Tam Thốn nhân Gian

Chương 471

Chương 471Chương 471
BẢO NHẠC LÀ ĐỨA TRẺ TỐT
Không đợi Vực chủ Sao Hỏa trả lời thì Vương Bảo Nhạc đã hưng phấn gửi truyền âm cho Tông chủ Đạp viện Phiêu Miễu, nhưng vẫn không có người nghe. Dù vậy, Vương Bảo Nhạc vẫn để lại một tin nhắn.
“Tông chủ, Vương Bảo Nhạc ta không phụ kỳ vọng của ngài, sau mấy tháng bế quan, dễ dàng đột phá tu vi, bước vào... cảnh giới Kết Đan rồi!”
Vương Bảo Nhạc thật sự rất kích động, còn tranh thủ nhắn tin báo cho Tổng thống Liên bang. Hắn cảm thấy mình Kết Đan là chuyện lớn, chưa đến mức toàn bộ Liên bang đều vui mừng, nhưng ít nhất cũng phải nhận được một số quà mừng của các vị đại nhân vật mới không phụ thân phận
chính tam tước của mình.
Khi Vương Bảo Nhạc truyền âm cho mấy người Vực chủ thì trong thành Thực Dân Sao Hỏa lúc này, Vực chủ Sao Hỏa đang ngồi trong văn phòng của mình, trước mặt là một thẻ ngọc. Thẻ ngọc này phát ra ánh sáng kỳ dị, bao phủ lấy thân hình của cô.
Cảnh tượng tương tự cũng diễn ra trên người Tông chủ Đạo viện Phiêu Miễu. Thậm chí, ba vị tông chủ khác của bốn đạo viện đều như vậy, kể cả một vài nghị viên cùng nghị viên trưởng của hội nghị viên cũng vậy. Thậm chí, còn có đại biểu của các thế lực khác như Ngũ Thế Thiên Tộc cùng với cao tầng quân đội. Có thể nói, tất cả các đại nhân vật trong Liên bang lúc này đều bị ánh sáng của thẻ ngọc bao phủ trong chỗ của mình.
Tuy bọn họ cũng phát hiện lúc Vương Bảo Nhạc truyền âm tới nhưng lại không có thời gian nghe được, bởi vì lúc này, bọn họ đang thông qua thẻ ngọc đặc thù kia tiến hành một buổi hội nghị thủ lĩnh Liên bang.
Địa điểm tổ chức hội nghị thủ lĩnh này chính là đô thành Liên bang ở Trái Đất, trong một phòng họp lớn nằm trong một kiến trúc cao tầng cực lớn do ba hình Mặt Trời, Mặt Tráng và ngôi sao đan xen tạo thành.
Xung quanh phòng họp này là chín bức tượng, mỗi bức đều mang theo chiến ý ngập trời. Chính giữa những bức tượng này là một cái bàn đá khổng lồ hình bầu dục, quanh nó là mấy chục cái ghế rất lớn. Lúc này, trên mỗi cái ghế đều có một hình chiếu hư ảo.
Có thể thấy, Vực chủ Sao Hỏa, tông chủ bốn đạo viện, đại biểu của tập đoàn Tam Nguyệt, nghị viên trưởng cùng ba vị nghị viên khác bao gồm cả Lâm Hữu của hội nghị viên. Còn cả năm vị tộc trưởng của Ngũ Thế Thiên Tộc và các đại trưởng lão, Tông chủ của Tinh Hà Lạc Nhật Tông và Vũ Hóa Tiên Thiên Tông Lý Hành Văn... Lúc này, quá nửa các đại nhân vật của Liên bang đều có mặt ở đây.
về phần Tổng thống Liên bang, ông không phải hình chiếu mà là người thật, đang ngồi trên chiếc ghế chính giữa. Thân hình của ông rõ ràng không hợp với cái ghế này, nhưng khí tức tỏa ra từ người ông lại ngưng tụ thành một pháp thân với kích thước bằng với mọi người, khí thế cũng mạnh nhất trong số những người ở đây.
Hội nghị các thủ lĩnh này đã được tiến hành năm lần. Lần này cũng đã diễn ra cả ngày, lúc này đã sắp tới hồi kết. Đề tài thảo luận chủ yếu của nám Lân hội nghị này cũng là hạo kiếp ở Sao Thủy cùng với hành tung của ba vị tu sĩ ngoài hành tinh.
Nhưng dù Liên bang tìm kiếm cỡ nào cũng không có tung tích của ba vị tu sĩ ngoài hành tinh kia nên mọi người bàn bạc mãi vẫn không có kết quả cuối cùng. Hơn nữa, việc khởi động trận pháp giới nghiêm toàn toàn bộ hệ Mặt Trời cũng khiến Liên bang tiêu tốn cực lớn. Liên bang xem như vừa mới bước chân vào ván minh tu hành, nếu kéo dài càng lâu thì càng khó khăn.
Hiện tại, hội nghị đã gần tới khâu cuối cùng, rốt cuộc cũng coi như đạt được sự nhất trí của mọi người. Tiếp theo, Tổng thống Liên bang Đoan Mộc Tước ho nhẹ một tiếng, mọi người xung quanh dừng việc bàn luận lại, cùng ngẩng đầu nhìn về phía Đoan Mộc Tước.
“Mặc Cao Tử tiên bối đã tìm khắp Thái Dương Hệ, trận pháp của Liên bang cũng luôn được vận hành nhưng vẫn không có chút manh mối nào. Dựa theo phán đoán của Mặc Cao Tử tiền bối, cơ bản có thể xác định... rất có thể ba vị tu sĩ của ván minh ngoài hành tinh kia đã bỏ mình hoặc dùng phương pháp nào đó mà chúng ta không biết đi ra khỏi hệ Mặt Trời rồi.”
Đoan Mộc Tước trầm giọng lên tiếng, âm thanh vang vọng bốn phía.
“Tỷ lệ đã chết rất nhỏ nhưng không phải là không thể. Dù sao thì trong hệ Mặt Trời này vẫn có một số... lực lượng kỳ dị mà chúng ta không thể hiểu được!”
“Nhưng khả năng bọn họ đã trốn khỏi hệ Mặt Trời vẫn là lớn nhất. Nếu là vậy thì tức là... tương lai chúng ta sẽ đối mặt với nguy cơ lớn hơn nữa!”
“Dù thế nào thì cũng không căn vận hành trận pháp hệ Mặt Trời nữa, nhưng phải rút kinh nghiệm từ chuyện Sao Thủy lần trước. Từ nay về sau, đại trận trên các hành tinh phải luôn được vận hành toàn diện!”
Đoan Mộc Tước nói tới đây thì thần sắc vẫn như thường, không rõ suy nghĩ cụ thể ra sao. Không ít người xung quanh đều có suy nghĩ riêng nhưng chẳng ai dám mở miệng.
Ánh mắt đảo qua một vòng, Đoan Mộc Tước đột nhiên mỉm cười, ông biết rõ cho dù mình không nói thêm gì nhưng người khác cũng sẽ phân tích ra. Dù sao thì những người ngồi được ở đây đều là kẻ đa mưu túc trí cả.
Thật ra, ý nghĩ của Đoan Mộc Tước là nhìn như ngừng vận hành đại trận, giảm mức độ cảnh giác xuống nhưng lại âm thầm bàn bạc với vị Mặc Cao Tử tiên bối bao nám qua vẫn luôn mang thiện ý kia. ông muốn dùng cách dụ rắn ra khỏi hang, chờ ba tu sĩ ngoài hành tinh kia xuất hiện, còn việc tìm kiếm của Mặc Cao Tử đương nhiên cũng sẽ không chấm dứt.
Có điêu, tuy ông tin trong Liên bang sẽ không có kẻ phản bội mọi người, nhưng vẫn phải đề phòng thì hơn, tránh cho có kẻ cấu kết với tu sĩ ngoài hành tinh. Bên ngoài thì lơi lỏng như lời nói của ông, nhưng lại âm thầm gia tăng phòng ngự.
Đoan Mộc Tước nói xong thì toan đứng dậy chấm dứt hội nghị, nhưng một người đàn ông trung niên tướng mạo tuấn tú, phi phàm trong Ngũ Thế Thiên Tộc lại đột nhiên mỉm cười.
“Đoan Mộc đạo hữu, chuyện lớn đã được quyết định xong, trận pháp hệ Mặt Trời cũng đã triệt tiêu, như vậy thì mọi thứ cũng trở lại quỹ đạo. Thế thì chuyện tân thành Sao Hỏa lên cấp cũng nên đưa lên chương trình hội nghị thôi.”
Người vừa nói là tộc trưởng Trần gia của Ngũ Thế Thiên Tộc, cũng là phụ thân của Trăn Mộc.
Ông ta vừa nói xong, những tộc trưởng khác của Ngũ Thế Thiên Tộc đều gật đầu phụ họa, nhất là tộc trưởng Trác gia, ông ta còn vừa mỉm cười vừa nói.
“Tân thành Sao Hỏa rất quan trọng, quy mô hiện tại đã không đủ duy trì việc khai thác thần binh. Đồng thời, phòng ngự của nó cũng có tai họa ngầm. Ta cũng tán thành việc nhanh chóng thăng cấp nó lên thành đặc khu!”
Sau khi Ngũ Thế Thiên Tộc lần lượt lên tiếng, đại trưởng lão của Tinh Hà Lạc Nhật Tông cũng mỉm cười gật đầu nói.
“Tinh Hà Lạc Nhật Tông cũng tán thành chuyện này.”
Tông chủ Vũ Hóa Tiên Thiên Tông xoa cằm, quan sát Ngũ Thế Thiên Tộc một lúc, lại nhìn sang bốn đạo viện, sau đó cũng tán thành việc này.
Tập đoàn Tam Nguyệt từ đầu chí cuối không hề lên tiếng, phía hội nghị viên cũng vậy. Lâm Hữu nhíu mày, nheo mắt nhìn về Đạo viện Phiêu Miễu.
Thần sắc của Tông chủ Đạo viện Phiêu Miễu có vẻ khác thường, thỉnh thoảng lại cúi đầu như đang nhìn gì đó... Còn ba đạo viện khác, nhất là Tông chủ Đạo viện Bạch Lộc thì hừ lạnh một tiếng nhưng không nói gì. Thật ra, tân thành Sao Hỏa thăng cấp là chuyện đã rồi, các thế lực đều đã đạt thành nhận thức chung, lại còn chia cát chức vị ở đặc khu xong xuôi. Thậm chí, nếu không phải tu sĩ ngoài hành tinh xuất hiện thì e rằng chuyện này đã được thực hiện từ lâu rồi.
Ngay cả Vực chủ Sao Hỏa cũng bình tĩnh như thường, có điều khi không ai chú ý tới thì cô lại cúi đầu xuống, hình như đang mở nhẫn truyền âm để xem lướt qua.
Cuối cùng, với kết quả tán thành chiếm đa số, chuyện tân thành Sao Hỏa tháng cấp đã được quyết định. Đoan Mộc Tước cũng không ngăn cản, chỉ có đôi mắt giấu dưới pháp thân là ra chiều suy ngẫm.
“Chuyện đặc khu đã được quyết định, như vậy tiếp theo là lựa chọn Thành chủ của đặc khu rồi.”
Vực chủ Sao Hỏa vẫn luôn im lặng lúc này lại đột nhiên mở miệng.
“Người được lựa chọn nhất định phải trầm ổn, đồng thời sở hữu tu vi Kết Đan. Tiếc cho Vương Bảo Nhạc, hắn là đứa trẻ giỏi, tiếc là hắn không phải Kết Đan.” Tộc trưởng Trác gia của Ngũ Thế Thiên Tộc lắc đàu cảm thán.
“Mặc dù chúng ta đã già, nhưng vẫn phải gồng gánh bầu trời này cho đời sau đủ không gian phát triển. Nhất là hạt giống tốt như Vương Bảo Nhạc, chúng ta không thể làm chậm trễ thời gian tu luyện quý báu của hắn được!”
Trong lúc những người này nói những lời dối trá như vậy, Tông chủ Đạo viện Phiêu Miễu lại vỗ mạnh lên bàn, hét lớn.
“Vương Bảo Nhạc có công lao không thể xóa bỏ đối với Liên bang và Sao Hỏa. Tân thành Sao Hỏa đó là do hán một tay dựng lên. Ta đề nghị Liên bang đặc cách cho Vương Bảo Nhạc làm Thành chủ Đặc khu!”
“Tông chủ Đạo viện Phiêu Miễu đừng quá khích như vậy. Ta thừa nhận Vương Bảo Nhạc quả thật rất ưu tú, nhưng luật là luật, sao có thể thay đổi được. Thật ra, nếu Vương Bảo Nhạc có tu vi Kết Đan thì Tràn mỗ cũng ủng hộ hắn, nhưng chuyện đặc khu Sao Hỏa liên quan tới thần binh, tuyệt không phải trò đùa. Tông chủ Đạo viện Phiêu Miễu, xin ngài đừng vì tình riêng
làm ảnh hưởng tới chuyện quan trọng của Liên bang!”
Tộc trưởng Trần gia trong Ngũ Thế Thiên Tộc lạnh lùng nói, giọng điệu bình thường nhưng ngôn từ sắc bén truyền ra xung quanh.
“Ngươi...”
Sắc mặt của Tông chủ Đạo viện Phiêu Miễu lúc xanh lúc trắng, nắm tay siết chặt nhưng lại không nói thành lời.
“Lão phu có thể hiểu được tâm trạng của Tông chủ Đạo viện Phiêu Miễu. Thật ra, Vương Bảo Nhạc là người thích hợp nhất, tiếc là tu vi của hắn không đủ. Hơn nữa, luật pháp Liên bang có quy định, Thành chủ của đặc khu sẽ được vào hội nghị viên, ít nhất cũng phải tòng nhị tước mới có thể đảm nhiệm. Mà một trong những tiêu chí của tòng nhị tước chính là Kết Đan!”
Đại trưởng lão của Tinh Hà Lạc Nhật Tông ồ một bên lắc đầu cảm thán.
“Đúng vậy...”
Dù là Ngũ Thế Thiên Tộc, Tinh Hà Lạc Nhật Tông hay những người khác tán thành chuyện này đều Lân lượt cảm thán. Nhất là Ngũ Thế Thiên Tộc, giọng điệu đầy vẻ tiếc nuối dối trá.
Nhưng trong lúc mọi người xung quanh chuẩn bị đề cử ứng cử viên mà họ cho là thích hợp với vị trí Thành chủ thì Vực chủ Sao Hỏa ở một bên lại mặt không biểu cảm, hờ hững cất tiếng.
“Ta vừa nhận được một tin, Vương Bảo Nhạc mà các ngươi cho là thích hợp nhất nhưng lại tiếc nuối vì tu vi không đủ vừa kết thúc bế quan. Hắn... đã Kết Đan rồi!”
"filepos0010405590">

Bạn cần đăng nhập để bình luận