Tam Thốn nhân Gian

Chương 474

Chương 474Chương 474
VỀ NHÀ
Tuy không biết thân phận cụ thể của đối phương nhưng từ khi nhậm chức tại Liên bang tới giờ, Vương Bảo Nhạc đã rất quen thuộc với mấy chuyện khách sáo thế này Cho nên, sau khi ra khỏi phi thuyền, đầu tiên hắn đứng lại đáp lễ với những người cúi chào mình, sau đó quay sang mỉm cười ôm quyền đáp lễ với người đàn ông trung niên kia.
Hắn đáp lễ như vậy khiến người đàn ông kia khẽ mỉm cười, ông ta đã nghe tên Vương Bảo Nhạc nhiêu Lân nhưng giờ mới gặp mặt, chỉ qua hành động nhỏ vừa rồi cũng có thể nhận ra đây là người biết cách ứng xử.
Ông ta thích những người biết điều như thế. Người như vậy, tuy phức tạp nhưng lại phù hợp với hoàn cảnh hiện tại của Liên bang nên lúc Vương Bảo Nhạc mỉm cười
thì người đàn ông trung niên này cũng cười lớn hai tiếng, bước tới gần hắn. Sau vài lời khách sáo thì Vương Bảo Nhạc cũng biết thân phận người này.
Người này cũng là tòng nhị tước nhưng không phải đại tướng được đưa ra ngoài biên cương như Vương Bảo Nhạc mà là Tổng bí thư của Ván phòng Tổng thống Liên bang. Ở nơi này, ông ta giống như đại tổng quản của đô thành, là tâm phúc của Tổng thống Liên bang.
Ông ta tới đón tiếp như vậy đã là biểu đạt cho thái độ của Tổng thống Liên bang. Sau khi Vương Bảo Nhạc biết được thân phận của đối phương, hán lập tức nhận ra điêu này. Vì vậy, nụ cười trên mặt hai người càng lúc càng tươi. Trong lúc trò chuyện, người đàn ông trung niên cũng biết Vương Bảo Nhạc muốn về thành Phượng Hoàng, cho nên, hắn lập tức bố trí một chiếc phi thuyền đưa Vương Bảo Nhạc đi.
"Mặc dù chúng ta gánh vác sứ mệnh bảo vệ nhân loại, bảo vệ Liên bang nhưng dẫu sao vẫn là tu sĩ. Vũ trụ quá rộng lớn không cách nào bay qua được nên mới cần tới phi thuyền. Giờ về hành tinh mẹ rồi, không càn phi thuyền, vương mỗ tự bay là được."
Vương Bảo Nhạc mỉm cười nhã nhặn từ chối, người đàn ông trung niên kia nghe vậy suy nghĩ một chút, cũng không nài ép nữa.
Cứ như vậy, Vương Bảo Nhạc để các chiến tu đã hộ tống mình về địa cầu ở lại đô thành chờ đợi, nhanh chóng từ biệt Tổng bí thư của Văn phòng Tổng thống Liên bang, Vương Bảo Nhạc phất tay một cái, một thanh phi kiếm từ túi chứa đồ bay ra. Hắn bước lên phi kiếm, cả người đạp trên phi kiếm xé gió hóa thành cầu vồng bay thẳng lên bầu trời.
Trong ánh mắt của đám người trên mặt đất, Vương Bảo Nhạc đạp lên phi kiếm xé gió bay đi, mái tóc phất phơ theo làn gió, mặc dù thân hình hắn tròn vo nhưng phong thái vẫn thanh thoát như tiên nhân, không mang theo chút cảm giác khói lửa chốn nhân gian, dần dàn khuất bóng nơi chân trời.
"Là tu sĩ thì nên như vậy!"
Tổng bí thư của Ván phòng Tổng thống Liên bang mỉm cười nói. Câu nói này của ông vang khắp bốn phía khiến người nghe cũng thấy hâm mộ.
Dù sao, chỉ có tu vi Kết Đan mới có thể bay khoảng cách xa trên bàu trời, còn tu sĩ Trúc Cơ nếu bay đường ngắn thì được, chứ một khi đường sá xa hơn là khó lòng mà vượt qua nổi.
"Không biết bao giờ chúng ta mới có thể như Vương Thành chủ, ngự kiếm bay giữa bầu trời, qua lại giữa hai thành thị!"
Đám người vừa cảm thán vừa từ từ giải tán. Còn Vương Bảo Nhạc lúc này đạp trên phi kiếm đã rời khỏi phạm vi đô thành, nhanh chóng bay về phía thành Phượng Hoàng.
Hắn đang rất vui vẻ và hưng phấn, sở dĩ, hắn không chọn cách đi phi thuyền là vì cảm thấy giờ mình đã là tu sĩ Kết Đan, ngồi phi thuyền bay về sẽ rất mất mặt.
"Tu sĩ Kết Đan phải tự mình phi hành mới phù hợp với thân phận chứ!"
Vương Bảo Nhạc âm thầm đắc ý, nhanh chóng đón gió tăng tốc.
Dọc đường phi hành, tiếng xé gió u u khiến không ít chim chóc, muông thú sợ hãi, nhất là khí tức Kết Đan tỏa ra từ người Vương Bảo Nhạc càng khiến đám hung thú cấp bậc Cổ Võ cùng Chân Tức bên dưới run rầy, không dám ngẩng đầu lên.
Thậm chí, khi Vương Bảo Nhạc đi qua một số thành thị nhỏ, mọi người trong thành cũng đều nghe được âm thanh vang động
trên bầu trời, thấy một bóng người mờ ảo như tia chớp bay lướt qua.
Dân chúng trong thành không ngừng trầm trồ, trên thực tế, tại Liên bang, thường hay gặp nhất là Cổ Võ, thỉnh thoảng thì có gặp được Trúc Cơ. Nhưng tu sĩ Kết Đan... ai ai cũng là đại nhân vật, số lượng lại không nhiêu cho nên rất hiếm khi được tận mắt chứng kiến.
Vì vậy, dọc đường Vương Bảo Nhạc ngự kiếm bay trên bầu trời, rất nhiêu người gần đó đã chú ý tới. Cho dù không mấy ai hiểu rõ về tu vi hiện tại của Vương Bảo Nhạc nhưng những tu sĩ Trúc Cơ trong thành có thể cảm nhận rõ rệt uy áp kinh khủng tới từ thân hình bay ngang qua kia.
“Kết Đan!”
"Có tiền bối Kết Đan ngự kiếm bay ngang qua!”
Trong tiếng trầm trồ đó, tốc độ Vương Bảo Nhạc càng lúc càng táng, chẳng mấy chốc đã nhanh như một tia chớp. Thậm chí, trên đường đi hắn còn thấy một số phi thuyền chở khách đường dài, mỗi lần bay qua, hắn đều chứng kiến ánh mắt kinh ngạc của đám người bên trong.
Dần dần, trên linh võng cùng một số phương tiện truyền thông cũng đã bắt đầu xuất hiện tin tức.
Tuy vậy, chưa đi được bao lâu Vương Bảo Nhạc đã thấy hối hận... vốn dĩ trong tưởng tượng của hắn, ngự kiếm bay trên bầu trời là chuyện sẽ khiến người ta hết sức vui vẻ, nhưng bây giờ khi thật sự làm được, Vương Bảo Nhạc mới biết thế nào là gió rét căm căm đập thẳng vào mặt, nhất là đường xá lại xa xôi như hiện tại.
Bay càng nhanh gió lại càng lớn, lực cản cũng càng lớn, nhất là khi những cơn gió kia thổi vào người, từ ngoài nhìn vào thì thấy nhẹ nhàng, thanh thoát nhưng thực ra là lạnh cắt da cắt thịt, mà giờ nếu hắn dùng tu vi thi triển lồng phòng ngự thì sẽ lại tiêu hao rất nhiêu linh khí.
Chuyện này khiến Vương Bảo Nhạc cũng phải nghĩ lại xem có nên từ bỏ kế hoạch bay về nhà hay không? Hắn cảm thấy việc làm cho mình dễ chịu quan trọng hơn việc khoe khoang như thế này, thể là, vị đại nhân vừa thành tòng nhị tước, vừa mới Kết Đan này lập tức sửa chữa quan niệm sai lầm lúc trước. Hắn nhanh chóng lấy phi thuyền của mình ra rồi thoải mái ngồi trong đó, lấy một bao đồ ăn vặt, vừa ăn vừa điều khiển phi thuyền bay về thành Phượng Hoàng.
Tuy thành Phượng Hoàng cách đô thành rất xa nhưng do được tu vi của Vương Bảo Nhạc táng cường thêm nên tốc độ của phi thuyền hết sức nhanh chóng, chỉ chưa tới hai tiếng, thành Phượng Hoàng đã hiện ra trước mắt.
Thậm chí, hắn còn thấy được bên ngoài thành Phượng Hoàng đang có mấy trăm người đứng chờ. Vương Bảo Nhạc không ngạc nhiên về điêu này, hắn đã đọc tới thuộc lòng tự truyện của các quan chức, biết rõ sau khi mình lên chức tòng nhị tước, trở về thành Phượng Hoàng, nếu Thành chủ không đích thân nghênh đón mới là có vấn đề.
Sau khi phi thuyền của Vương Bảo Nhạc đáp xuống thành Phượng Hoàng, cha của Liễu Đạo Bân liền dẫn đàu các quan viên trong thành Phượng Hoàng tới nghênh đón, ai nấy hết sức nhiệt tình, sở dĩ, cha của Liễu Đạo Bân là người dẫn đầu vì ông ấy đã được tháng chức làm Thành chủ thành Phượng Hoàng.
Chuyện này đương nhiên có liên quan tới việc Liễu Đạo Bân nhậm chức ở Sao Hỏa và còn là tâm phúc của Vương Bảo Nhạc.
Sau buổi tiếp đón nhiệt liệt, cha của Liễu Đạo Bân cũng hiểu Vương Bảo Nhạc về đây là để đoàn tụ cùng cha mẹ, cho nên ông rất thức thời, không giữ Vương Bảo Nhạc quá lâu. Buổi tiếp đón này mặc dù hơi ngắn nhưng cũng đã đủ biểu đạt thành ý.
Vương Bảo Nhạc rất hài lòng với điều này. Hắn cũng không muốn trễ nải ở đây quá lâu, về đến thành Phượng Hoàng, trong lòng hắn chỉ trông ngóng về nhà, thế nên hắn nhanh chóng chạy thằng về nhà.
Khu vực nhà hắn giờ đã không còn như trong trí nhớ của hán nữa. Bốn bề có thêm nhiêu gương mặt xa lạ, phần lớn trong số họ có cảnh giới Chân Tức, thậm chí còn có ba vị tu sĩ Trúc Cơ mặc áo choàng Đạo viện Phiêu Miễu đi từ trong góc tối ra, ôm quyền cúi chào Vương Bảo Nhạc.
Bọn họ là đệ tử do Đạo viện Phiêu Miễu bố trí tới bảo vệ người nhà Vương Bảo Nhạc. Khu vực bên ngoài còn có lực lượng vũ trang của thành Phượng Hoàng, bảo vệ nơi này cực kì nghiêm ngặt.
Vương Bảo Nhạc gật nhẹ đầu ôm quýên đáp lễ với những hộ vệ này rồi mới đi về phía cửa nhà mình. Vừa tới cửa hắn đã nghe được giọng không vui của cha.
"Con của tôi, tôi đi đón thì đã làm sao? Cái tên họ Liễu kia quá coi trọng hình thức, tôi vừa bảo mình muốn đi đón con trai thì ông ta đã lo nọ lo kia, lại còn bảo bọn họ đi đón là được, nểu tôi đi thì sợ Bảo Nhạc sẽ hiểu râm."
"Được rồi, người ta cũng khó xử mà. ông chỉ là một chủ nhiệm đội khảo cổ nhưng cả Thành chủ gặp ông cũng phải khách khí, ông còn muốn thế nào nữa!"
Tiếng mẹ Vương Bảo Nhạc vọng ra, giọng điệu của bà rất bình thường, nhưng bà vừa nói xong, cha của hắn không tiếp tục nói gì nữa.
Nghe thấy tiếng cha mẹ, Vương Bảo Nhạc mỉm cười. Lúc này, hắn như quên hết thân phận tòng nhị tước hay Thành chủ đặc khu, tu sĩ Kết Đan gì gì, chỉ là một đứa con đã về tới nhà, hắn đẩy cửa, hét lớn một tiếng.
"Mẹ, cha, con đã về rồi đây!"
Cửa nhà mở ra, cảnh tượng hiện lên trước mặt Vương Bảo Nhạc là cha mình đang ngồi trên một chiếc ghế xô-pha, hai tay khoanh trước ngực, mẹ hắn thì đeo tạp dề, vừa đặt một đĩa giò lên bàn. cả hai quay đầu lại đã thấy Vương Bảo Nhạc.
"Ranh con, sao lại gọi mẹ trước rồi mới gọi cha?"
Cha Vương Bảo Nhạc vừa thấy con trai lập tức vui mừng định đứng dậy xong lại lập tức cảm thấy tiếng gọi của hắn không đúng, thế là ông xụ mặt, trừng mắt hỏi Vương Bảo Nhạc.
Nhưng ông vừa trừng mắt đã bị mẹ Vương Bảo Nhạc lườm cho một cái.
"Vào đi, mang đồ ăn trong nồi ra đây!”
Nói xong mẹ Vương Bảo Nhạc không buồn để ý tới ông chồng mình nữa mà đi tới trước mặt Vương Bảo Nhạc, véo cái mặt tròn vo của hắn.
"Bảo Nhạc, đồ án trên Sao Hỏa không hợp khẩu vị à, sao con gày thế này? Suýt nữa thì nữa mẹ không nhận ra mất rồi..."
"filepos0010465885">

Bạn cần đăng nhập để bình luận