linh Tông đó đánh một chưởng thổ huyết. Một Linh Tiên nho nhỏ như ta đây, tuy cũng có chút bản lĩnh, nhưng khi đối mặt
với một Hành Tinh thì ta có tránh né không? Có lùi bước không? Không hề có, ta vẫn kiên trì xông lên, nhưng chỉ đổi lấy hai chữ quá đáng của lão tổ ngươi!!”
“Ta liêu chết đỡ một chưởng Hành Tinh, thấy đối phương muốn chạy còn không tiếc lấy pháp hạm của mình ra, dù đau lòng muốn chết nhưng ta vẫn để chúng tự bạo không chút do dự, chính là vì giành lẩy một cơ hội giết chết hắn cho lão tổ ngươi, làm như vậy là để Tử Kim Tân Đạo Môn của ngươi có thể chiến thắng! Bây giờ thì sao? Thắng rồi thì xem như ta hết tác dụng đúng không?”
“Đây chính là Tử Kim Tân Đạo Môn mà Chưởng Thiên Hình Tiên Tông ta không tiếc tính mạng, lê tấm thân mệt mỏi tới cứu viện ư? Lão tổ tân đạo, mọi người tu hành đều không dễ dàng, tài nguyên tu luyện của mỗi người cũng không phải từ trên trời rơi xuống. Pháp hạm do Long Nam Tử một đường liêu chết giành tài nguyên chế tạo đã hủy vì Tử Kim Tân Đạo Môn của ngươi,
chính miệng ngươi đã hứa sẽ đền bù tổn thất cho ta, nay ngươi muốn đổi ý thì ta cũng không còn lời nào để nói, nhưng ngươi lại nói ta quá đáng!!” Vương Bảo Nhạc nói đến đây thì toàn thân tức đến phát run, giọng điệu thê lương vang ra khắp nơi, đồng thời cũng khiến cho mỗi người nghe thấy đều phải dao động.
“Điểm quá đáng nhất của Long Nam Tử ta chính là đã chọn tới đây cứu viện các ngươi!” Sau khi Vương Bảo Nhạc nói ra câu này thì cả đám đệ tử Tử Kim Tân Đạo Môn không khỏi cảm thấy hổ thẹn, dù sao... thì sự thật cũng đúng là như vậy!
Nếu không có Vương Bảo Nhạc xuất hiện thì trận chiến này chắc chắn sẽ không chấm dứt như vậy, e là lúc này hai bên vẫn còn đang giao chiến, có thể bản thân mình hoặc đạo hữu ở bên cạnh đã trở thành thi thể.
Nhưng suy nghĩ này vừa hiện lên thì lại có một suy nghĩ khác cũng nhịn không được mà hiện ra, ấy chính là... không đền nổi.
Hơn 200 chiếc pháp hạm thì sao mà đền nổi... hơn nữa rõ ràng những pháp hạm kia đều có vấn đề, nhưng lúc này bọn họ cán bản không thể nói mấy đạo lý này ra được, một khi nói thì sẽ là vong ân phụ nghĩa.
Chiêu mang danh đạo đức để lừa người thế này là Vương Bảo Nhạc học được khi ở Liên Bang, nay dùng ở ván minh Thần Mục cũng phát huy hiệu quả không nhỏ.
Sắc mặt của lão tổ tân đạo hết xanh rồi lại trắng, rõ ràng đã tức tối lắm rồi, nhưng lại không thể nào phát tiết được. Cuối cùng ông ta chỉ có thể cắn răng, phất tay phải một cái, lập tức có bảy luồng sáng xuất hiện ở giữa tinh không.
Năm luồng sáng trong đó tản đi, hóa thành nám chiếc pháp hạm thật sự. Ba chiếc trong số này có thể sánh với Linh Tiên sơ kỳ, một chiếc có thể sánh với Linh Tiên trung kỳ, còn một chiếc... tạo hình của nó giống hệt như cá sấu, phát ra dao động Linh Tiên hậu kỳ.
Hai luồng sáng khác thì là một thanh phi kiếm và một cây trường thương, đẳng cấp của hai loại pháp bảo này không hề thấp. Mặc dù không tới đẳng cấp thần binh, nhưng vượt xa mấy món cấp chín của Vương Bảo Nhạc, thuộc hàng pháp bảo đạt chuẩn Hành Tinh.
“Long Nam Tử, ta tạm dùng mấy thứ này để đền bù tổn thất cho ngươi...” Lão tổ tân đạo cắn răng rít từng chữ một, nỗi buồn bực trong lòng hóa thành ấm ức, cộng thêm cảm giác xót của lúc này cũng khiến ông ta sắp sửa không nhịn nổi nữa.
Vương Bảo Nhạc chớp mắt nhìn, nhận ra đối phương đã sắp sửa phát cuồng. Mặc dù trong lòng hắn vẫn không hài lòng lắm, nhưng thầm nghĩ chỉ cần Tử Kim Tân Đạo Môn còn thì khoản nợ của mình cũng không mất đi đâu được, cùng lắm thì đến đòi thêm vài Lân thôi. Thế là hắn khoát tay, vội vàng thu hồi năm chiếc pháp hạm và hai món pháp bảo kia.
“Lỗ vốn rồi, hơn 200 chiếc pháp hạm chỉ đổi lại được có nám chiếc và hai món pháp bảo, thôi nhận đỡ vậy.” Vương Bảo Nhạc ngoài mặt thì buồn bực, nhưng trong lòng lại hớn hở vô cùng. Hơn 200 chiếc pháp hạm rởm, ngoại trừ tự bạo ra thì không còn giá trị gì nữa, lại có thể đổi lại được pháp hạm cá sấu này, chỉ riêng chiếc này đã bằng cả trăm chiếc pháp hạm tự bạo kia, tính ra thì vẫn lời to.
Nhưng nghĩ đến chuyện mình chiếm ưu thế số lượng, nên hắn lại nghĩ xem có nên bắt đối phương viết giấy nợ để làm bằng chứng hay không, nhưng thấy lửa giận bừng bừng sắp bùng nổ trong mắt lão tổ tân đạo thì Vương Bảo Nhạc lại thầm thở dài.
“Thôi vậy, ta là kẻ dễ mủi lòng, giấy nợ thì xem như thôi đi, dù sao khoản nợ bọn họ thiếu ta cũng không mất đi đâu được.” Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc mỉm cười ôm quyền cùng lão tổ tân đạo.
“Đa tạ lão tổ, vậy... sau này còn chuyện như thế thì lão tổ cứ lên tiếng, vãn bối quyết không từ nan, nhất định sẽ tới ngay đầu tiên!”
“Ta dùng không nổi, không tiễn!” Lão tổ tân đạo phất tay áo, đen mặt xoay người bỏ đi.
Vương Bảo Nhạc cũng chẳng bận tâm về thái độ của lão tổ tân đạo, sau khi phất tay chào những đệ tử Tử Kim Tân Đạo Môn khác thì lại nghênh ngang bước lên chiến hạm trong ánh mắt cổ quái của đám tu sĩ của quân đoàn thứ nhất, rồng rắn rời khỏi đây.
Đến đây thì chiến tranh xem như tạm dừng một thời gian, tinh không ở văn minh Thần Mục cũng bước vào thời kỳ tu chỉnh ngắn ngủi. Những đệ tử Thiên Linh Tông đã bỏ chạy ra khỏi phạm Tử Kim Tân Đạo Môn, sau khi rời khỏi phạm vi phong tỏa và nhận lại tin tức bình thường thì đã tập trung lại ở gần hẳng tinh của văn minh Thần Mục theo lời chưởng tọa Thiên Linh
Tông. Cùng theo đến đó còn có đám hoàng tộc tạo phản do ba vị thân vương cầm đầu, có thể nói, cả văn minh Thần Mục đã bị chia làm hai thể lực lớn.
Một bên là Thiên Linh Tông, bên còn lại là liên minh của Chưởng Thiên Hình Tiên Tông và Tử Kim Tân Đạo Môn.
Mặc dù phe Thiên Linh Tông tụ họp lại với nhau, nhưng Lân này lại trả một cái giá không nhỏ, Tả trưởng lão trọng thương, Hữu trưởng lão dù chạy thoát nhưng vẫn mang thương thế. Nhưng dù sao bọn họ cũng chỉ là nhóm đầu tiên tới đây, ưu thế tổng thế vẫn rất lớn.
Sau khi chiến tranh chấm dứt thì thứ được phe liên minh tập trung sửa chữa và thành lập chính là truyền tống trận giữa hai bên. Làm như vậy, mặc dù hai tông môn không ở cùng một chỗ, nhưng vẫn có thể điều động và giúp đỡ nhau ngay lập tức.
Trong quá trình nghỉ ngơi và khôi phục giữa chiến tranh, Vương Bảo Nhạc cũng
dẫn theo quân đoàn của mình và người của quân đoàn thứ nhất quay về Chưởng Thiên Hình Tiên Tông. Chuyện hắn làm ở Tử Kim Tân Đạo Môn đương nhiên cũng được lan truyền, nhưng lão tổ Chưởng Thiên lại xem như không biết, chẳng hỏi tới câu nào. Thậm chí ông còn chủ động dẫn người ra ngoài nghênh đón, cử hành nghi thức chào mừng vô cùng long trọng cho Vương Bảo Nhạc.
"filepos0018520659">

Bạn cần đăng nhập để bình luận