Tam Thốn nhân Gian

Chương 589

Chương 589Chương 589
TRÒ CHƠI THẦN BÍ
ÍÍT\ ương nhiên là một trong những J mối làm ăn dễ kiếm tiên và kiếm được nhiêu tiên nhất trong văn minh thời đại mới rồi...”
Nghe Vương Bảo Nhạc hỏi xong thì Tạ Hải Dương háng giọng một tiếng rồi nhìn quanh quất. Sau khi xác định nơi này không có người nghe lén thì hắn mới thấp giọng mở miệng với vẻ đắc ý.
“Ấy chính là... Trò chơi!”
“Trò chơi?”
Vương Bảo Nhạc ngẩn ra, không hiểu ý của Tạ Hải Dương cho lắm. Hắn đang định nói chuyện thì Tạ Hải Dương đã giơ tay phải lên lật lại một cái, trực tiếp lấy một tấm thẻ
ngọc đưa ra trước mặt Vương Bảo Nhạc, sau đó lại ấn một cái trên thẻ ngọc. Tấm thẻ ngọc lập tức phát sáng, bên trên có hai phù văn lóe lên.
Vương Bảo Nhạc chưa từng nhìn thấy phù văn này, nhưng ngay khi nhìn vào nó thì lại có một thanh âm uy nghiêm vang vọng trong đầu hắn.
“Giáng Lâm!”
Lúc hai chữ này vang lên trong đầu hắn thì Tạ Hải Dương đã bật cười giải thích.
“Nghe thấy rồi chứ, đây là một trò chơi được chế tạo bảng biện pháp đặc thù, giải quyết vấn đề ngôn ngữ vô cùng hoàn mỹ. Dù là bất kỳ người nào cũng có thể chơi được, tên của nó là Giáng Lâm, vụ làm ăn mà chúng ta phải làm chính là đưa trò chơi này vào hoạt động.”
“Ta nói cho ngươi nghe, trò chơi này đỉnh lắm, ta phải bỏ ra một cái giá lớn mới làm ra được. Có thể cho người chơi Giáng Lâm vào một thế giới giả tưởng, hưởng thụ mọi
thứ ở trong đó, vô cùng chân thật!”
“Ngươi muốn phát tài ư, vào trò chơi!”
“Ngươi muốn cưa gái ư, vào trò chơi!”
“Ngươi muốn trở thành chúa tể chí cao ư, vào trò chơi!”
“Tóm lại, ở trong trò chơi này, chỉ cần ngươi chịu chi tiên thì ngươi chính là vô địch!”
Tạ Hải Dương càng nói càng kích động, cuối cùng còn vỗ tay một cái rồi cười lớn nói.
“Cả đời mấy con gà con trong Thương Mang Đạo Cung cũng chưa từng tiếp xúc với kiểu chơi cao cấp như thế bao giờ. xưa nay, bọn họ chưa từng chơi trò nào tương tự, chỉ cần vừa chơi thử thì nhất định sẽ nghiện ngay. Mà chỉ cần họ nghiện thì... Hề hề... Sẽ nạp tiền ngay. Đến lúc đó, hai huynh đệ chúng ta sẽ phát tài ngay!”
Tạ Hải Dương hí hửng ra mặt, hai mắt sáng rỡ lên.
Nhưng Vương Bảo Nhạc vẫn đang thộn mặt ra, hắn nhìn thẻ ngọc trong tay, sau đó lại nhìn Tạ Hải Dương. Thật sự không cách nào liên tưởng cả kỷ Nguyên Linh hiện tại lẫn trò chơi lại với nhau nên nhịn không được mà hỏi.
“Tạ Hải Dương, trò chơi này... có đáng tin không? Ai mà chịu chơi, mọi người còn phải làm nhiệm vụ hoặc tu luyện...”
Thấy Vương Bảo Nhạc nghi ngờ thì Tạ Hải Dương lập tức sốt ruột, nói ngay tắp lự.
“Bảo đảm đáng tin, nhũ danh của Tạ Hải Dương ta chính là đáng tin đấy. Ta nói cho ngươi biết, trò chơi này nhất định sẽ cực kì hot. Đây là vốn liếng mà gia tộc bọn ta tung hoành cả Vị Ương đạo viện, cố ý luyện chế ra... ừm...”
Nói đến đây thì Tạ Hải Dương lập tức ngậm miệng lại, rõ ràng đã nói hớ những lời không nên nói, sau đó lại vội vàng quét mắt liếc Vương Bảo Nhạc một cái, phát hiện vẻ mặt của Vương Bảo Nhạc vẫn như thường thì do dự một lúc rồi nói tiếp.
“Tóm lại là ta lén làm ra đấy, chỉ cần ngươi giúp ta quảng cáo nó thì ta sẽ chia 10% lợi nhuận cho ngươi!”
Vẻ mặt của Vương Bảo Nhạc thoạt nhìn thì vẫn như thường, nhưng trong lòng đã như sấm giáng chớp rền. Thật ra, ý tức lẫn bối cảnh để lộ ra trong lời nói của Tạ Hải Dương khi nãy khó mà khiến người ta không suy nghĩ sâu xa. Nhưng Vương Bảo Nhạc lại cảm thấy có lẽ là do Tạ Hải Dương này cố ý, với người quen đọc tự truyện quan lớn như hắn thì từ nhỏ đến lớn đã đọc qua biết bao nhiêu vụ giả bộ nói hớ để bịa ra một bối cảnh không hề có nhằm đạt được mục đích như thế này rồi.
“Rốt cuộc tên Tạ Hải Dương này nói thật hay giả đây...”
Vương Bảo Nhạc ngẫm nghĩ một lúc vẫn không thể đoán chính xác được nên nhìn lướt qua Tạ Hải Dương một cái rồi lại nhìn thẻ ngọc trong tay.
Để ta chơi thử rồi quyết định sau.
“Không thành vấn đề, ta sẽ mở một quýên hạn đặc biệt cho ngươi, ngươi cứ chơi thử đi!”
Tạ Hải Dương lập tức yên lòng hẳn, thầm nghĩ chỉ cân chơi trò chơi này thử thì căn bản sẽ không ai không thích nó nên hắn hưng phấn bấm niệm pháp quyết chỉ một cái lên tấm thẻ ngọc kia, sau đó lại đưa cho Vương Bảo Nhạc.
Sau khi hướng dẫn cách đăng nhập vào trò chơi thì hắn cũng không sốt ruột mà cáo từ rời đi ngay.
Mãi cho tới khi Tạ Hải Dương đã đi thì Vương Bảo Nhạc mới nhìn lại tấm thẻ ngọc nọ, sau đó ném vào một bên, không định chơi thử ngay mà là khoanh chân ngồi xuống tiếp tục tu hành.
Hắn đã tìm hiểu gần như rõ hết về Lôi Tiên Biến tầng thứ ba, theo Vương Bảo Nhạc dự đoán thì tối đa chỉ cần nửa tháng là mình có thể tu luyện Lôi Tiên Bối tầng ba thành công.
Chúc Đoạt Đế Khải tầng hai thì vẫn còn thiếu rất nhiều, nhưng Vương Bảo Nhạc cũng biết việc này không thể sốt ruột được. Chỉ cần tu luyện, phỏng chừng cách ngày luyện thành cũng không bao lâu.
Cứ như vậy, sau khi đả tọa vài ngày, lúc Vương Bảo Nhạc rảnh rỗi thì chợt nhớ tới trò chơi của Tạ Hải Dương nên lại lấy tấm thẻ ngọc kia ra nhìn. Sau khi suy nghĩ một lúc thì hắn đoán ắt hẳn nó không có gì nguy hiểm, nhưng xuất phát từ tính cẩn thận nên Vương Bảo Nhạc mới triệu hoán con lừa ra. Trong trạng thái ngu người, con lừa đã bị Vương Bảo Nhạc kéo chân đặt ở trước thẻ ngọc.
“Conn...”
Con lừa lập tức há hốc mồm, nghiêng đâu nhìn về phía Vương Bảo Nhạc, chưa kịp kêu xong thì thân thể của nó đã run mạnh một cái, chỉ trong nháy mắt đã biến mất, giống như đã bị thẻ ngọc này hút vào vậy, ngay cả khí tức cũng biến mất hoàn toàn, không còn chút tung tích nào nữa. Điêu
này khiến cho Vương Bảo Nhạc ngơ ngác, sau đó lập tức cầm thẻ ngọc lên xem xét.
Khi hắn cảm nhận được tuy khí tức của con lừa đã biến mất nhưng cảm ứng của mình và nó thì vẫn còn nhờ thẻ ngọc này vẫn tồn tại. Dường như nó cũng không hề có nguy hiểm gì nên hắn mới thở phào một hơi.
“Trò chơi này đúng là quỷ dị, con lừa đã đi đâu đây?”
Vương Bảo Nhạc nghĩ một lúc rồi thử chấm dứt trò chơi để gọi con lừa ra, nhưng đúng lúc này con lừa lại gửi ý niệm là đang hưng phẩn và kích động lại cho hắn, giống như không muốn quay về.
Vương Bảo Nhạc trừng mắt, sao có thể để nó được như ý nên bóp nhẹ thẻ ngọc một cái, thân ảnh của con lừa lập tức xuất hiện trước mặt Vương Bảo Nhạc giống như bị truyền tống. Ngay khi nó xuất hiện thì Vương Bảo Nhạc đã ngớ ra.
Mặc dù con lừa trước mắt không có thay đổi gì nhưng trong mắt rõ ràng lộ ra vẻ thất vọng, thậm chí nó còn chủ động giơ chân lên muốn chạm vào thẻ ngọc để đi vào đó lần nữa.
Điều này khiến cho Vương Bảo Nhạc sinh lòng tò mò, sau khi đẩy con lừa ra thì không để ý tới nó đang cụp tai ỉu xìu ở bên cạnh nữa. Hắn cầm thẻ ngọc lên, sau khi trầm ngâm một lúc thì bóp nhẹ một cái. Chỉ trong nháy mắt, Vương Bảo Nhạc cảm thấy trước mắt hoa lên giống như bị một cỗ sức mạnh nào đó hút vào trong xoáy nước, nhưng không hề có bất kỳ cảm giác khó chịu gì, ngay giây tiếp theo hắn mở mắt ra thì đã nhìn thấy một vùng hư vô.
Vùng hư vô này vô biên vô hạn, khổng lồ khó mà tưởng tượng nổi, mà trước mặt hán nay lại có mấy trăm đốm sáng. Có điều những đốm sáng này đều là màu xám như đang khóa, chỉ có duy nhất một đốm sáng là phát ra ánh sáng vô cùng chói mắt.
Vương Bảo Nhạc nghi hoặc nhìn cảnh vật xung ơuanh, sau khi suv nghĩ thì hắn dè
dặt nhìn đốm sáng kia. Ngay khi hắn tập trung nhìn qua thì đột nhiên có vô số thân ảnh hư ảo xuất hiện bên trong đốm sáng đó. Những thân ảnh hư ảo này có người có thú, thậm chí còn có cả thân thể cỏ cây.
Những thân ảnh hình người kia cũng không khác gì với tu sĩ Liên bang nhưng lại có vài điểm khác nhau, ví như lỗ tai nhỏ hơn, mũi dài hơn, đồng thời ở mi tâm đều có con mắt thứ ba, thân thể hơi lùn. Không ngoài dự đoán, dù không giống tu sĩ Liên bang cho lắm, nhưng nhìn từ góc độ thẩm mỹ thì mỗi cái đều tuấn mỹ, phi thường.
Điêu này khiến Vương Bảo Nhạc sửng sốt một chút, sau khi xem xét xong thì trước mắt hắn đột nhiên xuất hiện vô số tin tức.
“Văn minh Hi La, linh tu cấp sáu, tên Âm Tầm...”
“Văn minh Hi La, linh tu cấp ba, tên La Đạt...”
“Văn minh Hi La, linh tu cấp một, thủ hộ địa cung...”
Những tin tức xuất hiện trước mắt hắn rõ ràng là một vài phù văn, nhưng sau khi rơi vào mắt Vương Bảo Nhạc thì lại là hắn lại có thể xem hiểu. Điêu này khiến cho tâm thần của Vương Bảo Nhạc lay động, sau khi nhìn lại vào từng tin tức liên tục xuất hiện, hắn đành hít sâu một hơi và có điều hiểu ra. Sau khi hắn nhìn kĩ thì những thân ảnh đã xuất hiện này đều xuất hiện bối cảnh và thân phận của mình, mà hình như chỉ cần hắn muốn là có thể giáng lâm xuống bất kỳ lúc nào!
“Đây chính là Giáng Lâm ư?”
Vương Bảo Nhạc im lặng một lúc thì chọn nhìn theo một tin tức. Đó chỉ là một thiếu niên linh tu cấp chín tên Âu Nha, chỉ nháy mắt, khi trước mắt của Vương Bảo Nhạc trở nên rõ ràng hơn thì hắn đã xuất hiện trên một quảng trường. Xung quanh rất ồn ào, người tới lui dày đặc, trên bầu trời cũng có linh tu bay ngang qua. Thậm chí, hắn còn thấy một vài chiến xa 'âm 'âm chạy ngang qua ở trên cao, kiến trúc xung
quanh cũng khác hẳn với Liên bang, giống hệt như từng cây nấm lớn vậy.
Không đợi Vương Bảo Nhạc kịp làm quen với hoàn cảnh nơi này thì đã có một giọng nói vừa dễ nghe nhưng lại đầy sợ hãi vang lên bên tai hắn.
“Linh tu đại nhân mua ta nhé, chỉ cần một linh tinh thôi...”
"filepos0012749924">

Bạn cần đăng nhập để bình luận