Tam Thốn nhân Gian

Chương 596

Chương 596Chương 596
MINH TRẤN QUỶ TINH
Nhìn những người dân bản địa đang run rẩy chạy nháo nhào kia, sâu trong đáy mắt của Vương Bảo Nhạc có ánh sáng lóe lên, nhưng lại để lộ vẻ mặt bất đắc dĩ. Thân thể nhoáng một cái đã đáp xuống bên cạnh bức tượng, ánh mắt đảo qua mấy người dân bản địa đang run lẩy bẩy kia.
“Co ai biết ngôn ngữ của Bảo Nhạc đại Liên bang của nền văn minh tu hành hàng đầu không?”
Vương Bảo Nhạc hắng giọng một cái rồi dùng ngôn ngữ Liên bang thản nhiên hỏi.
Nhưng mấy dân bản địa kia lại hai mặt nhìn nhau, trong vẻ hoảng sợ lại khó giấu được sự nghi hoặc, rõ ràng bọn họ không
hiểu những lời Vương Bảo Nhạc vừa nói.
Vương Bảo Nhạc thấy vậy thì thầm thở dài, đổi thành ngôn ngữ của Thương Mang Đạo Cung rồi thử lại lãn nữa.
Lần này, hắn vừa nói xong thì những người dân bản địa đó đã quay phắt đầu lại nhìn về phía một ông già đứng trong đám người. Mặt mày của ông già này nhăn nhó, da mặt dính cả vào nhau, ông run rẩy bước ra, dùng bàn tay nhỏ hơn hẳn đôi chân của mình để ôm quyền rồi cúi đầu với Vương Bảo Nhạc.
“Bái kiến đại nhân, hiện tại lão hủ chính là người duy nhất có thể hiểu ngôn ngữ thượng tông trong thôn này. Ngài có vấn đề gì thì cứ việc hỏi ta.”
Ông già này nói chuyện cứ bập bõm, phát âm nghe cũng rất dị, giống như khẩu âm địa phương khá nặng, may mà Vương Bảo Nhạc vẫn có thể nghe hiểu những gì ông ta đã nói.
“ồ, nơi này của các ngươi là đâu? Tại sao các ngươi lại quỳ lạy bức tượng này, nó là ai?”
Vương Bảo Nhạc ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi ông già kia.
Ông già này lại chớp mắt vài cái, rồi dè dặt quan sát Vương Bảo Nhạc một lúc, sau đó mới lí nhí đáp.
“Đại nhân, chỗ bọn ta là Hắc Phong tinh, còn bức tượng kia là bài vị của lão tổ Hắc Phong chỗ bọn ta. Mỗi thôn trang trên Hắc Phong tinh này đều có bài vị như thế, nhất định phải quỳ bái mỗi ngày. Một khi không bái thì ánh sáng của bức tượng sẽ yếu đi, đến khi tàn lụi hẳn. Lão tổ Hắc Phong lại thường xuyên ra ngoài kiểm tra, phàm là bài vị của thôn trang nào tắt hằn thì sẽ bị cho là bất kính và ăn thịt tất cả mọi người.”
Vậy sao...
Vương Bảo Nhạc như có điều suy nghĩ, hắn không để ý những người dân bản địa đó nữa mà quay đầu nhìn về phía bức tượng kia, quan sát nó thật kĩ. Nhưng ngay khi hắn đang nghiên cứu bức tượng kia thì ngón chân của ông già đã trả lời hắn trước đó đột nhiên mấp máy, ánh sáng đỏ sậm như máu tươi thoáng cái đã bắn ra từ trong hai mắt của bức tượng đó.
Tia sáng này xuất hiện quá bất ngờ, chỉ chớp mắt đã bao trùm Vương Bảo Nhạc. Nó như hóa thành phong ấn, thoắt cái đã cố định Vương Bảo Nhạc ngay tại chỗ. Dường như là cả thân thể lẫn linh hồn của Vương Bảo Nhạc đều bị đóng băng ngay giây phút này, không thể nhúc nhích chút nào.
Cùng lúc đó, đám dân bản địa vốn đang ra vẻ hoảng sợ xung quanh, dù là già trẻ lớn bé hay trai gái đều nhếch môi cười rất đỗi quỷ dị. Cả đám không còn run rẩy nữa mà hai mắt lóe sáng, mi tâm bất chợt nứt ra, có khói đen bay ra từ bên trong, hóa thành thứ giống như quỷ hồn ngay giữa không
trung. Cả đám lại nhe răng cười xông thẳng tới chỗ Vương Bảo Nhạc từ bốn phía.
“Đã lâu không có những kẻ có máu thịt vào đây, làn này chúng ta đúng là may mắn!”
“Bị thần quang của lão tổ đóng băng như thế thì tên này chết chác rồi!”
“Dám quá bộ tới quỷ tinh của chúng ta, ha ha, ta thích con mắt của hắn, đừng giành với ta đấy!!”
Từng tiếng cười cao vút vang lên, đám quỷ hồn này hưng phấn lao thẳng tới chỗ Vương Bảo Nhạc. Trong đó, con có tốc độ nhanh nhất đúng là quỷ hồn toát ra từ mi tâm của ông già đã nói chuyện với Vương Bảo Nhạc khi nãy. Con quỷ này lớn nhất, có khí tức nồng đậm nhất, lúc này nó chỉ nhoáng lên một cái thì đã tới bên cạnh Vương Bảo Nhạc, há to miệng muốn cắn về phía đầu của hắn.
Miệng của nó như có thể há to vô hạn, lúc này đã mở ra đến mức đủ để nuốt trọn cái đầu của Vương Bảo Nhạc. Nhưng ngay khi
nó muốn táp xuống thì một giọng nói thiếu kiên nhẫn đột nhiên vang vọng khắp nơi.
“Các ngươi phiên quá đấy!”
Giọng nói này vừa vang lên, không đợi đám quỷ hồn kịp phản ứng thì bàn tay phải của Vương Bảo Nhạc đã giơ lên, nhìn như rất chậm, nhưng lại khiến cho người ta không cách nào tránh né. Vương Bảo Nhạc chộp cổ của lão quỷ này, bóp mạnh một cái thì lão quỷ đó đột nhiên mở to hai mắt, trong miệng phát ra tiếng ư ử muốn thoát thân, nhưng bàn tay của Vương Bảo Nhạc lại cứng như gọng kìm khiến lão quỷ này căn bản không cách nào thoát ra được.
Cảnh tượng này khiến cho đám quỷ hồn đang hưng phấn xung quanh hoảng sợ, chỉ chớp mắt đã dừng lại rồi nhanh chóng rút lui. Chẳng qua... dù tốc độ bỏ chạy của chúng rất nhanh, nhưng vẫn không bàng Minh Hỏa phát ra từ trên người Vương Bảo Nhạc.
Minh Hỏa băng hàn chỉ trong nháy mắt đã bùng lên, sau đó lấy Vương Bảo Nhạc làm
trung tâm rồi lan ra. Thậm chí, đám quỷ hồn kia còn chưa kịp há miệng kêu rên tiếng nào thì Minh Hỏa đã giăng kín bốn phương, bao phủ cả thôn. Ngoại trừ lão quỷ bị Vương Bảo Nhạc bắt ra thì tất cả quỷ hồn xung quanh đều lắc lư rồi biến mất ngay khi Minh Hỏa quét ngang qua như bị tinh lọc, không còn tồn tại nữa.
Chuyện này lập tức khiến cho lão quỷ vẫn đang giãy giụa kia run rẩy, ngơ ngác nhìn quanh. Cuối cùng, khi nhìn về phía Vương Bảo Nhạc thì trong mắt nó đã lộ ra vẻ hoảng sợ thật sự, thân thể bắt đầu mất không chế mà run rẩy.
Vương Bảo Nhạc không để ý tới đám quỷ hồn đã bị tiêu diệt xung quanh, cũng không nhìn lão quỷ đang bị mình bắt nữa. Hắn đứng im ở đó quan sát pho tượng kia, mặc cho ánh sáng của pho tượng kia bao phủ mình.
Thật ra, ngay khi hắn phát hiện ra cái thôn này thì đã nhìn ra đám dân bản địa đều là quỷ hồn. Nói đúng hơn thì là quỷ hồn ký
sinh trong thi thể của dân bản địa nơi này. Những thi thể của dân bản địa đã chết không biết bao nhiêu nám, nhưng vẫn không hư thối đó đều có thể xem như quẫn áo của đám quỷ hồn.
Nếu đổi lại là người khác, dù là Nguyên Anh thì cũng khó mà nhìn ra chân tướng, chưa kể khi ra tay trực diện với đám quỷ hồn này, cho dù có thể chống chọi được nhưng cũng sẽ xảy ra nhiều tình huống ngoài ý muốn.
Dù sao thì ánh sáng đỏ phát ra từ bức tượng kia chủ yếu nhằm vào linh hồn, nhưng đối với Vương Bảo Nhạc mà nói thì tất cả những thứ này chẳng là gì hết. Thân là Minh Tử nên thứ hắn không ngán nhất chính là đám quỷ hồn này.
Vây nên, từ đầu chí cuối, Vương Bảo Nhạc đều không hề bận tâm, chẳng qua chất liệu của bức tượng kia lại khiến hắn thấy hứng thú. Sau khi nghiên cứu một phen, Vương Bảo Nhạc tiến lên hết sờ lại gõ vài cái, hai mắt dẫn sáng lên.
“Không sai, thứ này đúng là được chế tạo từ Tinh Nguyên!”
Vẻ mặt của Vương Bảo Nhạc dần trở nên kích động. Lúc trước hắn vẫn không dám chắc lắm, nhưng nay sau khi quan sát kĩ thì hắn lập tức mừng rỡ.
Vương Bảo Nhạc biết rõ giá trị của Tinh Nguyên, cũng hiểu rõ tài liệu quan trọng nhất để mình sửa Minh Khí ở Sao Hỏa chính là Tinh Nguyên. Nhưng thứ này rất khó lấy được, trừ khi hủy diệt một ngôi sao.
Thế nên, khi ở Liên bang, Vương Bảo Nhạc không có cách gì khác. Nhưng thật không ngờ, vừa mới tới hành tinh kỳ lạ trong đợt thí luyện này thì đã nhận được quà gặp mặt lớn như thế.
Lúc này, Vương Bảo Nhạc hưng phẩn giơ tay trái lên muốn lấy bức tượng đó đi. Nhưng ánh sáng đỏ bắn ra từ bức tượng đột nhiên phóng đại như muốn phản kháng, sau khi Minh Hỏa xuất hiện trên tay trái của Vương Bảo Nhạc thì ánh sáng
đỏ của bức tượng đó đột nhiên mất tác dụng, không còn trở ngại gì nên Vương Bảo Nhạc cũng dễ dàng lấy bức tượng đó đi.
Đến lúc này, Vương Bảo Nhạc mới cúi đầu nhìn về phía lão quỷ đang bị mình bóp cổ, liếm môi mỉm cười.
“Ta cho ngươi hai con đường, hoặc là đưa ta tới những thôn khác, hoặc là ta sẽ án ngươi ngay lập tức.”
Thân thể của lão quỷ run lập cập, nếu như kẻ khác nói án mình thì hắn ta sẽ không tin lắm. Nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy khả năng khắc chế của Vương Bảo Nhạc đối với những quỷ hồn khác, chưa kể bộ dạng liếm môi của Vương Bảo Nhạc lúc nãy khiến hắn ta có dự cảm mãnh liệt rằng quái thú trước mắt thật sự sẽ ăn mình.
“Ta... Ta biết nhiều thôn lắm!”
Lão quỷ run lẩy bẩy, tranh thủ lên tiếng.
“Dãn đường đi.”
Vương Bảo Nhạc buông tay ra, có vẻ như không hề sợ lão quỷ này sẽ bỏ trốn. Sau khi Vương Bảo Nhạc thản nhiên lên tiếng thì lão quỷ này lại chần chừ một lúc, nhưng nhớ tới bộ dạng liếm môi của Vương Bảo Nhạc thì hắn ta lập tức ngoan ngoãn hẳn, vội đi trước dẫn đường.
Cứ như vậy, một người một quỷ bay đi giữa bầu trời, thẳng tới một thôn khác mà hắn ta biết. Ba canh giờ sau, khi Vương Bảo Nhạc lại lấy thêm được một bức tượng và tiêu diệt thôn kia, dưới sự hoảng sợ không hề giảm bớt của lão quỷ nọ, hai mắt của Vương Bảo Nhạc ngày càng sáng hơn.
Bây giờ hắn đã không sốt ruột hoàn thành nhiệm vụ nữa, theo hắn thấy thì nơi này toàn là bảo bối cả. Nếu như lần thí luyện này là hư ảo thì thôi, nhưng những thứ này đều có tồn tại thật sự, vậy thì mình phát tài thật rồi.
Nghĩ tới đây, ánh mắt của Vương Bảo Nhạc nhìn về phía lão quỷ kia lại hừng hực lên.
“Chân to, thể hiện cho tốt đi, nếu như ta hài lòng thì sẽ không ăn ngươi.”
"filepos0012899132">

Bạn cần đăng nhập để bình luận