Tam Thốn nhân Gian

Chương 833

Chương 833Chương 833
TẠ GIA!
I T háp hạm à?”
Ánh mắt Vương Bảo Nhạc đầy vẻ nghi hoặc, sau khi đi lên nhìn kĩ hơn thì càng cảm thấy không đúng, con khỉ này rõ ràng chỉ là con rối, nhưng trong cơ thể nó lại có một tia sinh cơ.
Hơn nữa xét về mặt tu vi thì cũng không phải pháp hạm Linh Tiên, mà chỉ mới là cấp độ Luyện Khí yếu ớt.
"Xem ra đạo hữu chưa nghe qua tộc Trúc Viên này nhỉ?"
Ở một bên, lão giả với khuôn mặt lừ đừ dùng đôi mắt lé của mình để đánh giá Vương Bảo Nhạc. Sau đó, ông ta lấy ra một túi da thú đưa lên miệng hít một hơi, lúc này vẻ mặt của ông ta rõ ràng đã phấn khởi hơn một chút.
'Kính xin đạo hữu giải thích nghi hoặc.
Vẻ mặt Vương Bảo Nhạc vô cùng khiêm tốn, quay đầu ôm quýên với lão giả. Khi hắn vừa bước vào tiệm thì đã nhìn ra được, tuy rằng khuôn mặt lão giả này xấu xí, trông như héo rũ vì bệnh tật, nhưng hắn lại không thể nhìn ra tu vi của ông ta. Cho nên, một là do người này có bí bảo nào đó trên người, hai là do tu vi của ông ta cao hơn Vương Bảo Nhạc.
Cho dù là đáp án nào thì cũng nói lên rằng lão giả này không h'ê tầm thường chút nào. Hơn nữa, nếu như có thể mở một cửa hàng trong chợ này thì cũng đồng nghĩa với việc ông ta thật sự bất phàm.
"Tộc Trúc Viên không phải sinh vật được sinh ra từ tự nhiên, mà là một loài được Tạ gia sáng tạo ra. Chúng được dùng để làm tọa độ và bảo vệ tộc nhân, nhìn bề ngoài thì chúng chỉ có cảnh giới Trúc Cơ mà thôi, nhưng dựa vào chất lượng của mỗi con, trong cơ thể chúng thường có nhiêu đạo phong ấn khác nhau!"
"Mỗi lần mở ra một phong ấn, tu vi của chúng sẽ táng lên một đại cảnh giới, v'ê phần tại sao lại như thế và phải làm thế nào để mở phong ẩn thì ngoài Tạ gia ra, không ai có thể biết được."
"Con rối trước mắt ngươi do bị tàn phá nên lão phu mới lẩy được, nó đã được mở ra bốn đạo phong ẩn. Nhưng nếu muốn sửa lại nó, tài liệu là một chuyện, cấu tạo bên trong nó lại là chuyện khác nữa. Cho nên nó khá giống gân gà, nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu nó không bị tàn phá thì Tạ gia đã thu lại rồi."
Sau khi lão giả này nói xong thì lại trở nên phờ phạc, thể là ông ta lại cầm túi da thú lên hít một hơi.
Lúc lão giả này ngẩng đầu lên, chú ý tới ánh mắt của Vương Bảo Nhạc, ông ta nhếch miệng cười, giơ túi da thú trong tay lên.
"Cái này cũng không biết à? Tên nhóc nhà ngươi đến từ hành tinh bỏ hoang hay sao
vậy? Đây là túi thiên thần, chỉ càn hít một hơi là sẽ thăng tiên ngay, lúc đó sẽ có vô số hình ảnh tươi đẹp tràn ngập trong tâm trí ngươi. Cũng không biết là tên khốn nào chế tạo ra nữa, mạnh lắm đây, nghe nói hình như là được nhập từ ngoại vực...”
Lão giả vừa hít vừa nói, những câu đẳng sau đã bắt đầu hơi mơ hồ, Vương Bảo Nhạc cũng không rảnh nghe kĩ. Hắn đưa mắt nhìn sang con rối vượn Kim Cương trước mặt, trong đầu nghĩ tới Tiểu Kim của đạo viện Phiêu Miếu. Qua những điều vừa nghe, hắn đã hiểu có lẽ vượn Kim Cương của đạo viện Phiêu Miểu chính là một con Trúc Viên.
Mà chỗ đó lại là nơi Tạ Hải Dương xuất hiện... Mọi thứ không cần nói cũng biết, thế là sau một hồi lâu hắn mới mở miệng.
"Tạ gia mạnh lắm à?"
"Tạ gia à... Cái chợ này chính là của Tạ gia, trong đạo vực Vị Ương vẫn còn trên trăm vạn cái chợ như vậy. Thậm chí ngay cả tộc
Vị ương cũng đang thiếu Tạ gia một khoản nợ kếch xù, ngươi nói xem?”
Lão giả nghe vậy thì buông túi da thú xuống, phờ phạc nhìn về phía Vương Bảo Nhạc.
Vương Bảo Nhạc nghe đến đó cũng không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh. Lúc trước tuy hắn cảm thấy Tạ Hải Dương không hề tầm thường chút nào, nhưng hắn thật sự không ngờ lại kinh khủng tới mức này.
”Tên Tạ Hải Dương này diễn giỏi đấy!”
Vương Bảo Nhạc nói thầm, hắn muốn hỏi thêm vài câu nữa, nhưng thấy lão giả kia cũng không hào hứng lắm, thế là suy nghĩ một hồi. Sau khi quan sát con rối Trúc Viên xong thì lập tức hỏi giá cả, hắn cũng không trả giá mà mua luôn với giá mười viên hồng tinh.
Lão giả này thấy con rối nát này của mình lại được bán ra với giá cũng không tệ lắm thì lập tức phấn khởi hẳn lên, sau khi đưa
túi thiên thần lên miệng hít một hơi dài, ông ta lại ân cần tiến lên đưa một cái túi trữ vật cho Vương Bảo Nhạc.
Vương Bảo Nhạc rất hưởng thụ cảm giác của người có tiên này, hắn ho khan một tiếng rồi cầm lấy túi trữ vật chứa Trúc Viên, sau đó thản nhiên nói.
"Lão tiên sinh, ta muốn biết rõ thêm về cách làm ăn của Tạ gia, chằng hay ngài biết được bao nhiêu?"
Sau khi kiểm tra lại số hồng tinh, khuôn mặt của lão giả này cũng đã hồng hào trở lại, ông ta cười lớn nói hết những gì mình biết cho Vương Bảo Nhạc biết.
"Tạ gia à, trăm vạn chợ chỉ là một trong những mối làm án của họ mà thôi. Họ có ba mảng làm ăn lớn nhất, một là buôn bán ván minh, chế tạo thành hành tinh di động để người khác hưởng thụ và chơi đùa, hai là... Truyền tống trận, mọi truyền tống trận cỡ lớn của mỗi văn minh đều là của Tạ gia. Còn mảng thứ ba thì... Khá là thú vị, là thứ
chống đỡ cho cơ nghiệp Tạ gia!"
"Đó chính là... Đầu tư cho cường giả tương lai!"
Lúc nói đến đây, vẻ mặt của lão giả này lập tức trở nên thần thẫn bí bí, thấp giọng nói.
"Nghe nói sở dĩ tộc Vị Ương năm đó có thể trở thành kẻ thống trị cũng là do có Tạ gia chống lưng... Ngoài ra theo ta được biết, tiêu chuẩn khảo hạch của những đứa con nối dõi Tạ gia chính là xem thành tựu của người bọn họ đầu tư cao đến mức nào."
Ánh mắt Vương Bảo Nhạc lóe lên, sau khi tùy ý hỏi thêm vài câu hắn mới ôm quýên cáo từ rời đi. Dọc đường đi, trong lòng Vương Bảo Nhạc cũng dậy sóng.
Hắn có thể khẳng định Tạ Hải Dương chính là đứa con nối dõi của Tạ gia. Đồng thời hắn cũng xác định vượn Kim cương trong đạo viện Phiêu Miểu chính là tộc Trúc Viên, nó được đặt ở đó chính là để định vị.
Mà thái độ của Tạ Hải Dương đối với bản thân... Không cần nói cũng biết rồi, có thể khẳng định hắn chính là một trong những tu sĩ được Tạ Hải Dương đầu tư.
"Ánh mắt tên Tạ Hải Dương này khá đấy chứ."
Vương Bảo Nhạc sờ cẳm, nheo mắt lại. Hắn cảm thấy bỏ ra mười hồng tinh mua thông tin này rất đáng giá, đồng thời cũng đoán ra tại sao Tạ Hải Dương lại có thể nhận ra mình. Bởi vì đối phương đã chọn đàu tư cho hắn thì nhất định sẽ có một số thủ đoạn bí mật có thể nhanh chóng tìm được mình.
Điêu này cũng có thể hiểu được, dù sao cũng chằng ai muốn đầu tư lỗ vốn cả. Vương Bảo Nhạc nghĩ nếu như mình là Tạ Hải Dương thì chắc chắn cũng sẽ làm như vậy, quan trọng là... Phải xem mình có thể đưa ra những lợi ích gì!
"Trước mắt thì tiếp xúc với hắn cũng không có gì xấu."
Vương Bảo Nhạc suy nghĩ một cách nghiêm túc, nheo mắt lại thầm nghĩ, tuy rằng chủng tộc khác nhau nhưng đạo lý thì vẫn như thế. Nếu vậy... Chỉ cần khiến Tạ Hải Dương phải đầu tư cho mình càng lúc càng nhiều, thì đến cuối cùng... Chuyện của mình, sẽ trở thành chuyện của Tạ Hải Dương!
"Ràng buộc ư..."
Vương Bảo Nhạc nhếch miệng cười, trong lòng lại cảm thấy tiếc nuối, thầm nghĩ nếu như Tạ Hải Dương là con gái thì tốt rồi.
Mang theo những suy nghĩ lạc quan này, Vương Bảo Nhạc rời khỏi chợ. Sau khi ra ngoài, hắn giơ tay phải nâng lên, bộ giáp Đế Hoàng lập tức xuất hiện, pháp hạm châu chấu cũng trực tiếp ngưng tụ giữa không trung.
Khác với lúc trước, chiếc pháp hạm này đã trở nên dữ tợn hơn, đồng thời nó cũng ẩn chứa một chút bá đạo.
Nhìn chiếc pháp hạm đã thay đổi trước mặt, Vương Bảo Nhạc hài lòng bước vào trong, điêu khiển pháp hạm rời khỏi chợ, bay vào tinh không!
Có lẽ là do bên trong pháp hạm quá yên tĩnh, sau khi Vương Bảo Nhạc nhìn xung quanh thì hai mắt bỗng nhiên trợn to.
"Quên thả con lừa và Tiểu Ngũ ra mất rồi!!” Vương Bảo Nhạc nghĩ tới đây thì vội vàng lục tung túi trữ vật, thả Tiểu Ngũ và con lừa từ trong một chiếc chiến hạm tự bạo ra.
Khuôn mặt của Tiều Ngũ lập tức dại ra, còn con lừa thì mừng rỡ nhảy cẫng lên, kêu “Connn connn” rồi xông về phía Vương Bảo Nhạc, dường như muốn nói cho hắn biết là nó sắp bị nhốt đến điên rồi.
Lúc dẫu Vương Bảo Nhạc còn hơi xấu hồ, cảm thấy thật có lỗi khi nhốt con lừa lâu như vậy, nhưng lúc thấy con lừa kêu càng lúc càng lớn đầy bất mãn, Vương Bảo Nhạc lại cảm thấy mình phải dạy dỗ đứa con này
mới được, thế là hắn trừng mắt lên.
"Được rồi, nhốt ngươi cũng là vì muốn tốt cho ngươi thôi, dù sao bên ngoài nguy hiểm như vậy. Hơn nữa ta đâu phải nhốt mỗi mình ngươi đâu!”
"Ngươi nhìn đi, Tiểu Ngũ ngoan biết bao!"
Vương Bảo Nhạc chỉ về phía Tiểu Ngũ, lúc hắn nhìn sang thì thấy Tiểu Ngũ ù ù cạc cạc quay đầu lại, ngơ ngác nhìn về phía Vương Bảo Nhạc.
Thấy Tiểu Ngũ như vậy, Vương Bảo Nhạc lại càng chột dạ. ắn cảm thấy đứa nhỏ này nhất định là bị nhốt đến ngáo luôn rồi. Thế là sau khi trừng mắt nhìn con lừa đang kêu lên đầy tủi thân, hắn lại ho khan một tiếng, ném một viên linh thạch cực phẩm cho nó ăn.
Con lừa khịt mũi, quay đầu đi không thèm liếc một cái.
"Úi chà? Bướng à?"
Vương Bảo Nhạc liếc nó, phất tay áo, một hơi lấy ra mười viên linh thạch cực phẩm. Cơ thể con lừa ở một bên thoáng run rẩy, nhưng nó lại cố nhịn cơn thèm ăn xuống, Vương Bảo Nhạc phất tay lần nữa, lúc này hắn lấy ra một trăm viên linh thạch cực phẩm chất thành một ngọn núi nhỏ.
Con lừa trợn to con mắt, nước dãi chảy dài, nhưng lần này dường như nó rất có chí khí, lại quay dẫu đi lần nữa. Vương Bảo Nhạc thở dài, ra vẻ như muốn thu đống linh thạch này lại, con lừa thấy vậy quýnh lên, lập tức nhào tới cắn “Răng rắc răng rắc”. Cũng không biết nó học từ ai mà còn vừa ăn vừa cố gắng vẫy đuôi nữa chứ.
Vương Bảo Nhạc thấy vậy thì mỉm cười, không để ý con lừa đang ăn ngon miệng nữa mà qua một bên ngồi xếp bằng. Bắt đầu nghĩ xem trên quãng đường về văn minh Thần Mục này, hắn phải làm thế nào để bổ sung sức mạnh cho quân đoàn của mình đây!
"Sau khi trở về, cũng phải nhanh chóng làm cho xong chuyện ở văn minh Thần Mục... Tranh thủ sớm ngày lấy được trọn bộ Yểm Mục Quyết!"
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, nghĩ tới ý chí đang rục rịch ngóc đầu dậy trong Yểm Mục Quyết kia, ánh mắt hắn không khỏi trở nên lạnh lẽo.
"filepos0017794714">

Bạn cần đăng nhập để bình luận