Tam Thốn nhân Gian

Chương 714

Chương 714Chương 714
CHỊ ĐẸP, TUYỆT ĐỐI KHÔNG PHẢI
TA
Khi Vương Bảo Nhạc nghe thấy cái tên phát ra từ trong miệng Trần Mạch Phong thì hắn lập tức biến sắc, đồng tử co rút lại. Rõ ràng, hắn không xa lạ gì với cái tên này, hắn còn hiểu rất rõ ý nghĩa của cái tên này đối với Dạ Tiên vương.
“Không ngờ đạo lữ lấy não, móc tim và hủy đạo cán của Trần Mạch Phong lại ở trong chiến hạm tộc Vị Ương!” Tâm thần của Vương Bảo Nhạc bị chấn động. May mà lúc này Sao Kim đã bắt đầu tự nổ. Dao động và tiếng nổ không ngừng lan rộng khắp Sao Kim. Đồng thời, theo sự lan tỏa của sức mạnh trận pháp hệ Mặt Trời, vương Bảo
Nhạc đã cảm nhận được dao động vô hình đến từ vũ trụ. Dường như chỉ cần hắn muốn thì có thể truyền tống rời khỏi nơi này ngay lập tức.
Điêu này khiến Vương Bảo Nhạc bình tĩnh hơn rất nhiều. Trong khi lùi lại, hắn lập tức nhìn vào ngón tay xuất hiện trước mặt Du Nhiên Đạo Nhân.
Ngay lúc Vương Bảo Nhạc nhìn về phía nó, ngón tay xuất hiện trước mặt Du Nhiên Đạo Nhân lập tức tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Kế tiếp, hình bóng của một người phụ nữ dần xuất hiện ở phía sau ngón tay đó, đầu tiên là lòng bàn tay, sau đó là cánh tay, cho đến khi biến thành một người phụ nữ mặc cung trang tao nhã tuyệt thế.
Nhìn từ xa, tinh không tựa như một bức màn, còn người phụ nữ này giống như đang dần được phác họa ra từ trong bức họa, vô cùng kinh diễm.
Vẻ đẹp của cô ta, ngay cả khi cơ thể trong mờ và không có cách nào để người ta có
thể nhìn kĩ càng dung mạo của cô ta thì vẫn khiến cho tất cả người nhìn cảm thấy bị thu hút, như thể linh trí xuất hiện một thoáng ngẩn ngơ vậy.
Có lẽ tẩt cả những điều này không phải vì vẻ đẹp của cô ta, mà vì khí tức bí ẩn dường như có thể ảnh hưởng đến mọi thứ ở trên người người phụ nữ này.
“Cuối cùng nàng... cũng xuất hiện rồi...”
Vừa rồi chân hồn của Trần Mạch Phong đã sắp chìm lại vào giấc ngủ say, nhưng rõ ràng sự xuất hiện của ngón tay này và tiếng thở dài đã kích thích mạnh tới hắn, khiến hắn ta thức dậy một lần nữa, tiếp tục ngưng kết thần trí giống như hồi dương.
Khi nói ra lời này, tất cả vẻ mờ mịt trong mắt hắn ta đã biến mất, lần đầu tiên lộ ra thần vận sau khi thức dậy. Chỉ là trong thần vận đó cũng có ý nghĩa ẩn chứa trong lời thì thầm của hắn ta, không có đau đớn, không có oán giận, chỉ có nỗi nhớ nhung sâu sắc.
Đối diện với tiếng thì thầm và ánh mắt của Trần Mạch Phong, người phụ nữ tao nhã tuyệt thế kia chỉ im lặng, nhìn chằm chằm vào hắn, trong mắt lộ ra vẻ thâm sâu, cô ta cúi người nói khẽ.
“Phu quân, đã nhiêu nám không gặp, trải qua đại nạn như vậy mà vẫn có thể nhớ tới tên của thiếp thân. Thiếp thân... sao có thể không xuất hiện?”
Có lẽ giọng nói của đạo lữ lâu ngày không gặp đã gợi lên ký ức của Trần Mạch Phong, cơ thể khổng lồ của hán ta lúc này khẽ run lên. Trong thẫn vận tỉnh táo ở sâu trong mắt hắn ta lóe lên tia sáng đỏ như thể linh hồn hình thành sau khi hắn ta chết đang muốn áp chế chân hồn của hắn thức tỉnh.
Mà sức mạnh từ hạt sen của Vương Bảo Nhạc cũng đã tiêu tan từ lâu. Lúc này, thứ duy trì chân hồn của Trân Mạch Phong chỉ có chấp niệm của hắn ta mà thôi. Nhờ chấp niệm này, Trần Mạch Phong gắng gượng duy trì sự tỉnh táo để nhìn Tử Nguyệt, trong mắt ánh lên vẻ dịu dàng, dịu giọng
nói.
“Tử Nguyệt... ta rất nhớ nàng, ta không trách nàng, nàng hãy theo ta... về nhà đi.”
Nói xong, Trần Mạch Phong giơ tay phải lên, trên khuôn mặt dịu dàng lộ ra vẻ khao khát và chờ mong của kẻ si tình.
Nhìn dáng vẻ si tình của Trần Mạch Phong, trong mắt Tử Nguyệt cũng ánh lên vẻ thâm tình, dịu dàng nói.
“Phu quân, thiếp thân cũng nhớ chàng. Mỗi lần nhớ chàng, thiếp đều lấy thứ này ra...”
Sau đó, Tử Nguyệt giơ tay phải lên giống như túm hư không, một trái tim đẫm máu lập tức xuất hiện trong tay cô ta.
Trái tim này vẫn đang đập thình thịch, một luồng dao động mạnh mẽ không ngừng tỏa ra từ bên trong nó và bao phủ khắp nơi. Cơ thể của Trần Mạch Phong run rẩy dữ dội hơn, hắn ta mở miệng một cách khó khán.
Tử Nguyệt, đừng...”
Gòn cả thứ này nữa...
Giống như không chú ý tới sự run rẩy của Trần Mạch Phong, Tử Nguyệt mỉm cười cắt ngang lời nói của hắn ta, buông trái tim đang cầm ra rồi lại túm hư không một lần nữa. Lần này, thứ lấy ra là một khối có màu trắng, đó là... bộ não của Trần Mạch Phong.
“Phu quân, chàng xem, có chúng ở bên cạnh có thể làm giảm nỗi nhớ nhung về chàng trong thiếp.”
“Tử Nguyệt... Đừng nói nữa, ta xin...”
“Để thiếp suy nghĩ một chút đã, hình như còn có một thứ khác có thể giúp thiểp thân xoa dịu nỗi nhớ của mình. Chàng đừng vội, để thiếp thân tìm thử...”
Tử Nguyệt nhìn cơ thể đang ngày càng run rẩy và thần sắc đang lộ ra vẻ đau đớn của Trần Mạch Phong, cô ta mỉm cười và mở miệng.
Giọng nói của cô ta tựa như sơn ca, trong trẻo và êm tai, với một chút dịu dàng khiển cho tất cả người nghe nếu chỉ nghe âm thanh, trong lòng đều sẽ dâng lên cảm giác thoải mái không thể diễn tả. Nhưng nếu như nhìn thấy động tác của cô ta và nhận ra sự ác độc ẩn chứa trong lời nói thì dù là ai cũng sẽ chấn động và kinh hãi không thôi.
Đặc biệt là Du Nhiên Đạo Nhân, ông ta nhìn người phụ nữ đã giải cứu mình mà cơ thể run rẩy mãnh liệt, ông ta có cảm giác hình như mình đã từng gặp đối phương, nhưng suy nghĩ kĩ thì lại chưa từng gặp. Nhưng trong cảm giác xa lạ lại ẩn chứa sự quen thuộc, sự mâu thuẫn này vốn dĩ đã khiến ông ta cảm thấy hoảng sợ, chưa kể hiện tại đối mặt với người phụ nữ này, ông ta lại có một cảm giác kinh ngạc như thể nô tài gặp chủ nhân.
Trong khi mọi người nhao nhao kinh hãi, cơ thể của Vương Bảo Nhạc không ngừng lùi lại cho đến khi lùi về pháo đài Mặt
Tráng. Nhìn Trần Mạch Phong và Tử Nguyệt, rồi lại nhìn Du Nhiên Đạo Nhân đang run rẩy, sắc mặt Vương Bảo Nhạc trở nên khó coi, trong lòng hiểu ra.
“Cô ta đang cố tình kích thích Tràn Mạch Phong!”
“Chị đẹp từng nói Chủng Tinh Đạo... Có lẽ Tử Nguyệt này không giết chết Tràn Mạch Phong là vì liên quan đến cái đó. Có khi nào hành động kích thích hiện tại cũng là một phần của Chủng Tinh Đạo hay không?”
Vương Bảo Nhạc không có câu trả lời, nhưng hắn loáng thoáng cảm thấy cho dù suy đoán của mình không đúng hoàn toàn thì ít nhất cũng đúng hơn nửa.
“Đồng thời... chắc chắn chuyện Du Nhiên Đạo Nhân sống lại là do Tử Nguyệt này làm ra!”
Khi sắc mặt của Vương Bảo Nhạc thay đổi, áp lực cũng lập tức tăng mạnh.
Thật sự thì tai họa mà một Du Nhiên Đạo Nhân đã hợp nhất với chiến hạm Tộc Vị ương mang lại đã trở thành một thảm họa đối với Liên bang, nhưng giờ đây... sau lưng ông ta, lại có một tồn tại còn cường đại hơn.
Điêu này chắc chắn là họa vô đơn chí đối với Liên bang, nhất là Vương Bảo Nhạc đã biết khá chi tiết về tình hình lúc này, cho nên hắn không có cảm giác lạ lẫm lắm đối với Tử Nguyệt Lân đầu xuất hiện này.
“Cướp đoạt Chủng Tinh Đạo của Trân Mạch Phong, ẩn nấp trong chiến hạm tộc Vị Ương, âm thầm kiểm soát Du Nhiên Đạo Nhân và phát động cuộc chiến này!”
Cùng lúc trong mắt Vương Bảo Nhạc tràn ngập sát cơ, trong lòng hắn cũng dâng lên sự quyết đoán. Hắn biết, ngay cả khi Sao Kim nổ tung, cục diện tiếp theo đối với Liên bang vẫn sẽ vô cùng khó khăn.
Trên thực tế, ngay lúc này, không chỉ có Vương Bảo Nhạc cảm thấy khó khán. Theo dao động không ngừng khuếch tán do Sao
Kim phát nổ, theo tiếng nổ ngày càng dữ dội và vang vọng hơn, theo tinh không xung quanh Sao Kim trở nên méo mó, các tu sĩ Liên bang biến mất hàng loạt dưới sự truyền tống của trận pháp hệ Mặt Trời, tất cả những người không rời đi ngay lập tức kia đều cảm thấy như thế.
Đoan Mộc Tước chính là một trong số đó. Lúc này, ông đang đứng trong phòng chỉ huy, nhìn chằm chằm vào Tử Nguyệt xuất hiện ở trước mặt Du Nhiên Đạo Nhân trong tinh không. Mặc dù ông không biết về chuyện cũ giữa Tử Nguyệt và Dạ Tiên Vương, nhưng ông cũng nhìn ra manh mối, hiểu rằng kẻ đứng sau cuộc chiến này không phải Du Nhiên Đạo Nhân, mà là... người tên Tử Nguyệt trong miệng của Dạ Tiên vương.
Người không rời đi ngay lập tức còn có Phùng Thu Nhiên và Lý Vô Tràn, cả hai đều đang trầm mặc, vẻ mặt của mỗi người đều phức tạp.
Trong vẻ mặt phức tạp của những người đang lần lượt được truyền tống, trong tinh không, Tử Nguyệt đột nhiên thở dài tiếc nuối.
“Không tìm thấy gì cả!”
“Phu quân, chàng có thể giúp Nguyệt Nhi tìm nó không?” Nói xong, Tử Nguyệt buông bộ não đang nắm ra, tay phải túm một cái, trong tay cô ta đột nhiên xuất hiện... một chiếc chuông hư ảo.
Chiếc chuông này có màu đen, mặc dù chỉ là hư ảo, nhưng nó lại mơ hồ lộ ra ý chí của ngôi sao, rõ ràng không tầm thường.
“Phu quân, chuông Giải Tinh này rốt cuộc đang ờ đâu? Ta đã nuốt não chàng, nghiên nát trái tim chàng mà vẫn không thể tìm thấy nó. Đều tại chàng cả, tại sao trước khi chết lại phong ấn nó khiến ta không thể cảm nhận được một chút khí tức nào. Chàng có thể nói cho Nguyệt Nhi biết nó đang ở đâu không?”
Khi Tử Nguyệt nói xong, cơ thể nhoáng một cái đã xuất hiện trước mặt Trần Mạch Phong. Khi cô ta dịu dàng cất lời, Trần Mạch Phong giống như không chịu nổi nữa, giơ hai tay ôm lấy đầu, hét lên một tiếng thảm thiết.
“Đừng nói nữa, đừng nói nữa!”
Trong tiếng hét, tia sáng đỏ trong mắt Trần Mạch Phong lập tức bộc phát, chân hồn vốn dĩ đang gắng gượng chống đỡ của hắn ta lập tức bị trấn áp, rơi vào điên loạn, giơ hai tay lên chộp về phía Tử Nguyệt.
“Chán quá.”
Không đợi hai tay của Dạ Tiên Vương hạ xuống, Tử Nguyệt khẽ lắc đầu, giơ tay phải lên chạm khẽ một phát, cơ thể của Dạ Tiên vương lập tức nổ vang, áo giáp tan vỡ, toàn bộ phù văn trên cơ thể nhấp nháy như thể đang bị trấn áp và phong ấn khiến hắn phát ra tiếng kêu thảm thiết, cơ thể bị cuốn ngược lại và bị ném xuống mặt đất của pháo đài Mặt Trăng.
Không nhìn Trần Mạch Phong nữa, Tử Nguyệt đột nhiên nhìn về phía Vương Bảo Nhạc ở trên pháo đài Mặt Tráng, khóe miệng lộ ra một nụ cười yêu mị.
“Tên nhóc mà thánh nữ đã chấm kia, thứ ta muốn ở chỗ ngươi đúng không?”
Da đầu của Vương Bảo Nhạc tê dại, vội vàng lắc đầu như trống bỏi rồi hét lớn.
“Tuyệt đối không ở trên người ta. Nếu chị gái xinh đẹp nhất vũ trụ, thiên hạ vô địch không yên tâm thì cứ việc dùng thần thức thăm dò ta đi!”
"filepos0015300564">

Bạn cần đăng nhập để bình luận