Tam Thốn nhân Gian

Chương 584

Chương 584Chương 584
NGƯỜI TỚI TỪ LIÊN BANG
Mãng theo suy tư về vấn đề mang tính học thuật vô cùng nghiêm túc này, Vương Bảo Nhạc dùng không ít chiến công để đổi rất nhiêu đan dược, mãi cho đến khi hắn chuẩn bị rời đi thì vấn đề học thuật kia vẫn chưa có đáp án.
Thế nên Vương Bảo Nhạc cảm thấy mình nên hy sinh vì Liên bang, vì sứ mạng cao cả là củng cố quan hệ kết minh giữa Liên bang và Thương Mang Đạo Cung một phen.
“Dù sao thì mình cũng là Tổng thống Liên bang tương lai, thôi vậy, mình không hy sinh thì ai hy sinh.”
Vương Bảo Nhạc thở dài một tiếng, đưa số liên lạc của mình cho mấy nữ đệ tử đã đỏ mặt chạy tới hỏi về vài vấn đề trong việc tu
hành.
“Chuyện đột phá Kểt Đan sơ kỳ ấy à, đây là một vấn đề vô cùng phức tạp và thâm ảo. Thế này đi, tối nay các cô cứ đến Thanh Hỏa đảo tìm ta, ta sẽ chỉ điểm cho các cô một phen.”
Vương Bảo Nhạc hắng giọng một cái, sau khi nghiêm nghị tuôn một tràng như thế thì mới rời khỏi đảo chính của Thương Mang Đạo Cung. Một đường cảm khái về sự thay đổi của mọi người, Vương Bảo Nhạc cũng thấy cảnh tượng vài bách tử Liên bang đang nói cười vui vẻ với tu sĩ đạo cung.
Đồng thời, mấy ngày nay, thông qua nội dung trò truyện của mọi người trên nhóm Chat cục vực linh võng của bách tử Liên bang, Vương Bảo Nhạc biết rõ sau khi thí luyện kết thúc, mặc dù không phải toàn bộ nhưng cũng có một phần đệ tử đạo cung đã thay đổi thái độ đối xử với tu sĩ Liên bang. Thậm chí, có người còn chủ động làm quen, giúp cho Thương Mang Đạo Cung và
Liên bang đã tiến vào bước đầu hòa hợp.
Không chỉ Vương Bảo Nhạc mà cả Phùng Thu Nhiên cũng theo dõi sát sao và biết được chuyện này. Cô rất vui mừng khi thấy kết quả này, đồng thời cũng bắt đầu tỏ thái độ cứng rắn và tạo áp lực cho Diệt Liệt Tử trong việc đưa nhóm bách tử Liên bang thứ hai tới.
Lãn này Diệt Liệt Tử lại im lặng, dù là ước định trước đó hay biểu hiện của Vương Bảo Nhạc đều khiển ông không thể nói được gì, chỉ có thể chấp nhận chuyện này mà thôi.
Đây có thể xem như lần toàn thắng dẫu tiên của Phùng Thu Nhiên trong mấy năm gần đây, không cần phải trả bất kỳ cái giá lớn nào cũng có thể thuận lợi hoàn thành việc này. Thậm chí, các đệ tử vốn có thành kiến với Liên bang dưới trướng cô nay ít nhiêu gì cũng đã thay đổi thái độ, người thay đổi rõ ràng nhất chính là Lục Vân và Hứa Minh. Thân là đệ tử thân truyền, dù chưa từng giao thủ với Vương Bảo Nhạc ở
trong vùng đất thí luyện, nhưng trận chiến đó vẫn tạo thành chấn động cực lớn khó có thể diễn tả đối với họ.
Thế nên bọn họ cực kì tán thành Vương Bảo Nhạc, cũng chính vì vậy nên giúp cho không ít người từng nghĩ đến chuyện đổi lập trường dưới trướng Phùng Thu Nhiên thay đổi thái độ.
Có thể nói, sự quật khởi của Vương Bảo Nhạc đã giúp ích rất nhiêu cho Phùng Thu Nhiên, khiến cho quýên lên tiếng của cô ở Thương Mang Đạo Cung cũng dần trở lại chiếm thế chủ đạo, nên nửa tháng sau, việc truyền tống của nhóm bách tử Liên bang thứ hai thành công thông qua.
Đây cũng là chuyện trọng đại đối với Liên bang, nhất là trước đó đã đặt ra cả danh sách nhưng mãi vẫn không nhận được câu trả lời chắc chắn của Thương Mang Đạo Cung. Thậm chí, Liên bang cũng đã đoán được có chuyện xảy ra và chuẩn bị sẵn sàng cho chiến tranh, nhưng nay tình thế lại thay đổi. Sau khi biết được thì Liên
bang cũng thầm thở phào nhẹ nhõm. Nếu không đến đường cùng thì Liên bang cũng không muốn khai chiến.
Cũng chính vì như vậy nên danh sách bách tử Liên bang lẫn này lại được thay đổi đôi chút sau khi Đoan Mộc Tước, Lý Hành Văn và tất cả cao tầng Liên bang cùng bàn bạc, mục tiêu không chỉ là giúp đỡ Phùng Thu Nhiên nữa mà là có mục đích khác.
Cứ như vậy, vài ngày sau khi truýên tống trận được chuẩn bị, Thương Mang Đạo Cung thông báo cho nhóm Vương Bảo Nhạc biết về việc nhóm bách tử Liên bang thứ hai đã tới thì Vương Bảo Nhạc lập tức kết thúc bế quan, chạy thẳng đến đạo cung.
Toàn bộ bách tử Liên bang đều hội tụ lại bên ngoài truýên tống trận của Thương Mang Đạo Cung, bọn họ không hẹn mà cùng đứng bên cạnh Vương Bảo Nhạc, lấy hắn làm đàu. Đồng thời, đệ tử Thương Mang Đạo Cung cũng đến rất đông, sau khi Phùng Thu Nhiên, Diệt Liệt Tử và Du Nhiên đạo nhân xuất hiện thì truyền tống trận
cũng dần mở ra.
Theo tiếng 'âm 'âm vang vọng khắp nơi, trận pháp trên Sao Thủy ở bên ngoài cổ kiếm đồng xanh cũng khởi động cùng lúc. Cả hai bên đồng thời mở ra, từng bóng người cũng dàn dần xuất hiện bên trong truyền tống trận của Thương Mang Đạo Cung.
Từng làn sóng lan tỏa, lại có gió mạnh phất qua thổi bay tóc và đạo bào của mọi người. Lúc này, từng bóng người trong truyền tống trận cũng d'ân trở nên rõ ràng hơn, theo từng bóng người xuất hiện thì đồng tử của Vương Bảo Nhạc đột nhiên co rụt lại. Bởi vì người hắn nhìn thấy đầu tiên là một tu sĩ trung niên đứng dẫu trong nhóm bách tử Liên bang thứ hai này.
Người nọ có gương mặt tuấn lãng, thoạt nhìn đại khái chừng bốn mươi nhưng trong mắt ánh đày vẻ tang thương, trên người mang theo một cỗ khí thế của thượng vị giả, không giận mà tự uy. Rõ ràng chỉ là Kết Đan đại viên mãn, nhưng
cảm giác hắn mang đến cho người khác lại hoàn toàn không tàm thường.
Hắn đúng là Tông chủ của Tinh Hà Lạc Nhật Tông đã bị chế tài phải bế quan một giáp ở trong tông môn, không thể ra ngoài vì sự kiện trên Mặt Trăng, Hứa Vân Khôn! Có lẽ do cướp cơ duyên thất bại lại bị chế tài các kiểu nên vị đứng đàu một tông năm đó hãy còn bộ dạng thiếu niên non nớt, mặc dù đường nét gương mặt vẫn không thay đổi gì nhiêu, nhưng nay thoạt nhìn đã bước vào độ trung niên.
Thân là cường giả thế hệ trước của Liên bang, thậm chí bối phận còn cao hơn cả Đoan Mộc Tước, đứng ngang hàng cùng Lý Hành Văn và nghị viện trưởng, đồng thời cũng là một trong những tu sĩ đã đến cổ kiểm đồng xanh đầu tiên cùng thời với Lý Hành Ván nám đó. Sự xuất hiện của hấn chẳng những khiến Vương Bảo Nhạc lắp bắp kinh hãi, mà còn khiến không ít Nguyên Anh của Thương Mang Đạo Cung cũng phải kinh ngạc.
Chỉ có Phùng Thu Nhiên là vẫn bình thản như thường, rõ ràng cô đã biết trước là Hứa Vân Khôn này sẽ đến. Cùng lúc đó, những bóng người bên trong truyền tống trận cũng ngày càng rõ ràng hơn. Chỉ lát sau, Vương Bảo Nhạc đã thấy được vài gương mặt vài quen thuộc, cả Trác Nhất Tiên lẫn Kim Đa Minh đều ở trong số đó.
Ngoài ra, trong số những người còn lại, Vương Bảo Nhạc phát hiện số lượng người lạ nhiều hơn người quen. Có thể nói, trong số những người Liên bang tới đây Lân này thì có hơn phân nửa là người lạ đối với hắn, nhưng có một điểm chung, ấy chính là... Nhóm thứ hai tới đây phần lớn đều là tuấn nam mỹ nữ, ít nhất thì chỉ nhìn dung mạo thôi cũng đủ hết hồn.
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại như có điều suy nghĩ, sau khi Kim Đa Minh đứng vững trong trận pháp thì đưa mắt ra nhìn quanh như đang tìm kiếm ai đó, ánh mắt đảo qua người Vương Bảo Nhạc. Nhưng tìm một vòng lại ra vẻ nghi hoặc, cuối cùng lại nhìn về phía Vương Bảo Nhạc lần nữa, giống
như nhìn cho thật kĩ một hồi mới mở to hai mắt, há hốc mồm ra nhìn chằm chằm vào Vương Bảo Nhạc như khiếp sợ tột độ.
Rõ ràng Trác Nhất Tiên cũng không nhận ra Vương Bảo Nhạc, nhưng lại thấy được Trác Nhất Phàm nên đanh mặt hừ một tiếng.
Không để ý tới bộ dạng kinh hãi như gặp phải người đẹp trai nhất vũ trụ của Kim Đa Minh, Vương Bảo Nhạc hắng giọng một cái, kiêu ngạo hất cằm lên, nhưng trong lòng lại bắt đầu suy xét về dụng ý của Liên bang Lân này. Đám nam thanh nữ tú kia thì khỏi cần nói tới rồi, sự xuất hiện của Tông chủ Tinh Hà Lạc Nhật Tông lại khiến Vương Bảo Nhạc cảm thấy dường như đây là lão cáo già do Liên bang phái đến đây để tọa trấn.
“Ta nhớ lúc trước hắn bị phạt phải bế quan một giáp...”
Vương Bảo Nhạc trầm ngâm một lúc thì đột nhiên mỉm cười. Hẳn thấy, dù vị Hứa
Tông chủ này tới đây để lập công chuộc tội hay đã dùng thủ đoạn khác để tới thì cũng được. Với tính cách tâm ngoan thủ lạt, quỷ kế đa đoan, thủ đoạn không tầm thường của người này, sự có mặt của hắn sẽ giúp ích rất nhiêu cho cục diện của Liên bang ở Thương Mang Đạo Cung.
“Với những kinh nghiệm ở Liên bang thì chắc là lão cáo già này sẽ dễ sống ở đây hơn mình ấy chứ.”
Vương Bảo Nhạc suy tư, truyền tống cũng dần chấm dứt. Sau khi tất cả mọi người đều xuất hiện thì Tông chủ Tinh Hà Lạc Nhật Tông mới bước lên, trên mặt là nụ cười ấm áp rất đỗi chân thành, ôm quýên cúi đầu với ba người Phùng Thu Nhiên.
“30 năm không gặp, Phùng trưởng lão vẫn trẻ trung như thế, nhưng vãn bối thì đã già rồi...”
Hứa Tông chủ cảm khái rồi lại bái kiến Diệt Liệt Tử và Du Nhiên đạo nhân, mặc dù thái độ rất cung kính nhưng lại không kiêu
ngạo hay nịnh nọt. Bản thân hắn lại là nhóm người đàu tiên đã tới đây khi xưa, nay lại đứng đầu một tông môn trong Liên bang. Ngay cả Diệt Liệt Tử cũng mỉm cười đáp lễ, Du Nhiên đạo nhân thì cười tươi rồi hàn huyên vài câu, quá trình vô cùng thân thiết.
Cứ như thế, sau khi hàn huyên một lúc, cũng giống như nhóm bách tử Liên bang đàu tiên, nhóm người thứ hai này cũng nhanh chóng được sắp xếp xong xuôi, chia ra khắp các đảo nhỏ. Chằng qua hiện tại quyền lên tiếng của Phùng Thu Nhiên là lớn nhất nên cô cũng làm chủ đưa phàn lớn nhóm bách tử Liên bang thứ hai này đến ở cùng với nhóm bách tử Liên bang đàu tiên.
Như vậy thì có thể khiến bọn họ làm quen với Thương Mang Đạo Cung nhanh hơn, cũng giúp cho thế lực Liên bang ở đạo cung táng mạnh không ít. Riêng Hứa Vân Khôn thì được giữ lại ở đảo chính, thân phận của hắn giúp hắn nhận được nhiêu ưu đãi hơn khi ở đây, mặc dù không bằng vương Bảo
Nhạc nhưng cũng không thua kém gì nhiêu.
Đồng thời, Phùng Thu Nhiên cũng mỉm cười đồng ý với yêu cầu để cho vài bách tử Liên bang cùng ở đảo chính với hắn. Cứ thế, sau khi lứa bách tử Liên bang đầu tiên hưng phấn đưa những đồng hương vừa tới, vẫn chưa kịp đi làm quen hết thì Kim Đa Minh chạy vội tới bên cạnh Vương Bảo Nhạc, trên mặt đầy vẻ không dám tin. Hắn vừa muốn mở miệng thì Hứa Vân Khôn của Tinh Hà Lạc Nhật Tông đã đi tới, thản nhiên nói một câu với Kim Đa Minh.
“Kim Đa Minh, ngươi chờ ôn chuyện với Vương Thành chủ sau đi vậy, ta có chuyện quan trọng cần bàn bạc với vương Thành chủ.”
Kim Đa Minh chớp mắt nhìn, sau đó gật đầu cáo từ, trước khi đi còn cho Vương Bảo Nhạc một ánh mắt. Với hiểu biết của Vương Bảo Nhạc về Kim Đa Minh thì ý tứ của ánh mắt này rõ ràng là đang nói cho hắn biết lão gia hỏa này cũng có thể xem
như người một nhà.
Sau khi Kim Đa Minh rời đi, Vương Bảo Nhạc lười nhác nhìn Hứa Vân Khôn.
“Hứa Tông chủ có chuyện gì?”
Vương Bảo Nhạc hờ hững đáp.
Hứa Vân Khôn nhìn Vương Bảo Nhạc, trên mặt đày vẻ phức tạp, trong mắt ánh lên vẻ hồi ức. Hắn còn nhớ rõ nám đó ở Mặt Trăng là do kẻ này đã phá hỏng chuyện tốt của mình, trở thành người nhận được nhiêu lợi ích nhất.
"filepos0012648490">

Bạn cần đăng nhập để bình luận