Tam Thốn nhân Gian

Chương 691 YỂM CHI MỤC

Chương 691 YỂM CHI MỤCChương 691 YỂM CHI MỤC
Yểm Mục Quyết đến từ ký ức của Vương Bảo Nhạc trong Minh Mộng năm đó. Nó là một thuật pháp quỷ dị của một nền ván minh tu chân viễn cổ đã biến mất. Vì chỉ có thiên Nguyên Anh nên không được Minh Tông xem trọng, nhưng lực sát thương của nó lại rất lớn, có thể nằm trong top ba các đạo pháp Nguyên Anh được Minh Tông ghi lại. Nhất là khi phối hợp với Minh Pháp thì lại có thể đạt tới trình độ hàng đầu, vứt bỏ thì đáng tiếc nên được xếp vào hàng thiếu sót.
Công pháp này vì giết chóc mà tồn tại. Nó có năm tầng, mỗi khi táng một tầng, chẳng những khiển tu vi của người luyện thay đổi mà còn làm trụ cột thân thể và tốc độ của người luyện táng gấp đôi ban đầu.
Theo lý thuyết, đạt tới tầng ba thì đã táng đến hơn tám lẫn so với ban đầu. Nếu đạt
tới tầng nám thì táng tới ba mươi hai lần.
Trong đó, tầng thứ nhất là Nguyên Anh sơ kỳ, tầng thứ hai là Nguyên Anh trung kỳ, tầng thứ ba là Nguyên Anh hậu kỳ, tầng thứ tư là Nguyên Anh đại viên mãn. Tuy tu vi sau đó sẽ có giới hạn, nhưng công pháp có tầng cuối cùng, ấy chính là tầng thứ nám.
Ngoại trừ tu luyện bình thường thì còn có lối tắt để tu luyện thuật pháp này. Đó là giết chóc. Giết càng nhiêu thì càng mạnh, càng giết chóc càng điên cuồng.
Nói đúng hơn thì cách sau mới là con đường đúng đắn khi tu luyện thuật pháp này!
Dựa theo miêu tả công pháp gốc, khi vừa tu luyện, bên ngoài thân thể của người tu luyện sẽ huyễn hóa ra một con mắt màu trắng. Nhưng đó chính là biến hóa sau khi tu luyện của người bình thường. Nếu bản thân người luyện đã tu luyện Minh Pháp thì khi tu hành Yểm Mục Quyết này sẽ huyễn hóa ra Minh Yểm Chi Mục màu đen.
Ví dụ như con mắt âm lãnh xuất hiện phía sau Vương Bảo Nhạc vậy!
Tuy chỉ có một nhưng chỉ cần tiếp tục giết chóc, cứ giết một người là có thể hút thẫn hồn vào, hóa thành con mắt thứ hai. Chẳng những có uy lực nhiếp thần, lực sát thương bộc phát ra khi nó tan biến còn có thể sánh với uy thể tự nổ của người bị giết và chuyển hóa thành Yểm Mục.
“Công pháp này phối hợp với Minh Pháp thì vô cùng hoàn mỹ, đồng thời... hình như cũng có thể hỗ trợ Chúc Đoạt chi pháp!”
Vương Bảo Nhạc nhắm mắt đả tọa tu luyện Yểm Mục Quyết. Trong lúc tu luyện, Vương Bảo Nhạc vẫn liên tục suy nghĩ, thôi diễn việc tu hành, sau đó hắn lập tức nghĩ tới Chúc Đoạt của bản thân.
Chúc Đoạt cũng là một loại thuật pháp giết chóc. Nó chủ yếu là hấp thu tất cả vật chất như huyết nhục, từ đó khiến bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, linh lực ngập trời. Sau đó, nó được Vương Bảo Nhạc sửa chữa,
dùng bản thân Đế Khải để làm chủ thể chứa đựng là chính, khiến Chúc Đoạt và Đế Khải dung hợp với nhau thành cơ thể bên ngoài của mình. Nhưng chung quy vẫn có cực hạn.
“Chúc Đoạt hữu hạn, Yểm Mục vô hạn...”
Vương Bảo Nhạc thâm nhủ, cuối cùng cũng tìm được phương hướng. Sau khi suy nghĩ kĩ, hán bèn thoát Đế Khải ra.
Sau khi Đế Khải tán đi, thân hình béo như núi thịt của hắn lộ ra trong sương mù. Cơ thể khổng lồ thoạt nhìn giống hệt như một con hung thú viễn cổ, tỏa ra cảm giác áp bách khiến lòng người hoảng sợ.
Trong cơ thể này có dao động linh khí gần đến Nguyên Anh trung kỳ đỉnh phong. Đồng thời còn có vô số mỡ dày do linh lực hóa thành. Những thứ đó chính là vốn liếng để Vương Bảo Nhạc tu luyện Yểm Mục Quyết.
Sau khi trải qua tu luyện con mắt màu đen sau lưng, Vương Bảo Nhạc lại càng rõ ràng hơn. Cảm giác lạnh lẽo kia ngày càng mãnh liệt, đồng thời cơ thể của Vương Bảo Nhạc cũng bắt đầu thu nhỏ lại.
Vô số mỡ lập tức bị chuyển hóa thành linh khí, ào ào rót vào trong Yểm Chi Mục sau lưng Vương Bảo Nhạc. Đây không phải là hấp thu đơn thuần. Trước đó, Vương Bảo Nhạc không có tu vi, cũng không có công pháp, nhưng hiện tại... Sau khi xác định phương hướng, dưới sự vận chuyển của Yểm Mục Quyết, kết cấu phần tử giống như được điều chỉnh, ngưng luyện một làn nữa, thúc đẩy tu luyện Yểm Mục Quyết.
Trong nháy mắt, sau khi cơ thể của Vương Bảo Nhạc rút nhỏ một nửa, Yểm Mục Quyết hoàn thành trạng thái tàng thứ nhất. Tu vi của Vương Bảo Nhạc cũng thật sự đạt tới Nguyên Anh sơ kỳ đúng nghĩa.
Không dừng lại ở đó, tốc độ tăng lên của Yểm Mục Quyết lại cực kì nhanh. Khi cơ thể của Vương Bảo Nhạc tiếp tục thu nhỏ,
trở lại trạng thái bình thường thì Yểm Mục Quyết tàng thứ hai lập tức hình thành.
Tiếng nổ 'âm 'âm vang lên trong đ'âu Vương Bảo Nhạc như sấm rền. Minh Yểm Chi Mục phía sau Vương Bảo Nhạc lại càng rõ ràng hơn, hệt như thật sự tồn tại, đủ khiến những kẻ nhìn thấy phải giật mình hoảng sợ.
Nhưng dù tới lúc này thì tốc độ tăng lên của Yểm Mục Quyết vẫn không h'ê dừng lại. Tích lũy của Vương Bảo Nhạc ở đại điện cuối cùng tại đạo cung vô cùng hùng hậu, nên dù tất cả mỡ trong cơ thể hán đều bị tiêu hóa nhưng linh khí trong kinh mạch của hắn vẫn cứ khổng lồ như cũ, tiếp tục thúc đẩy Yểm Mục Quyết liên tục tiến v'ê phía tầng thứ ba.
Chỉ mất mười hô hấp, tu vi trong cơ thể của Vương Bảo Nhạc đã vận chuyển toàn bộ, dung nhập vào trong công pháp Yểm Mục Quyết, trực tiếp khiến cho Yểm Mục Quyết đột phá tầng thứ hai, bước vào tâng thứ ba.
Nguyên Anh hậu kỳ!
Cơ thể của Vương Bảo Nhạc chấn động mạnh một cái. Một cỗ khí tức càng tinh luyện và mạnh mẽ hơn lẩy khí thế như có thể đóng băng bốn phương ầm 'âm bùng nổ từ trên người hắn.
Theo sự bùng nổ đó, những gương mặt linh hồn xuất hiện trong sương máu xung quanh đều biến sắc, lộ vẻ kính sợ, không ngừng rút lui.
Chúng cảm nhận được sự âm lãnh trên người của Vương Bảo Nhạc, cũng cảm nhận được sự quỷ dị của con mắt màu đen kia. Mọi thứ vốn đã khiến chúng nó kiêng kỵ. Càng không cần phải nói trong lúc tu luyện, một tia khí tức Minh Pháp lại tỏa ra từ trên người Vương Bảo Nhạc khiến những hồn thể đó không dám tới gần.
Nểu có thể, e là phần lớn hồn thể đều sẽ tránh xa Vương Bảo Nhạc theo bản năng. Nhưng do sương máu này ẩn chứa lực phong tỏa rất mạnh khiến số lượng chúng
không ngừng gia tăng, bản thân lại khó mà thoát được. Giống như hướng duy nhất cũng chỉ có một đường là bị cắn nuốt, dung nhập vào trong cơ thể của Vương Bảo Nhạc.
Như vậy lại càng khiến những hồn thể này rối rắm hơn. Mà ý chí do Dung Hồn Diệt Pháp Linh Trận phát ra lại không ngừng dẫn đường và bức bách khiến càng ngày càng có nhiêu hồn thể xuất hiện trong sương máu. Chúng bắt đầu giãy giụa và phát cuồng, cảm giác khó chịu càng mãnh liệt khiến cả màn sương đều quay cuồng.
Mọi biến hóa nơi này khiến Du Nhiên Đạo Nhân cũng trở tay không kịp, nên dù là bốn tu sĩ Thông Thần của tộc Vị Ương, bao gồm cả Xích Lân hoặc những tu sĩ đạo cung vẫn ngồi trong chiến hạm không ngừng bị trận pháp thu lấy hồn phách đều không hề biết những việc bọn họ đang làm sẽ tạo ra một con quái vật như thế nào.
Nhưng sương mù nơi Vương Bảo Nhạc quay cuồng quá rõ ràng so với chỗ Phùng
Thu Nhiên, điêu này khó mà không làm đám người Xích Lân chú ý. Thật sự là sương máu chỗ Phùng Thu Nhiên yên ắng rất nhiều, vừa khiến người ta không nhìn rõ bên trong, đồng thời lại có từng đợt khí tức kỳ dị lan ra trong sương mù đang bao phủ lấy Phùng Thu Nhiên.
Tuy sự khác biệt đó vẫn khiến đám người Xích Lân lấy làm khó hiểu nhưng bọn họ cũng chỉ nhíu mày chứ không thể xem xét cụ thể. Dù sao sương máu vừa ngán cách bên trong, đồng thời cũng khiến người bên ngoài không thể thăm dò.
“Có lẽ vì tên Vương Bảo Nhạc kia hơi đặc biệt...” Xích Lân và mấy tên đồng tộc nhìn một lúc rồi truyền âm với nhau. Nhưng sau đó chúng lại thấy bất an đến lạ nên tính liên lạc với Du Nhiên Đạo Nhân hòng xin chỉ thị.
Nhưng đúng lúc bốn người Xích Lân có quyết định này, trong sương máu chỗ Vương Bảo Nhạc, cơ thể đã khôi phục bình thường đang khoanh chân ngồi và nhắm
chặt mắt của hắn bỗng nhiên mở to.
Ngay khi đôi mắt của Vương Bảo Nhạc mở ra, tất cả hồn diện trong sương mù xung quanh đều run rẩy dữ dội giống như muốn hét lên nhưng lại không dám. Chúng vừa run rẩy, vừa kính sợ đến tột cùng giống như chỉ cân một câu của Vương Bảo Nhạc là có thể quyết định sống chết của chúng.
Vương Bảo Nhạc lạnh lùng nhìn hồn thể xung quanh một cái, từ từ đưa tay phải lên, ánh sáng lạnh chợt lóe qua trong mắt. Tay phải của hắn hạ xuống, chỉ về phía trước. Hắn không mở miệng nhưng trong thời gian ngắn, ý chí của hắn đã truyền vào cơ thể của tất cả hồn thể nơi đây theo hành động. Những hồn thể đó đều lũ lượt run lên, thoáng cái đã quay đầu. Chúng giống như binh lính nhận được mệnh lệnh, điên cuồng xông ra ngoài.
Nhìn từ bên ngoài, phiến sương máu này càng quay cuồng mãnh liệt hơn như muốn nổ tung. Chúng không ngừng bành trướng ra xung quanh. Có thể thấy vô số khuôn
mặt đang giãy giụa gào thét trong màn sương, sự điên cuồng hiện rõ trên mặt.
Cảnh tượng này lập tức khiến đám người Xích Lân biến sắc. cảm giác nguy cơ lập tức bùng nổ trong lòng theo bản năng. Bọn họ vừa muốn qua xem thì lập tức có một lực trùng kích như dời non lấp bể, lại cũng giống núi vỡ đất nứt không thể diễn tả nổi bùng nổ. Toàn bộ sương máu không chịu được sự điên cuồng của hồn thể, tầng bên ngoài tức khắc vỡ nát. Chúng quét ngang ra xung quanh như một con sóng thần.
Bốn người Xích Lân đứng mũi chịu sào, cán bản chẳng thể né tránh. Bọn họ lập tức bị lực trùng kích kia đánh thẳng vào mặt, cơ thể chấn động mạnh, không ngừng lui về sau. Bọn họ còn như thế thì huống gì là đám chiến hạm xung quanh. Lúc này, hơn phân nửa đều bị cuốn phăng đi, hất văng ra xung quanh như những món đồ chơi. Phiến vũ trụ này đại loạn, trong sự hoảng sợ của đám người Xích Lân, những hồn thể đã xông ra đều quay dẫu lại, cùng cúi đầu quỳ lạy bên trong màn sương.
Một màn này vô cùng quỷ dị. Sâu trong sương mù, một thân ảnh dong dỏng cao với mái tóc xõa dài từng bước đi ra.
Đúng là Vương Bảo Nhạc!
“Cảm ơn các ngươi giúp ta xác định được con đường tu hành trong tương lai!”
Ngay khi Vương Bảo Nhạc đi ra, thần niệm âm lãnh mang theo khí tức báng hàn bùng nổ giống như có thể đóng băng tất cả mọi thứ. Đồng thời, một vòng mắt màu đen cũng huyễn hóa rõ ràng sau lưng Vương Bảo Nhạc.
Yêu dị khôn cùng!
"filepos0014839734">

Bạn cần đăng nhập để bình luận