Tam Thốn nhân Gian

Chương 753

Chương 753Chương 753
THU PHỤC ĐỨC KHÔN TỬ
Thân là Thái thượng Trưởng lão của Thánh Đào Môn, lại cun cút nghe lời trước Chưởng Thiên Hình Tiên Tông như ông ta đương nhiên sẽ biết một vài bí mật mà người khác không biết. Ví như quan hệ giữa hoàng tộc của nền ván minh Yểm Mục và ba đại tông môn thoạt nhìn có vẻ hòa bình, nhưng thực tế mâu thuẫn đã tích tụ đển mức có thể bùng nổ bất kỳ lúc nào.
Dù sao cũng không có hoàng tộc nào thích nhìn cảnh quyền hành của mình bị đám lãnh chúa dưới trướng khống chể, phải sống cuộc đời như bị giam lỏng. Đồng thời, Thái thượng Trưởng lão của Thánh Đào Môn cũng hiểu rõ, cho dù hiện tại hoàng tộc đã xuống dốc, nhưng nội tình của họ
vẫn sâu đến mức khiến ba đại tông môn không thể không kiêng kỵ.
Mà thứ bọn họ kiêng kỵ nhất chính là đệ nhất bí thuật của hoàng tộc, thứ mà chỉ những người có huyết mạch thuần khiết nhất mới có thể tu luyện... Thân Mục Quyết.
Đồng thời, bản thân Thái thượng Trưởng lão của Thánh Đào Môn cũng có suy đoán, có lẽ ván cờ giữa hoàng tộc và ba đại tông môn vẫn còn một vài điểm mấu chốt nào đó, nhưng đây không phải chuyện mà bản thân ông ta có thể biết.
Nhưng dù thể nào đi nữa thì ông ta cũng không muốn dây vào trận chiến giữa hoàng tộc và ba đại tông môn. Vậy nên sau khi cảm nhận được khí tức trên người Vương Bảo Nhạc, dù ông ta chưa từng tận mắt nhìn thấy Thân Mục Quyết mà chỉ xác định theo cảm giác, lại không thể chứng thực, nhưng suy nghĩ thoát khỏi nơi này của ông ta ngày càng mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Nhưng vẫn muộn.
Gần như ngay khi Thái thượng Trưởng lão Thánh Đào Môn vừa lao đi, thân ảnh của Vương Bảo Nhạc vừa bước ra từ trong Yểm Mục màu đen đột nhiên biến mất. Khi hắn xuất hiện lại thì đã đứng ở trước mặt phân thân của Thái thượng Trưởng lão Thánh Đào Môn.
Sự xuất hiện của Vương Bảo Nhạc lập tức khiến cho phân thân của Thái thượng Trưởng lão Thánh Đào Môn run rẩy, trong mắt đầy vẻ hoảng sợ. Đồng thời, cảm giác cáng thẳng cũng liên tục dâng lên trong đầu ông ta như sóng xô bờ, khiến ông ta lùi lại vài bước theo bản năng, cố rặn ra một nụ cười trừ, khách khí mở miệng.
“Long Nam Tử trưởng lão chớ có hiểu lầm, trước đó ta cảm nhận được ngươi sắp sửa đột phá cho nên mới lo lắng mà tới đây hộ pháp cho ngươi... Ha ha, chúc mừng Long Nam Tử trưởng lão tấn chức Thông Thần!”
Nói đoạn, Thái thượng Trưởng lão của Thánh Đào Môn lại cố cười lớn, nhưng thấy Vương Bảo Nhạc đứng trước mặt vẫn im lặng nhìn mình với ánh mắt lạnh lùng nên tiếng cười của ông ta dần trở nên gượng gạo, trán cũng mướt mồ hôi.
Thái thượng Trưởng lão Thánh Đào Môn giơ tay lên lau mồ hôi theo bản năng, muốn nói gì đó để thoát khỏi cục diện bế tắc này. Lúc này, ông ta đã cảm nhận được nguy cơ cực lớn. ông ta có dự cảm, nếu như mình không làm gì đó thì sẽ câm chắc cái chết. Với hành vi giết chóc và sát khí của đối phương thì ắt hẳn sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để đuổi theo chiến hạm và giết chểt bản thể của mình.
“Long Nam Tử trưởng lão, ta hữu dụng lắm, khi nãy ta không thấy gì cả. Ta... Ta rất ghét ba đại thượng tông, lòng ta luôn trung thành với hoàng tộc, có đất trời chứng giám.”
Vương Bảo Nhạc nghe tới đây thì ánh mắt chợt lóe lên. Thật ra, dự cảm của Thái thượng Trưởng lão Thánh Đào Môn không hề sai, đúng là trong lòng Vương Bảo Nhạc đã sinh ra suy nghĩ như thế, nhưng nếu giết chết Thái thượng Trưởng lão của Thánh Đào Môn này xong mà không có gì thế chỗ, một Thông Thẫn chết đi như thể nhất định sẽ khiến cho Chưởng Thiên Hình Tiên Tông quản lý nó chú ý tới. Nhưng nếu biến thành ông ta thì Vương Bảo Nhạc cũng cảm thấy không ổn cho lắm.
Chuyện thế này mà làm càng nhiêu thì sẽ càng dễ để lộ sơ hở, lúc này Vương Bảo Nhạc cũng đã quen với thân phận Long Nam Tử, nếu bỏ đi thì hắn lại cảm thấy đáng tiếc.
Cho dù vẫn còn cách khác, ví như biến thành đối phương rồi giả vờ như phải đi xa hoặc bế quan gì đó, nhưng suy cho cùng đều là vẽ rắn thêm chân cả, nhưng không giết thì lại càng không ổn.
Vương Bảo Nhạc đang trầm ngâm suy tính, sau khi nghe đối phương nói đến hoàng tộc xong thì trong đầu lập tức nảy ra một ý tưởng. Hắn lập tức giơ tay phải lên, chộp về phía đầu của Thái thượng Trưởng lão Thánh Đào Môn.
Thái thượng Trưởng lão Thánh Đào Môn vẫn luôn để ý tới mỗi một hành động của Vương Bảo Nhạc, thấy vậy thì ông ta lập tức muốn rút lui, nhưng cách biệt thực lực quá lớn giữa hai bên khiến ông ta khó mà có cơ hội này. Mặc cho ông ta tránh né kiểu gì cũng vô dụng, chỉ nháy mắt đã bị Vương Bảo Nhạc tóm lấy.
Cùng lúc đó, trong chiến hạm Thánh Đào Môn đang bay giữa tinh không cách nơi này không xa lắm, bản thể của Thái thượng Trưởng lão đang khoanh chân ngồi đột nhiên run lên. ông ta mở to hai mắt, cố nén cảm giác đau lòng và không nỡ, muốn liêu bất chấp trọng thương để cắt đứt liên lạc linh hồn giữa bản thể và phân thân. Nhưng một giây sau, ông ta đột nhiên biến sắc.
Không thể cắt đứt ư?;
Giống như liên lạc linh hồn của bản thể và phân thân đã bị loại thuật pháp nào đó cưỡng chế gia cố khiến cho ông ta không thể chủ động cắt đứt được. Trong lúc bản thể của ông ta ở đây hoảng sợ tột độ thì trong tinh vực của nền ván minh dị chủng giáng lâm, ánh sáng của Minh Hỏa lại lóe lên trong mắt của Vương Bảo Nhạc.
“Đứng trước mặt Minh Tông mà còn dám dùng linh hồn chi pháp à?”
Vương Bảo Nhạc hờ hững nói, ánh sáng trong mát lại lóe lên mãnh liệt hơn, bắt đầu sưu hồn phân thân Thái thượng Trưởng lão Thánh Đào Môn ở trước mặt.
Nếu như mục tiêu sưu hồn trực tiếp là bản thể của vị Thái thượng Trưởng lão Thánh Đào Môn kia thì Vương Bảo Nhạc còn phải chuẩn bị một phen, nhưng nếu là một phân thân... với tu vi Thông Thần của Vương Bảo Nhạc hiện tại, có Minh Pháp giúp đỡ thì có thể dùng thần thức phá hủy
toàn bộ phòng ngự tâm thần của đối phương, dùng phân thân làm vật dẫn để tìm xem trí nhớ của ông ta.
“Hằng tinh chi quả? Hạch tâm do hằng tinh tàn lụi sẽ có xác suất hình thành ư?”
Vương Bảo Nhạc ngẩng đầu nhìn hằng tinh cách đó không xa, sau đó lắc dẫu vài cái rồi tiếp tục tìm kiếm.
Mặc dù do đây chỉ là phân thân nên phẫn ký ức không được bao nhiêu, nhưng với Vương Bảo Nhạc thì bấy nhiêu đã đủ rồi. Hắn cũng nhanh chóng tìm thấy nội dung mình cần, cũng nhận ra hiểu lầm trong việc này.
“Hoàng tộc đệ nhất bí thuật, Thần Mục Quyết?”
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại. Theo Thái thượng Trưởng lão Thánh Đào Môn thấy, con mắt khổng lồ xuất hiện sau lưng Vương Bảo Nhạc cùng với quá trình tu vi của hắn táng cao chính là Thẫn Mục Quyết.
Mà thân phận của Vương Bảo Nhạc nhất định cũng là lão quái nào đó của hoàng tộc đã đoạt xá Long Nam Tử.
Nhưng thực tế bản thân Vương Bảo Nhạc hiểu rõ thứ mình dùng không phải Thẫn Mục Quyết mà là Yểm Mục Quyết.
Nểu như nói Thần Mục Quyết chính là bản gốc của bộ công pháp này vậy thì Yểm Mục Quyết chính là kết quả khi Minh Tông dùng sự bá đạo của Minh Pháp làm chìa khóa để cưỡng chế thay đổi và cải tạo nó.
Ai mạnh ai yếu thì khó mà nói rõ!
“Hiểu Lâm như vậy... cũng không tệ chút nào!”
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, từ bỏ suy nghĩ đánh chết Thái thượng Trưởng lão Thánh Đào Môn. Hắn giơ tay phải lên bấm niệm pháp quyết, có một luồng Minh Hỏa lập tức hình thành trong lòng bàn tay của hắn. Tiếp theo, Vương Bảo Nhạc lại tiện tay cầm lấy một Yểm Mục nho nhỏ từ trong
Yểm Mục khổng lồ sau lưng, để cho nó dung hợp cùng Minh Hỏa, biến thành một ấn ký. Sau đó, hắn vỗ lên trán của phân thân Thái thượng Trưởng lão Thánh Đào Môn.
Ấn ký này lập tức dung nhập vào trán của Thái thượng Trưởng lão Thánh Đào Môn, hóa thành hình một con mắt. Nó chẳng những khắc lên da, khắc vào xương mà còn khắc vào cả linh hồn. Cũng chính lúc này, một tay của Vương Bảo Nhạc nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, Minh Hỏa bên ngoài cơ thể lan ra. Ánh sáng màu đen trên Yểm Mục ở sau lưng lại bộc phát, táng cường cho ấn ký, dùng cách thức đánh dấu phân thân để truy ngược tới bản tôn của Thái thượng Trưởng lão Thánh Đào Môn, cách không đánh dấu.
Bên ngoài vũ trụ, thân thể của Thái thượng Trưởng lão bản thể đang ngồi trong chiến hạm Thánh Đào Môn run lên mãnh liệt, há miệng phun ra một ngụm máu tươi, ông ta liều mạng phản kháng, nhưng trên mi tâm
của ông ta vẫn từ từ xuất hiện một ấn ký giống hệt như thế.
Đây là một loại thuật pháp cấm chế được ghi chép trong Yểm Mục Quyết, xem như được Minh Tông khai phá ra. Nó cùng loại với sinh tử chú, một khi bị đánh dấu thì sống chết của ông ta đã bị Vương Bảo Nhạc khống chế, chỉ cần một suy nghĩ thôi là có thể khiến đối phương chết ngay lập tức, hóa thành Yểm Mục.
Sau khi làm xong tất cả, trong tâm trạng đ'ây phức tạp của Thái thượng Trưởng lão phân thân, Vương Bảo Nhạc rút bàn tay đang đặt trên đầu của ông ta lại, lạnh lùng nói.
“Chúng ta về thôi!”
Vương Bảo Nhạc nói xong thì cất bước đi thẳng về phía trước, Vương Bảo Nhạc thấy được chuyện về hằng tinh chi quả trong trí nhớ của đối phương, hắn cũng cảm nhận được hằng tinh chi quả của nền văn minh chết chóc này đã biến mất từ lâu. Thứ Thái
thượng Trưởng lão cảm nhận được chỉ là khí tức toát ra từ con rết dị chủng khổng lồ kia mà thôi.
Đồng thời, Vương Bảo Nhạc cũng tin chắc, với sự thông minh của mình, Thái thượng Trưởng lão nhất định có thể cảm nhận được gì đó từ trong ấn ký mà hắn đã gieo, từ đó sinh ra nhiêu liên tưởng và hiểu lầm hơn nữa. Đây cũng là điêu mà Vương Bảo Nhạc đang cần.
Thực tế cũng đúng như suy nghĩ của Vương Bảo Nhạc, lúc này Thái thượng Trưởng lão phân thân ở sau lưng Vương Bảo Nhạc lại thở dài với vẻ mặt vô cùng phức tạp. Mặc dù ông ta cảm thấy may mắn khi mình không phải chết, nhưng vẫn thấy cay đắng do sau này mình không thể quyết định sống chết của bản thân nữa. Nhưng ông ta hiểu rõ có lẽ đây chính là kết quả tốt nhất rồi, ông ta cũng càng thêm xác định suy đoán của mình sau khi tìm hiểu về ấn ký trong linh hồn.
“Thôi vậy, nếu đã không tránh khỏi thì đành vậy thôi... Cũng may, thân phận của đối phương là hoàng tộc, không đến mức không thể chấp nhận được...”
Thái thượng Trưởng lão Thánh Đào Môn tự an ủi bản thân, tranh thủ đuổi theo Vương Bảo Nhạc ở phía xa. Trong lúc đuổi theo, ông ta lại thầm nghĩ xem sau này nên chung đụng thế nào.
“Xem ra bí pháp đã lâu chưa từng dốc hết sức sử dụng của ta lại sắp sửa khởi động rồi, còn phải toàn lực ứng phó nữa!”
Thái thượng Trưởng lão thầm nghĩ, trong mắt ánh lên vẻ quyết đoán, ông ta ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng của Vương Bảo Nhạc, trong mắt dãn sáng rực lên, dùng âm lượng mà Vương Bảo Nhạc có thể nghe thấy để thì thào.
“Thật không ngờ, cuộc đời của Đức Khôn Tử ta lại thay đổi vào lúc này...”
“Ta đã từng mờ mịt theo đuổi lợi ích, từng lưu luyến giữa bao tranh đấu người lừa ta gạt, cũng từng ngưỡng mộ xuất thân cao quý của bao người. Nhưng bây giờ... Cuối cùng ta cũng hiểu trước đây mình nông cạn xiết bao, bởi vì từ giờ trở đi, ta cũng là một kẻ có chủ nhân! Trước khi gặp được chủ nhân, ta đã từng hoài nghi về việc trên đời này có thánh nhân thật hay không, nhưng bây giờ cuối cùng ta cũng tin rồi!!”
"filepos0016119085">

Bạn cần đăng nhập để bình luận