Tam Thốn nhân Gian

Chương 726

Chương 726Chương 726
XÓA Bỏ
VŨ trụ rung chuyển, từng làn sóng lấy Sao Diêm Vương làm trung tâm, lan ra cả hệ Mặt Trời.
Lúc này đây, nó như trở thành trung tâm của hệ Mặt Trời. Thậm chí, trước gợn sóng này, ngay cả Hằng Tinh như Mặt Trời cũng phải lu mờ. Mặt đất trên Sao Diêm vương lại rung chuyển dữ dội giống như cả ngôi sao sắp sửa nứt vỡ. vết nứt trên mặt đất lan ra như mạng nhện, chỉ trong nháy mắt đã bao phủ toàn bộ Sao Diêm vương.
Theo dao động khủng bố kia lan ra, từng luồng khói đen cũng bắn ra từ những vết nứt đó, chỉ chớp mắt đã bao phủ toàn bộ Sao Diêm vương. Từ xa nhìn lại đã không thấy Sao Diêm vương ở trong vũ trụ được nữa, chỉ có một quả cầu khói vô cùng khổng lồ mà thôi.
Làn khói cuồn cuộn, hình dạng của nó cũng nhanh chóng thay đổi, từ hình tròn biến thành hình chữ nhật. Mãi cho tới khi hoàn thành thì giữa hư không lại xuất hiện một cái quan tài khổng lồ.
Cảm giác tang thương và nám tháng lắng đọng vô tận cũng ầm ầm bộc phát và lan ra khắp nơi ngay khi quan tài này xuất hiện. Đồng thời, cũng có từng đợt hồn dao của Minh Tông vọng ra từ trong quan tài này.
Hồn dao này vô cùng quỷ dị, phạm vi bao phủ lại quá lớn, chỉ chớp mát đã vọng ra khắp hệ Mặt trời làm cho tất cả sinh mạng tồn tại trên Sao Hỏa, Trái Đất, hệ Mặt Trời, thậm chí là những người đang say ngủ trên cổ kiểm đồng xanh cũng nghe thấy.
“Lúc trời đất phân khai, vận mệnh luân hồi dừng lại...”
“Muốn biết người kiếp trước, phải xem kẻ kiếp này...”
“Muốn hay quả lai sinh, nhìn điêu đời này đã tạo...”
Theo lời hồn dao vang vọng, tất cả ngôi sao trong hệ Mặt Trời đều bất động, không hề chuyển động nữa, toàn bộ quỹ đạo nháy mắt đều đứng lại. Ngay cả thiên thạch và bụi vũ trụ cũng thế. Điêu này có nghĩa là quy tác và pháp tắc cũng bị ảnh hưởng mà mất đi tác dụng.
Lại càng không cần phải nói tới sinh mạng, dù là sinh mạng loại nào thì đều không thoát khỏi nhân quả sinh tử, không thể chạy thoát khỏi sức mạnh của hồn dao phát ra từ quan tài này. Toàn bộ hệ Mặt Trời lúc này như biến thành một bức tranh vậy.
Trong tranh có vạn vật, có ngôi sao, có sinh mạng, đương nhiên cũng có Du Nhiên Đạo Nhân, thậm chí ngay cả Tử Nguyệt cũng nằm trong số đó.
Nhưng lại không có Vương Bảo Nhạc.
Thân là Minh Tử, dường như đã vượt ra khỏi mức độ sinh mạng, Vương Bảo Nhạc hắn không còn là người trong bức họa nữa
mà đã hóa thân thành kẻ ngắm tranh.
Hắn đứng trên Sao Cốc Thần, dõi mắt nhìn mọi thứ xung quanh, ý thức cũng lan ra theo sức mạnh của hồn dao, giống như có thể nhìn thấy toàn bộ hệ Mặt Trời.
Hắn thấy được ngôi sao, thấy được bụi bặm, thấy được vô số sinh mạng. Đồng thời, hắn cũng nhìn thấy trên người của tất cả tồn tại đều có một cái bóng mơ hồ quấn quanh. Cái bóng mơ hồ này... Theo những gì Minh Tông ghi lại thì có thể gọi nó là linh hồn, cũng có thể gọi là dấu vết tồn tại.
Vương Bảo Nhạc có cảm giác, nếu hắn muốn thì chỉ càn một suy nghĩ cũng có thể thu hoạch linh hồn của vạn vật trong hệ Mặt Trời. Tất cả quy tắc lẫn pháp tắc đều không thể ngán cản, dù là thiên đạo cũng chỉ có thể im lặng mà nhìn chứ không thể ngăn cản.
“Có lẽ, ta của hiện tại vẫn không thể làm được tới mức đó, nhưng con đường ta đi không cần có điểm cuối, trên đường đi ta
nhất định sẽ có được loại sức mạnh này.” Vương Bảo Nhạc thì thào rồi lại nhìn hình ảnh trong hệ Mặt Trời. Thậm chí, hắn còn có dự cảm mãnh liệt rằng lúc này mình có tu vi rất cao, dường như có thề sửa chữa cả quy tắc ở vùng tinh không này.
Hắn có thể thay đổi vị trí của ngôi sao, có thể mặc sức quy định nó có chuyển động hay không, thậm chí còn có thể dập tắt và phân giải Hằng Tinh Mặt Trời, thay đổi kết cấu bên trong của nó. Hắn có thể sửa chữa tất cả trên bức họa hệ Mặt Trời này.
“Đây chính là điểm đáng sợ của Minh Tông ư?”
Vương Bảo Nhạc thấp giọng thì thào, dường như có điêu hiểu ra.
Từ một ý nghĩa nào đó thì Minh Tông chính là một cây bút có thể xóa và sửa mọi thứ.
Thay vì nói là có quyền thay mặt thiên đạo sử dụng tử vong, chi bằng nói bọn họ đang cải tạo thiên đạo, định ra pháp tắc của
mình ở đó, thoạt nhìn thì giống với sứ giả thiên đạo... Thật ra, thiên đạo chính là pháp khí trong tay họ, tất cả quy tắc trong vũ trụ đều do bọn họ vẽ ra.
“Minh Tông hùng mạnh như thế mà cuối cùng cũng rơi đài. Nhưng dù đã trở thành lịch sử thì nội tình còn lại của nó vẫn đủ sức chèo chống và cải tạo ở mức độ nhất định... Cỗ quan tài đã được đưa tới Sao Diêm Vương từ không biết bao nám về trước này chính là một trong số những nội tình đó.”
Vương Bảo Nhạc im lặng, hắn sẽ không bao giờ quên khí tức quen thuộc trên cỗ quan tài này, bởi vì đó chính là khí tức của sư tôn hắn.
Kết hợp với Minh Mộng trước kia, trong lòng Vương Bảo Nhạc cũng đã có đáp án. Quan tài này chính là sư tôn đã chuẩn bị cho Vương Bảo Nhạc hắn, ông đã dùng đạo pháp nào đó mà Vương Bảo Nhạc không biết để đưa nó vào thời không, xuất hiện ở Sao Diêm vương này.
Vương Bảo Nhạc vừa cảm khái lại thổn thức nhìn về những người trên bức họa hệ Mặt Trời này. Sau khi đảo qua từng người, ý thức của hắn lại dừng ở chỗ Du Nhiên Đạo Nhân.
Vương Bảo Nhạc thấy được linh hồn của Du Nhiên Đạo Nhân, cũng nhìn thấy Tử Nguyệt ở bên trong linh hồn của ông ta.
Có điêu, so với những người khác thì sự tồn tại của Tử Nguyệt lại khá đặc biệt. Dường như cô ta không có thực thể, chỉ có một hồn chủng hư ảo trông như hạt giống đang ký sinh trong linh hồn của Du Nhiên Đạo Nhân mà thôi.
Dù là cả hệ Mặt Trời hay chiến hạm đã dung hợp cùng Du Nhiên Đạo Nhân, thậm chí là cổ kiếm đồng xanh kia cũng không hề có dấu vết chân thân của Tử Nguyệt. Chỉ có một sợi tơ mỏng manh như ẩn như hiện gần, như không thể phát hiện nối liền với hồn chủng của Tử Nguyệt, vươn vào sâu trong vũ trụ nằm ngoài hệ Mặt Trời.
“Hóa ra Tử Nguyệt thật sự không có ở đây, thứ nằm ở đây chẳng qua chỉ là một hồn chủng của cô ta mà thôi!”
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, cố gắng men theo sợi tơ kia để nhìn về phía vũ trụ bao la, nhưng vẫn không thể thấy được nhiều manh mối hơn. Hàn quang lóe qua trong mắt của Vương Bảo Nhạc, hắn lại giơ tay phải chỉ v'ê phía Du Nhiên Đạo Nhân.
Quan tài bằng khói trên Sao Diêm vương lập tức 'âm 'âm chấn động, nắp quan tài dần dần hé ra. Lúc này, tiếng hồn dao lại trở nên mãnh liệt và dồn dập hơn, một cánh tay màu đen từ từ đưa ra từ bên trong quan tài, chỉ nháy mắt đã bắn thẳng v'ê phía Du Nhiên Đạo Nhân trong bức họa hệ Mặt Trời.
Tốc độ cực nhanh, gần như chỉ chớp mắt đã vượt qua ngân hà, xuất hiện trước mặt Du Nhiên Đạo Nhân. Ngay giây tiếp theo thì nó đã trực tiếp xuyên qua thân thể của Du Nhiên Đạo Nhân, bắt được linh hồn của
Du Nhiên Đạo Nhân cùng với hồn chủng của Tử Nguyệt.
Đứng trước bàn tay này cả Du Nhiên Đạo Nhân lẫn hồn chủng của Tử Nguyệt đều mất hết toàn bộ sức phản kháng, để mặc cho bàn tay này chộp lấy rồi kéo ngược về phía quan tài.
Tẩt cả những chuyện này kể ra thì rất dài dòng, nhưng thực tế nó đều xảy ra chỉ trong nháy mắt. Sau khi bàn tay kia quay về, quan tài lại phát ra tiếng nổ lớn, nắp quan tài lại khép kín, sương khói biến mất. Quan tài cũng giải thể hóa thành vô số luồng khói đen chui vào bên trong Sao Diêm vương. Thậm chí, ngay cả vết nứt trên bề mặt Sao Diêm vương cũng khép lại ngay lập tức như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Sau khi Sao Diêm vương khôi phục thì hệ Mặt Trời cũng chuyển động lại. Các ngôi sao bắt đàu chuyển động, bụi bặm lại lững lờ trôi, Mặt Trời lại phát ra ánh sáng chói lóa, vạn vật như trở lại bình thường.
Thậm chí, đáng sợ nhất chính là không có bất kỳ người nào phát hiện được sự bất động vừa rồi. Chỉ có thi thể 'âm 'âm ngã xuống của Du Nhiên Đạo Nhân là minh chứng rằng chuyện vừa xảy ra ở hệ Mặt Trời chính là sự thật.
Ngay khi thân thể của Du Nhiên Đạo Nhân ngã xuống thì đã lập tức héo quắt lại và phân tán, cuối cùng hóa thành bụi bặm bay giữa vành đai hành tinh.
Hình thân câu diệt!
Theo cái chết của hắn, ánh mắt của toàn bộ tộc Vị Ương trên Sao Hỏa đều nhắm nghiền, 1'ân lượt ngã xuống và biến thành tro bụi. Rõ ràng, cán cơ cho sự hiện hữu của bọn họ đều ký thác vào chỗ Du Nhiên Đạo Nhân vậy.
Những người bị Du Nhiên Đạo Nhân khống chế như Diệt Liệt Tử lúc này cũng run rẩy, hoàn toàn khôi phục thần trí.
Bởi vì trận pháp hệ Mặt Trời bị suy yếu nên không ai có thể chứng kiến trận chiến
giữa Du Nhiên Đạo Nhân và Vương Bảo Nhạc. Nhưng sau khi tu sĩ Liên bang trên Sao Hỏa nhìn thấy tộc Vị Ương hóa thành tro bụi, đám người Diệt Liệt Tử đã khôi phục thẫn trí thì đều kích động hẳn lên và có một suy đoán bạo gan.
Mặc dù suy đoán này vẫn chưa được chứng thực, nhưng rõ ràng trận chiến tranh có thể tiêu diệt cả nền ván minh Liên bang đến nay đã đi vào hồi kết.
Lúc này, Vương Bảo Nhạc cũng phun ra một búng máu, thân thể ngã xuống, vết thương và đau đớn do tiêu hao tiềm lực trước đó quá lớn, tuy có sự ấm áp của sư tôn chữa khỏi, nhưng trận chiến này vẫn khiến cán cơ của hắn bị tổn thương. Nay thấy tất cả đã kểt thúc thì Vương Bảo Nhạc không trụ được nữa nên ngã ra hôn mê bất tỉnh.
Cùng lúc đó, trong một dãy tinh hệ xa xôi nằm ngoài hệ Mặt Trời.
Nơi này có một hành tinh hơi đặc biệt khác với những hành tinh khác. Nói đặc biệt là do trên hành tinh này tràn ngập dây nhợ và máu thịt, thoạt nhìn vô cùng dữ tợn. Đồng thời, nếu nhìn kĩ thì có thể thấy máu thịt và dây nhợ trên bề mặt hành tinh này đều đang phập phồng, bện lại thành một gương mặt khống lồ đang nhám mắt.
Tuy gương mặt này hơi mơ hồ, nhưng nhìn bộ dạng thì đúng là... Tử Nguyệt.
Ngay sau đó, đôi mắt của gương mặt này đột nhiên mở ra. Trong mắt của cô ta như có nhiêu không gian nẳm đè lên nhau, lại có đến mấy vạn đồng tử, trong mỗi đồng tử đều có một đạo thân ảnh đang khoanh chân ngồi. Lúc này, một đạo thân ảnh đang ngồi trong số các đồng tử đó đột nhiên vỡ nát trong tiếng răng rắc.
‘Vương Bảo Nhạc?:
"filepos0015559528">

Bạn cần đăng nhập để bình luận