Tam Thốn nhân Gian

Chương 756

Chương 756Chương 756
LINH TIÊN CHE CHỞ
Cảm nhận được sát khí của Vương Bảo Nhạc, Đức Khôn Tử thầm kêu khổ không thôi. Mặc dù bị trúng nô ấn, nhưng không đến lúc cùng đường thì ông ta thật sự không muốn trở mặt cùng ba đại thượng tông. Nhất là Tử Kim Tân Đạo Môn này, mặc dù ở văn minh Thần Mục thì nó chỉ là thế lực mới xuất hiện, nhưng cũng chính vì như vậy nên mức độ bao che khuyết điểm của nó thật sự rất cao, thói quen của họ càng khiến người khác sợ hãi, hở một tí là diệt môn đồ sát, tiếng xấu vang xa.
Cho nên Đức Khôn Tử mới định mở miệng khuyên giải Vương Bảo Nhạc theo bản năng, nhưng ông ta còn chưa kịp nói gì thì chiến hạm sinh vật của quân đoàn Mặc
Long thuộc Tử Kim Tân Đạo Môn kia đã ra tay.
Trong tiếng nổ mạnh bất ngờ vang lên, chỉ nháy mắt đã có tám chùm sáng bắn ra từ chiến hạm của quân đoàn Mặc Long, đánh thẳng lên hai chiếc chiến hạm của Thánh Đào Môn. Nó biến thành tám tầng lưới màu tím, sau khi bao trùm lấy chiến hạm của Thánh Đào Môn thì kéo mạnh lại như muốn lôi đi.
Trong tám luồng sáng tím này lại phát ra sức mạnh trấn áp, khiến cho tất cả đệ tử Thánh Đào Môn trong chiến hạm đều cảm thấy đầu óc choáng váng, miệng hộc máu tươi, thân thể trụ không nổi trước lực trấn áp này. Thậm chí, Đức Khôn Tử bên đó cũng run rẩy, ông ta nhìn Vương Bảo Nhạc một cái, trong lòng xoắn xuýt suy nghĩ rồi nhanh chóng truyền âm.
“Chủ nhân, nhịn được thì nhịn đi, một khi trở mặt với quân đoàn Mặc Long thì chẳng khác nào khiêu chiến cùng Tử Kim Tân Đạo Môn. Trừ khi chúng ta ở lì trong phạm
vi của Chưởng Thiên Hình Tiên Tông, bằng không nhất định sẽ rất nguy hiểm!”
Nghe những lời Đức Khôn Tử truýên âm, hàn quang trong mắt Vương Bảo Nhạc lại càng mãnh liệt hơn. Hắn vốn không muốn gây chuyện thị phi, đối phương muốn lấy tài nguyên thì cũng được, mặc dù thấy xót của thật, nhưng vẫn có thể chấp nhận được. Chẳng qua chiếc chiến hạm do chính tay Vương Bảo Nhạc chế tạo có nghĩa rất lớn với hắn, lại tốn quá nhiêu tinh lực và tài nguyên của hắn, sao hẳn có thể chấp nhận để nó bị cướp đi được.
Cùng lúc đó, lại có một tiếng hừ lạnh vọng ra từ chiến hạm sinh vật của quân đoàn Mặc Long.
“Cho các ngươi ba giây, hãy mau cút đi!”
Lời nói vừa truyền ra thì tám tầng lưới tím kia lại chừa ra một cái lỗ, tạo thành một lực đẩy mạnh từ bên trong ra. Chỉ trong nháy mắt đã đẩy đám tu sĩ Thánh Đào Môn ở bên trong chiến hạm, khiến bọn họ bị
cuốn bay ra khỏi chiến hạm, lơ lửng khắp nơi trong tinh không như bị ném cổ ra ngoài.
Chỉ có một mình Vương Bảo Nhạc là vẫn ở lại trên chiến hạm, không hề ra ngoài.
“Không chịu đi à?”
Thấy vậy, tiếng hừ lạnh trong chiến hạm Mặc Long kia lại vọng ra, kèm theo đó là tám đạo thân ảnh thuấn di mà ra. Bọn họ trực tiếp bao vây xung quanh chiến hạm của Vương Bảo Nhạc, tu vi Thông Thần bộc phát toàn diện, bao trùm bốn phương.
“Chỉ là một Thông Thần của tông môn nho nhỏ mà thôi, nếu không muốn đi thì khỏi cần phải đi nữa!”
Giọng nói chứa đ'ây sát khí, cũng là người phát ra tiếng hừ lạnh khi nãy vang lên. Kẻ này thoạt nhìn thì có bộ dạng của một lão giả, mái tóc hoa râm, vẻ mặt kiêu ngạo, ánh mắt lạnh lẽo sắc lẻm.
Đối mặt với tám Thông Thần, sắc mặt của Đức Khôn Tử bị đẩy ra khỏi chiến hạm, nay đã lui lại gần đó lúc này lại vô cùng khó coi, trong lòng đang giằng co. Một bên là nỗi sợ khi chống lại thượng tông, một mặt là cảm giác nhục nhã khi bị đánh cướp làn này. Đủ loại tâm trạng đan xen vào nhau khiến nắm đấm của ông buông thõng.
So với Đức Khôn Tử, Vương Bảo Nhạc đang bị tám Thông Thần bao vây lại có vẻ bình tĩnh hơn nhiều. Hắn đứng trên chiến hạm, ánh mắt đảo qua tám tên tu sĩ Thông Thần của quân đoàn Mặc Long, cuối cùng dừng lại trên người lão giả đã lên tiếng. Vương Bảo Nhạc đã nhận ra, kẻ lên tiếng đòi chiến hạm của mình khi nãy chính là lão giả của quân đoàn Mặc Long này.
“Có thể thương lượng một chút được không, đừng có lấy chiến hạm của ta. Đây là danh mục chế tạo chiến hạm, ta tốn tới ba nám mới hoàn thành. Nếu như các người vẫn muốn thì có thể cho ta chút tiên
bồi thường được không?” Vương Bảo Nhạc im lặng một lúc rồi từ từ nói. Trong lúc nói chuyện hắn còn hất tay phải lên, ném một tấm thẻ ngọc về phía lão giả nọ.
“Ngươi muốn tiền đền bù?”
Lão giả kia giống như nghe phải chuyện gì nực cười lắm nên phá ra cười. Hai Thông Thần khác ở bên cạnh lão ta cũng cười lớn. Nhất là trung niên nhân có tu vi Thông Thần sơ kỳ ở bên phải lão ta còn khinh bỉ cười khẩy, nhưng khi tiếng cười của người này truýên ra thì thẻ ngọc đã bay tới. Lão giả kia giơ tay đánh nổ, nhưng bỗng nhiên có vô số ngọn lửa màu đen lan ra từ trong tấm thẻ ngọc vừa nổ tung.
Tất cả mọi chuyện đã diễn ra quá nhanh, gần như chỉ chớp mắt thì ngọn lửa màu đen kia đã bùng lên dữ dội. Nó hóa thành một biển lửa màu đen, nhìn từ xa chẳng khác gì phong ấn, chỉ nháy mắt đã lan rộng ra. Biển lửa phong tỏa toàn bộ phạm vi của quân đoàn Mặc Long, khiển dao động trong này rất khó truýên ra ngoài, giống
như đã bị cách ly.
Gân như ngay khi hiệu quả cách ly đến, thân ảnh của Vương Bảo Nhạc đã nhoáng lên rồi biến mất như một mũi tên, khi xuất hiện lại thì đã ở bên cạnh đám người quân đoàn Mặc Long. Gần như ngay khi đám người ở đây giật mình kinh ngạc thì tay phải của Vương Bảo Nhạc đã chộp lên đău của lão giả cười lạnh lúc nãy.
Đế Khải cũng theo đó biến thành lợi trảo dữ tợn, lão giả kia mở to mắt, không kịp giãy giụa hay phản kháng gì thì Vương Bảo Nhạc đã bóp mạnh một cái, cự lực phát huy khiển đàu của lão ta bị bóp nát hệt như một quả táo.
Dù lão ta có tu vi Thông Thần trung kỳ thì cũng không làm được gì, đứng trước Vương Bảo Nhạc, tất cả chiến lực của lão ta cán bản không có cơ hội được phát huy.
Đây đương nhiên là do Vương Bảo Nhạc có chiến lực nghịch thiên, nhưng cũng là do lão ta khinh địch và Vương Bảo Nhạc lợi
dụng Minh Hỏa bộc phát bất ngờ để tiến hành đánh lén.
Máu tươi bắn ra khắp nơi, vô số sinh cơ bị hút ra khỏi thi thể của lão giả kia, bay vào trong Đế Khải của Vương Bảo Nhạc. Thi thể không đầu của lão ta cũng nhanh chóng khô quắt lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Khi Vương Bảo Nhạc thả tay ra thì cái xác khô đó mới rơi xuống.
Xung quanh lập tức lặng ngát như tờ, bảy Thông Thần đứng bên cạnh cùng với tất cả tu sĩ trong chiến hạm sinh vật của quân đoàn Mặc Long đều trợn mắt không dám tin. Mọi chuyện trước đó diễn ra quá nhanh, nên dù bọn họ có kinh nghiệm đầy mình thì cũng khó mà phản ứng kịp. Dù sao lúc này bọn họ cũng đang ở trong tinh không của văn minh nhà mình, không cảnh giác như khi ra ngoài cướp đoạt. Cộng thêm nỗi nhục phải gánh chịu trước đó khiến tâm trạng của cả đám đang rất tệ, nên khi đối diện với một tiểu tông môn thì bọn họ sẽ có phần lơ là.
Nhưng quân đoàn Mặc Long có thể đứng hàng thứ bảy trong Tử Kim Tân Đạo Môn như thế cũng có phần hơn người. Khi biến cố bất ngờ diễn ra, không đợi Thông Thần ra lệnh thì các chiến hạm sinh vật ở xung quanh đã lập tức khởi động, bộc phát sức mạnh kinh người, tập trung tất cả hỏa lực, tấn công về phía Vương Bảo Nhạc ngay lập tức.
Đồng thời, bảy Thông Thần còn lại cũng nhanh chóng phối hợp cùng nhau. Bốn người phóng tới chỗ Vương Bảo Nhạc, ba người lùi lại thử liên lạc với bên ngoài. Sau khi thử và không có kết quả thì bọn họ cũng gầm lên một tiếng, bộc phát toàn bộ tu vi toan đánh vỡ tầng phong tỏa của biển lửa đen xung quanh để truyền tin tức bị tập kích ra ngoài.
Tất cả những chuyện này kể ra thì dài dòng, nhưng từ khi Vương Bảo Nhạc ra tay đến lúc quân đoàn Mặc Long phản kích đều diễn ra trong chớp mắt. Thấy quân đoàn Mặc Long phản kích nhanh như thế, Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, khi chùm
sáng thuật pháp của chiến hạm sinh vật bắn tới thì hắn lạnh lùng nói.
“Ta vốn không định ra tay ở nơi này... Nhưng nếu đã không còn lựa chọn nào khác thì... Giết hết cũng được.”
Gần như ngay khi Vương Bảo Nhạc lên tiếng, thân thể của hắn đã lập tức bị những chùm sáng thuật pháp kia xuyên qua. Bốn tu sĩ Thông Thần kia cũng đã đánh tới, nhưng khi tiếng nổ mạnh vang vọng khắp nơi, dù là thuật pháp của chiến hạm hay thần thông của tu sĩ Thông Thần đều xuyên qua người Vương Bảo Nhạc.
Thân thể của Vương Bảo Nhạc thoáng cái đã trở nên hư ảo, cũng nháy mắt lan ra như sương khói. Làn khói đó lướt thẳng tới chỗ ba người muốn đánh tan phong tỏa của Minh Hỏa.
Biến hóa diễn ra quá bất ngờ và nhanh chóng khiến cho đám người của quân đoàn Mặc Long hoảng sợ thêm lần nữa. Ba tu sĩ Thông Thần đang cố gắng đánh tan phong
tỏa của Minh Hỏa cũng biến sắc. cả ba nhanh chóng tách ra, muốn nhân dịp Vương Bảo Nhạc tấn công một trong ba để tiếp tục đánh tan phong tỏa. Có lẽ cách này sẽ hữu dụng khi đối đầu với kẻ khác, nhưng với Vương Bảo Nhạc thì nó lại không có tác dụng gì.
Bên trong làn khói do Vương Bảo Nhạc biến thành có ẩn chứa Minh Yểm Chi Mục mà người ngoài không thể nhìn thấy, nó trực tiếp bao trùm bốn phương. Mặc kệ ba Thông Thẫn này tách ra kiểu gì thì đều nằm trong phạm vi tấn công của hắn. Chỉ trong thời gian ngắn chúng đã bị làn khói hóa thân của Vương Bảo Nhạc bao trùm.
Từng tiếng hét thảm liên tục truyền ra, làn khói cuồn cuộn co rút lại, ngưng tụ thành hình dạng của Vương Bảo Nhạc. Lúc này, xung quanh hắn lại có ba cái xác khô đét đã mất hết sinh cơ đang bay lơ lửng.
Vương Bảo Nhạc biết rõ thời gian không có nhiêu, chấm dứt càng nhanh thì càng có lợi cho mình nên hắn cũng không dám chần
chừ một giây nào. Lúc này, thân thể của Vương Bảo Nhạc lại hóa thành làn khói, bay thẳng tới chỗ bốn Thông Thần còn sót lại ở giữa.
Trong bốn tu sĩ Thông Thần này có hai lão giả, một trung niên, cuối cùng là một thanh niên. Lúc này, cả bốn đều vô cùng hoảng sợ, trơ mắt nhìn đồng môn bị giết dễ dàng như thế, khiến bọn họ sinh ra nghi vấn với tu vi Thông Thần của đồng môn. Lúc này, nguy cơ sinh tử mãnh liệt cũng ập tới, cả bốn hét lớn và tự mình rút lui, sau đó dùng tới tuyệt chiêu của mình.
Nhưng đứng trước trạng thái hóa thân thành sương khói của Vương Bảo Nhạc thì những tuyệt chiêu này vẫn không làm nên trò trống gì. Chỉ trong nháy mắt bọn họ đã bị Vương Bảo Nhạc bao phủ, hai lão giả kia bị dính đòn đàu tiên, thân thể bị héo khô trong từng tiếng kêu thảm thiết. Sau đó là tu sĩ trung niên, người này chỉ trụ được ba giây thì đã run rẩy và khô héo dẫn. Duy chỉ có thanh niên cuối cùng... khi Vương Bảo
Nhạc tới gần và giáng một chưởng xuống mi tâm trong tiếng hét thảm của hắn ta...
Một cỗ dao động khiến Vương Bảo Nhạc cảm thấy tim đập thình thịch đột nhiên phát ra từ trong cơ thể của hắn, từng làn sương màu đỏ mắt thường có thể thấy được bay ra từ trong thất khiếu của thanh niên này. Nó ngưng tụ thành một bàn tay màu đỏ trước mặt của tên thanh niên đó, đánh thẳng về phía Vương Bảo Nhạc với khí thế kinh thiên động địa hệt như có thể trấn áp tất cả.
“Linh Tiên che chở?”
Đồng tử của Vương Bảo Nhạc co rút lại.
"filepos0016182705">

Bạn cần đăng nhập để bình luận