Tam Thốn nhân Gian

Chương 764 THƯỢNG TIÊN ĐAN

Chương 764 THƯỢNG TIÊN ĐANChương 764 THƯỢNG TIÊN ĐAN
Mặc dù do xa gần khác nhau nên mức độ hao tổn cũng không đều nên không thể khiển tất cả đều bị phá hủy, nhưng trong hơn trám chiến hạm của quân đoàn Mặc Long thì có ít nhất một phần ba ầm 'âm nổ tung.
Uy lực từ vụ nổ của chúng lại tạo thành từng lực xung kích cực mạnh khiến gió lốc ở vùng tinh không này táng mạnh và ảnh hưởng tới những chiến hạm sinh vật khác, càng làm cho tổng thiệt hại tăng lớn. Đồng thời, số lượng thương vong của tu sĩ quân đoàn Mặc Long cũng vô cùng nghiêm trọng.
về phần người đã gây ra tất cả mọi chuyện là Vương Bảo Nhạc, sau khi làm xong thì hắn lập tức gọi con lừa về, túm lấy nó nhét lại vào túi. Sau đó, hắn lập tức mở quýên hạn truyền tống lấy được từ Vạn Yểm Chi Mục, nhờ khí tức xung quanh cơ thể để triển khai truyền tống, trực tiếp biến mất khỏi nơi này.
Ngay khi Vương Bảo Nhạc biến mất, hắn lại nghe thấy một tiếng rống giận ngập trời phát ra từ giữa đám chiến hạm đang tự nồ, cùng với hình ảnh tất cả con rối đều tự nổ vừa truyền về trong tâm thần.
Hắn biết rõ, quân đoàn trưởng Mặc Long đã thoát ra được.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu thì trước mắt của Vương Bảo Nhạc đột nhiên hoa lên. Khi trước mắt rõ ràng trở lại thì hắn đã không còn ở trên chiến trường nữa, thứ xuất hiện trước mắt hắn đúng là hằng tinh khổng lồ của ván minh Thần Mục.
“Tiếc là Giả Tiên quá mạnh, chỉ có thể vây khốn thời gian ngắn... Bằng không ta nhất định sẽ để bà già đó khóc thét sau khi thoát ra!”
Vương Bảo Nhạc hừ lạnh một tiếng, hắn biết mình khá nhỏ mọn, nhưng đành chịu vậy, tự truyện quan lớn đều không thể khiến hắn trở nên rộng rãi được, nên từ bé Vương Bảo Nhạc đã bỏ suy nghĩ thay đổi bản tính rồi.
Cuối cùng cục tức trong bụng cũng xả được hơn phân nửa, Vương Bảo Nhạc không chần chừ nữa, thân thể lập tức phóng thẳng v'ê phía phạm vi thế lực của Chưởng Thiên Hình Tiên Tông. Đương nhiên, bộ dạng cũng sẽ thay đổi, lăn này không phải Trác Nhất Tiên nữa...
Vương Bảo Nhạc cũng sợ dùng bộ dạng của Trác Nhất Tiên lâu sẽ thành thói quen, khi ấy kiểu gì cũng sẽ để lộ sơ hở. Thế nên sau khi suy nghĩ thì hắn lại biến thành bộ dạng cha của Trác Nhất Tiên.
“Tiếp theo chính là sửa sang lại chiến lợi phẩm, sau đó xem tình hình có phát triển đúng như ta đã dự đoán hay không...”
Ánh mắt của Vương Bảo Nhạc lóe lên, trong lòng cũng thấy khá tò mò với chiến lợi phẩm, lại sợ con lừa ăn mảnh nên vội vàng truýên âm cảnh cáo nó một phen. Đồng thời, lần này thu hoạch của hắn cũng không chỉ có số do con lừa thu thập, lúc giết chết bảy Thông Thần kia thì hắn cũng thuận tay lấy túi trữ vật của họ đi.
Ngoài ra, Vương Bảo Nhạc cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý rằng mọi chuyện sẽ không phát triển theo chiêu hướng mình đã nghĩ, thậm chí hắn còn nghĩ xa hơn, như thế sẽ khiến người ta yên tâm hơn là nghĩ ít hơn. Vậy nên trong lúc bay đi, sau khi sáp xếp lại suy nghĩ thì Vương Bảo Nhạc lại đẩy nhanh tốc độ.
Cùng lúc đó, nơi quân đoàn Mặc Long bị tập kích, tuy vị quân đoàn trưởng Mặc Long mà Vương Bảo Nhạc vẫn lấy làm tiếc nuối vì giết không đủ nhiêu để bà ta khóc
thét thật sự không khóc, nhưng tim lại nhỏ cả biển máu.
Tổn thất lần này thật sự quá lớn, mười hai Thông Thẫn đã bị giết hết bảy người, tính thêm nám người trước đó, có thể nói quân đoàn Mặc Long vốn có mười bảy Thông Thần, nhưng đã có mười hai người bị Vương Bảo Nhạc giết chết.
Tu sĩ cao tầng đã mất đi hơn 70%!
Ngoài ra, tổn thất về mặt chiến hạm lại khiến quân đoàn trưởng Mặc Long tức giận nhiều hơn. Thống kê cuối cùng có một nửa chiến hạm sinh vật bị nổ, những chiếc còn lại cũng bị hư hỏng với các mức độ khác nhau. Tổng chi phí để sửa chữa và bổ sung chiến hạm sinh vật lại đủ số đã... vượt xa tổng tài sản mà quân đoàn Mặc Long có.
Có thể nói, trận chiến này đã thật sự đánh nát quân đoàn Mặc Long, thứ hạng của họ ở Tử Kim Tân Đạo Môn cũng không thể giữ vững, rớt khỏi top 10 đã là nhẹ...
Long Nam Tử!
“Bản tọa và ngươi không đội trời chung!!”
Sau khi tính sơ tổng thiệt hại, quân đoàn trưởng Mặc Long bị nộ hỏa công tâm nên phun ra một búng máu lớn, hai mắt đỏ ngẫu, ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng.
Thực tế tổn thất là một mặt, mặt khác thì là ấm ức. Mình vừa mới xuất hiện đã bị trói chân, chỉ có thể trơ mắt nhìn quân đoàn của mình bị đánh tan, sau khi trả một cái giá thật lớn để thoát ra thì đối phương lại truyền tống đi mất.
Mặc dù bà ta nhìn ra đó là truýên tống của Vạn Yểm Chi Mục, cũng biết lúc này đối phương đang ở chỗ hằng tinh... Nhưng khoảng cách giữa hai bên quá xa, dù bà ta muốn chạy sang đó cũng phải mất tới mấy canh giờ.
Bà ta cũng hiểu rõ, với tốc độ của đối phương thì khi đó mình căn bản khó mà đuổi kịp.
Nghĩ vậy, quân đoàn trưởng Mặc Long suýt phun máu thêm lần nữa. Mà chuyện khiến bà ta buồn bực hơn nữa lại xuất hiện vào ba ngày sau.
Tin tức và video về trận chiến này đã bị truyền khắp văn minh Thần Mục!
Bởi vì một bên trong số đó là quân đoàn Mặc Long tiếng tám vang dội nên việc này được rất nhiêu người chú ý tới. Có điêu, do thời gian chiến đấu quá ngắn, khó mà thấy rõ ràng nên khi video về trận chiến này được biên tập rõ ràng và truyền ra thông qua con đường đặc thù thì lập tức nổi tiếng trong giới tu sĩ của văn minh Thần Mục.
Tuy video đã được cắt nối và biên tập, có nhiêu chi tiết bị loại bỏ, nhưng giữ lại được hơn phân nửa. Nhất là những cảnh Vương Bảo Nhạc chém giết Thông Thần và phong ấn quân đoàn trưởng Mặc Long đều được giữ nguyên nên cũng khiến cho toàn bộ ván minh Thần Mục chấn động.
“Tên Long Nam Tử này trâu bò thật đấy, một mình mà dám đánh với cả quân đoàn!”
“Nói chứ quân đoàn Mặc Long này đúng là não lợn, hơn một trăm chiếc chiến hạm, mười mấy Thông Thần mà lại bị động để người ta đánh như thể? Nếu không phải quân đoàn Mặc Long này quá ngu thì video này chắc chắn là hàng giả!”
“Có mùi âm mưu phết đấy, không phải tên Long Nam Tử này là con riêng của đại lão nào đó, quân đoàn Mặc Long vì muốn giúp hắn nổi tiếng nên mới phối hợp dãy chứ?!”
Đủ loại suy đoán truyền ra từ khắp các hành tinh và tông môn trong văn minh Thần Mục. Chỉ trong thời gian ngắn, gân như tất cả mọi người đều nói về việc này, trong số đó có người khen ngợi, kẻ thì nghi hoặc, cũng có người cảm thấy đây chỉ là trò lừa đảo.
Khi quân đoàn trưởng Mặc Long thông qua vài con đường riêng để nghe ngóng đại khái về bao lời bàn tán bên ngoài thì lại nổi đóa Lân nữa. Rõ ràng đang rất tức giận, nhưng lại bị người ta nói là làm trò lừa đảo, cứ như bọn họ cố ý làm như thể nên bà ta lại tức đến độ suýt nữa là mất kiểm soát...
Cũng may bà ta vẫn còn lại chút lý trí, cho nên chỉ trong mấy ngày mà bà ta đã nhịn tới mức bầm hết cả gan.
Nhưng dù người bên ngoài nói gì đi nữa thì Vương Bảo Nhạc cũng đã đạt được mục đích nổi tiểng chớp nhoáng của mình. Trận chiến này đã khiến tên tuổi của hắn nổi đình nổi đám khắp nền văn minh Thẫn Mục, một trận thành danh cũng chỉ như thể mà thôi!
Nhất là sau khi Tử Kim Tân Đạo Môn treo thưởng truy nã mới thì tên tuổi của Vương Bảo Nhạc lại càng nổi hơn nữa.
Tuy rằng trước đó quân đoàn Mặc Long cũng có truy nã, nhưng dù là quy mô hay mức độ đều không thể sánh với cả một tông môn truy nã. Mặc dù phần thưởng cho cái đầu của Long Nam Tử không cao đến mức quá đà, nhưng vẫn khiến không ít người rục rịch.
“Chủ nhân, giết chết ngươi là có thể lấy được tư cách thành lập quân đoàn ở Tử Kim Tân Đạo Môn...”
Ngay khi Vương Bảo Nhạc nghe thấy Đức Khôn Tử run rẩy báo lại câu này xong thì đồng tử cũng phải co rụt lại.
Hắn biết rõ tăm quan trọng của quân đoàn ở ván minh Thần Mục này, đồng thời Vương Bảo Nhạc cũng nhìn ra trình độ của quân đoàn có liên quan trực tiếp tới việc nhận được truyền thừa.
Tuy không rõ tại sao lại như vậy, cũng không dám chắc lắm, nhưng đây cũng là một phương hướng để thám dò. Cũng chính vì vậy nên Vương Bảo Nhạc lại càng
tìm hiểu nhiêu về quân đoàn hơn nữa.
Hắn cũng biết tuy quân đoàn của thượng tông và hạ tông đều là quân đoàn, nhưng trình độ lại khác một trời một vực, căn bản không thể so sánh được. Đãi ngộ và quýên lực mà hai bên sở hữu cũng không thể so với nhau được.
Nếu miễn cưỡng so sánh thì chỉ có thể nói một bên ăn thịt, một bên húp nước lã còn thừa của đối phương.
Đồng thời, vấn đề thành lập cũng vậy, mỗi tông môn của hạ tông, dù lớn hay nhỏ, cứ có tài nguyên là có thể thành lập quân đoàn, chỉ cân lập hồ sơ với thượng tông là được. Quân đoàn của thượng tông thì phải có tư cách, mà tư cách không phải tài nguyên hay thực lực mà là cống hiến đối với tông môn.
Vậy nên, nghe Tử Kim Tân Đạo Môn dùng điều kiện này để treo thưởng thì Vương Bảo Nhạc cũng thấy cáng thẳng. Lúc đuổi Đức Khôn Tử đi xong thì hắn lại rúc về nơi
mình ẩn thân, sau khi suy nghĩ thật kĩ thì quắc mắt lên.
“Sợ cái quái gì, ông đây chỉ là một phân thân thôi mà!”
Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc lập tức cảm thấy vững lòng hẳn rồi lại lấy một cái hộp màu tím ra khỏi túi trữ vật.
Trên cái hộp này còn có dấu ráng...
Nhìn thấy dấu răng này, trong lòng Vương Bảo Nhạc vừa thấy giận mà lại thầm cảm thấy may mắn. Thực tế, mấy ngày nay kiểm tra lại chiến lợi phẩm, Vương Bảo Nhạc phát hiện con lừa đã lén án vụng khá nhiều. Chẳng qua xét thấy nó còn để lại hơn phân nửa nên Vương Bảo Nhạc cũng chẳng trừng phạt nó thật. Duy chỉ có cái hộp này là bị con lừa giấu nhẹm đi. Sau khi Vương Bảo Nhạc tìm được thì con lừa đã âm thầm phá giải hơn phân nửa phong ấn trên cái hộp này. Mắt thấy mọi chuyện bại lộ, nó vội vàng táp một cái như muốn nuốt trọn cả cái hộp lẫn đồ ở bên trong.
Sau khi ngăn cản, Vương Bảo Nhạc mở ra kiểm tra trong tiếng kêu thảm thiết của con lừa, nhìn thấy một viên đan dược phát ra ánh sáng tím ở bên trong!!
Trong vầng sáng tím lại loáng thoáng có tiên hạc bay múa, tiên nhân mờ ảo, Tâu các ẩn trong sương khói, vừa nhìn đã biết tuyệt đối không phải vật thường, Vương Bảo Nhạc thoáng giật mình, vội biến thành bộ dạng của cha Trác Nhất Tiên để ra ngoài tìm hiểu một phen, cuối cùng cũng lấy được một đáp án khiến hắn phải giật mình không thôi.
Nay Vương Bảo Nhạc lại mở hộp ra, nhìn đan dược bên trong rồi hít sâu một hơi, thì thào nói nhỏ.
“Thượng Tiên đan!!”
Nhìn viên đan dược này, hô hấp của Vương Bảo Nhạc trở nên dồn dập hơn, suýt chút nữa đã chảy cả nước dãi.
"filepos0016376296">

Bạn cần đăng nhập để bình luận