Tam Thốn nhân Gian

Chương 601

Chương 601Chương 601
ĐỆ NHẤT THẦN VƯƠNG
Dường như tâm thần của chị đẹp bị câu nói kia làm cho chấn động nên hô hấp trong đầu Vương Bảo Nhạc dần trở nên dồn dập hơn.
Vương Bảo Nhạc lập tức đắc ý, thầm nghĩ chỉ bằng vẻ đẹp trai của ông đây thì chỉ ngoắc một tay thôi là sẽ quyến rũ được ngàn vạn thiếu nữ. Chỉ một chị đẹp thế này đương nhiên không là gì hết, nên Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, đang định giở bài thâm tình hơn để tạo ra một lý do thuyết phục cô ấy rời khỏi đây thì chị đẹp đột nhiên thở dài.
“Được rồi, tên béo ngươi đừng có diễn nữa, tranh thủ làm việc đi.”
Vương Bảo Nhạc chớp mắt kinh ngạc vì chiêu này lại mất tác dụng, nhưng hắn vốn mặt dày nên không hề thấy xấu hổ khi bị vạch trần. Thậm chí còn thấy hưng phấn cúi người thập thò đi tới vài bước, lúc này đột nhiên nhớ tới bây giờ mình đang có ngoại hình của tộc Vị Ương nên hắn lại thằng lưng lên, nghênh ngang cất bước đi về phía mà chị đẹp đã chỉ.
Chẳng bao lâu sau, trên bầu trời lại có ba chiếc chiến xa bay ngang qua rồi dừng lại trên không trung nhìn xuống Vương Bảo Nhạc một cái, lúc này mới bỏ đi, không chú ý gì nhiêu nữa.
Vương Bảo Nhạc thấy vậy thì nhìn chiến xa của họ với ánh mắt thèm thuồng, nhưng hắn cũng hiểu là khả năng lấy được một chiếc như thế là không cao nên thở dài một hơi, tiếp tục đi tới. Khi đi ngang qua một phế tích thì Vương Bảo Nhạc bỗng dừng lại.
“Chị đẹp, nếu như nhiệm vụ này không gấp thì ta tiện tay kiếm chác một chút cũng được đúng không?”
Chị đẹp vốn định từ chối, nhưng biết rõ lẫn này mình đuối lý nên đành chịu.
Phát hiện chị đẹp không nói gì thì hai mắt của Vương Bảo Nhạc lập tức sáng rực lên. Hắn dõi mắt nhìn quanh rồi tới gần phế tích nọ tìm kiếm một phen, cuối cùng tìm được vài món pháp bảo bị vỡ nát nên thu vào trong túi.
Không rõ lúc trước những món pháp bảo này ra sao, nhưng với tạo nghệ Pháp Binh của Vương Bảo Nhạc thì hắn lại nhìn ra tài liệu để chế tạo những món pháp bảo này không hề tầm thường, muốn lấy về luyện chế ngược lại một phen để tách tài liệu ra tái sử dụng.
Cứ như vậy, trong sự cam chịu của chị đẹp, Vương Bảo Nhạc lại bắt đầu vơ vét trong quá trình di chuyển giữa Thương Mang Đạo Tinh này. Phàm là những thứ hắn cảm thấy có thể dùng được thì đều thu vào
ngay.
Trong quá trình này cũng mấy lẫn gặp phải tộc Vị ương đi tuần tra, nhưng lớp ngụy trang trên người Vương Bảo Nhạc là do chị đẹp mượn quy tắc Thương Mang biến thành nên cũng xem như hữu kinh vô hiểm mà thuận lợi vượt qua kiểm tra, đồng thời thu hoạch của hắn cũng ngày càng nhiêu hơn.
Dù là pháp bảo bị hư hại hay một vài thứ linh tinh không rõ là gì, thậm chí một số thực vật và hạt giống khô héo tình cờ gặp được hắn đều không bỏ qua. Đồng thời, hắn cũng từ từ đến gần sơn môn của Thương Mang Đạo Cung dựa theo chỉ dẫn của chị đẹp.
Từ xa thì Vương Bảo Nhạc đã nghe thấy tiếng ầm ầm phát ra từ đó, nay tới gần thì hắn lập tức nhìn thấy cái pháp khí hình chùy khổng lồ cắm vào ngọn núi đang phát ra uy áp kinh người, nó liên tục rút sức mạnh chưa rõ nào đó ở sâu trong lòng đất. Bởi vì quá trình rút ra cực kì mạnh bạo
nên tiếng nổ mạnh mới vang lên liên tục như thế.
So với pháp khí này thì Vương Bảo Nhạc chẳng khác gì một con kiến hôi, chẳng có nghĩa lý gì cả, cũng vì vậy nên cảm giác rung động đó lại cực kì mãnh liệt.
“Pháp khí khổng lồ này là gì? Nó đang làm gì đây?”
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, thì thào tự hỏi trong đầu.
“Đây là nguyên động hoàng (hoàng là con đỉa) của đệ nhị thần vương bên tộc Vị Ương. Tác dụng của nó chính là rút hết quy tắc bản nguyên của một tinh hệ rồi biến nó thành năng lượng để đệ nhị thần vương tộc Vị Ương tấn chức. Dưới trướng của vị đệ nhị thần vương kia có chừng chín tinh hệ như thế. Hắn muốn dùng nó làm cán cơ để đột phá Vương cảnh, bước vào Hoàng cảnh. Ở tộc Vị Ương tổng cộng có ba mươi bảy vị thần vương, trên thần vương còn có ngũ đại thần hoàng!” Chị đẹp im lặng một lúc rồi lên tiếng.
“Ba mươi bảy vị thần vương, năm vị thần hoàng?” Vương Bảo Nhạc nheo mát lại. Dựa vào Minh Mộng xưa kia nên hắn biết tộc Vị Ương đúng là có hoàng giả, nhưng không phải năm mà là chín vị. Năm đó, người đi tới Minh Tông đứng là thần hoàng Thác Mộc, chỉ riêng dưới trướng hắn thôi thì đã có sáu vị thần vương, mà hắn cũng xem như vào hàng top 3 giữa các vị hoàng giả rồi.
Nhưng nay dù là thần vương hay thần hoàng đều giảm đi rất nhiêu, nhất là ít đi đến tận bốn vị thẫn hoàng.
Trong lòng Vương Bảo Nhạc thầm giật mình, nhưng cũng có thể đoán được đáp án, đương nhiên là đã bỏ mạng trong các trận chiến sau bao năm tháng dài đằng đẵng. Đồng thời, Vương Bảo Nhạc cũng nghe ra vẻ rối rắm và buồn phiên trong giọng điệu của chị đẹp, nhưng vẫn nhịn không được mà hỏi một câu.
“Chỉ là đệ nhị thần vương mà đã mạnh tới vậy ư, tu vi của hắn là gì thế? Tinh Vực
cảnh à? vương cảnh lại là cảnh giới gì? Thế đệ nhất thần vương sẽ mạnh cỡ nào đây?”
Nếu như không phải ở đây thì có lẽ cô sẽ không trả lời, nhưng nay quay về chốn cũ, thoạt nhìn thì có vẻ cô vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng đã dậy sóng từ lâu, nên sau khi im lặng một lúc thì cô mới thấp giọng đáp.
“Tinh Vực cảnh chính là vương cảnh của tộc Vị Ương. Thân là đệ nhị thần vương nên hắn ta đã tới Tinh Vực cảnh đại viên mãn, chỉ thiếu chút nữa thôi là có thể bước vào Hoàng cảnh, ngươi nói xem hắn có mạnh hay không...”
“Còn đệ nhất thần vương ấy à...”
Nói đến đây thì giọng nói của chị đẹp lại có vẻ mờ mịt, giống như không chắc lắm nên trầm ngâm một lúc rồi mới nói tiếp.
“Đệ nhất thần vương của tộc Vị Ương cực kì thẫn bí, rất ít người biết rõ hắn tên gì, nhưng có hai lời đồn đủ để chứng minh vị đệ nhất thần vương này vô cùng đáng sợ.
Truyền thuyết kể rằng, hắn từng khiêu chiến với vị hoàng giả thứ nám, ngươi đoán xem kết quả thế nào?” Chị đẹp hỏi một câu.
Vương Bảo Nhạc giật mình, suy nghĩ một chút rồi đáp.
“Tuy thua nhưng không chết?”
“Là hắn thắng!”
Đáp án của chị đẹp như một tiếng sấm đánh ngang trong đầu Vương Bảo Nhạc. Nếu hắn chưa trải qua Minh Mộng thì thôi, nhưng vì đã trải qua nên hắn biết rõ chênh lệch cảnh giới giữa Tinh Vực cảnh và Vũ Trụ cảnh hơn hằn người bình thường. Thế nên, phản ứng đầu tiên của Vương Bảo Nhạc khi nghe câu trả lời đó chính là cảm thấy không thể nào.
Rõ ràng cũng có rất nhiêu người phản ứng như hắn nên chị đẹp mới dùng hai chữ lời đồn.
Lời đồn thứ hai thì sao?:
Dù vị đệ nhất thăn vương này ở cách mình rất xa nhưng Vương Bảo Nhạc vẫn nhịn không được mà hỏi.
“Lời đồn thứ hai lại càng ít người tin hơn, ít nhất thì ta cũng không tin... Nghe đồn, tộc Vị Ương trước kia từng có chín vị thần hoàng, trong đó có bốn vị đã bị người này giết. Nhưng chẳng biết tại sao những hoàng giả khác trong tộc Vị Ương lại không đến tính sổ với hắn, điều này chẳng hợp tình hợp lý chút nào. Thế nên, đây cũng chỉ là lời đồn thôi, ngươi nghe cho biết là được.”
Vương Bảo Nhạc mở to hai mắt, tâm thần lại dao động dữ dội hơn. Dù chị đẹp không tin nhưng Vương Bảo Nhạc biết rõ tộc Vị Ương đúng là có tới chín vị thần hoàng...
“Chẳng lẽ là thật, nếu đúng là thật thì vị đệ nhất thần vương này đúng là trâu bò!”
Vương Bảo Nhạc muốn hỏi thêm nữa, nhưng thấy tâm trạng của chị đẹp không được tốt lắm nên không lên tiếng nữa. Khi hắn định tới gần sơn môn của Thương
Mang Đạo Cung thì chị đẹp lại lên tiếng.
“Đừng đi ban ngày, ngươi cứ vòng ra sau núi đi, sau khi tới đó thì ta sẽ chỉ chỗ của lối đi bí mật cho ngươi biết.”
Vương Bảo Nhạc không nói gì mà chỉ lặng lẽ đổi hướng, đi vòng ra sau núi. Sau khi tới gần, hắn thỉnh thoảng lại nghiêng đầu nhìn về phía pháp khí khổng lồ cắm trong ngọn núi, trong lòng cũng nặng trịch. Thực tế, lúc ở trong Minh Mộng, ngoại trừ một vài vị thần hoàng tới đòi linh hồn con gái của hắn ta ra thì hắn còn biết được một vài điển tịch ghi chép về tộc Vị Ương.
“Tộc Vị Ương không phải một bộ tộc mà là một liên minh khổng lồ lẩy tộc Vị Ương làm trung tâm, trong đó có rất nhiêu nền văn minh với đủ mọi chủng tộc... sở dĩ, năm đó bọn họ liên minh với nhau chính là vì đối kháng với Minh Tông, vượt qua sinh tử, không cho phép Minh Tông đại diện thiên đạo bắt hồn của họ đi nữa...”
“Vê phần sau đó... Rõ ràng sau khi các chủ tông bị hủy thì thiên đạo sụp đổ, liên minh tộc Vị ương đã trở thành chúa tể!”
Tâm trạng của Vương Bảo Nhạc cũng dàn trở nên nặng nề. Hắn không biết toàn diện về tộc Vị ương, nhưng cũng không hề ít. Lúc này, Vương Bảo Nhạc vừa thầm thở dài vừa nghĩ tới Liên bang.
Trong vũ trụ bao la tồn tại một con quái vật khổng Lô như tộc Vị Ương, đối với Liên bang chỉ mới chuyển hướng từ nền văn minh khoa học kỹ thuật sang tu hành do bị cổ kiếm đồng xanh của Thương Mang Đạo Cung thay đổi thì tương lai trước mặt có lẽ cũng chẳng sáng sủa gì mấy.
Vương Bảo Nhạc im lặng vòng ra sau núi của Thương Mang Đạo Cung, nhưng lúc sắp tới gần thì tiếng hét dồn dập của chị đẹp đã vang lên.
“Cẩn thận, có tộc Vị Ương tới!!”
Cô vừa nói xong thì nháy mắt đã có bảy tám chiếc chiến xa chạy tới từ trên không.
Trên những chiếc chiến xa này, ngoại trừ ba chiếc dẫn đầu chỉ có một người thì những chiến xa còn lại đều có từ ba đến năm người. Khi đi ngang qua đây thì đột nhiên một chiếc chiến xa trong số đó chợt dừng lại, một trong ba tên tộc Vị Ương trong số đó cúi đàu nhìn về phía tộc Vị Ương ở phế tích bên dưới một cái rồi lên tiếng, nói ra một câu mà Vương Bảo Nhạc có thể nghe hiểu.
"filepos0013003731">

Bạn cần đăng nhập để bình luận