Tam Thốn nhân Gian

Chương 743

Chương 743Chương 743
LÀM MỘT VỤ LỚN
ác con, ba ba đến rồi đây!”
Vương Bảo Nhạc ho khụ một tiếng rồi đứng dậy, nhoáng một cái đã biến mất khỏi căn phòng, khi xuất hiện thì đã ở trên bầu trời của thế giới bên ngoài. Hắn bước một bước vào bên trong tầng khí quyển, đồng thời trong quá trình này thân ảnh của hắn cũng biến hóa thành dáng vẻ của Trác Nhất Tiên.
Cho dù sự che giấu này không có tác dụng gì trong vụ cướp chiến hạm của Vạn Linh Tông trước đó, nhưng Vương Bảo Nhạc đã đọc thuộc lòng cuốn tự truyện quan lớn nên vẫn nhớ rõ một câu trong đó, đại ý là nuôi dưỡng một thói quen tốt có thể phòng tránh được thiếu sót về mặt tính cách và hành vi một cách hiệu quả.
“Trong tinh hệ Thần Mục này vẫn còn không ít người có thể uy hiếp ta... Cho nên, chuyện cướp bóc này, thân ảnh sương mù là vỏ bọc đầu tiên của ta, còn dáng vẻ của Trác Nhất Tiên do ta biến hóa ra sẽ là vỏ bọc thứ hai.”
Vương Bảo Nhạc sờ vào mặt hắn, cảm thấy bản thân cẩn thận một chút là chuyện đúng đắn. Thế là hắn giữ nguyên dáng vẻ của Trác Nhất Tiên, biến thành một màn sương đen, nhanh chóng xuyên qua bầu khí quyển, chẳng mấy chốc đã đi đến biên giới của tầng trên, tìm một vị trí để ẩn núp, mở to mắt nhìn về phía bên ngoài tinh không, quan sát các chiến hạm đang ra ra vào vào ở nơi đó, đồng thời cũng thả con lừa ra.
Sau khi tiện tay ném cho con lừa một mẩu phế liệu từ chiến hạm của Vạn Linh Tông, ngán cản cái miệng đang định kêu lên của nó, Vương Bảo Nhạc cười tít mắt lên tiếng.
Con trai, quy tắc cũ!"
Sau mấy tiếng răng rác nuốt xong mẩu phế liệu kia, mắt của con lừa sáng lên, nó liếm nhẹ môi giống như đang lưu luyến mùi vị đã từng có trong miệng và ký ức, sau đó ngẩng đầu lên với một tinh thần hưng phấn, ánh mắt giống như thần thức của đại năng giả với bản năng mạnh mẽ về thức án nhanh chóng quét đến phía chiến hạm đó.
“Tiếc là Vạn Linh Tông đã quá hèn, tuyên bố các chiến hạm sẽ tạm thời ngừng ra ngoài. Lúc này, cách làm thông thường không phải là tạo ra một cái bẫy mà là dùng một chiến hạm chứa rất nhiêu tài nguyên quý giá để dụ rắn ra khỏi hang...”
Vương Bảo Nhạc thở dài tiếc nuối. Nhờ vào thân phận trưởng lão của Thánh Đào Môn, mặc dù hắn không hoàn toàn hiểu được một số hành động của Vạn Linh Tông, nhưng cũng có thể hiểu đại khái, biết Công Tôn Hầu của Vạn Linh Tông đã hạ lệnh trong vòng một nám sẽ không ra ngoài tinh hệ.
“Không thể hiểu nổi Vạn Linh Tông đang nghĩ gì.” Vương Bảo Nhạc lắc đầu, đang định phân tích ý nghĩa đẳng sau hành động này của Vạn Linh Tông thì con lừa ở đó đột nhiên run lên và gọi Vương Bảo Nhạc.
Tinh thần của Vương Bảo Nhạc chấn động, hắn nhanh chóng ngẩng đầu lên, sau khi nhìn theo chỉ dẫn của con lừa, hai mắt hắn sáng lên, liếm môi. Sau khi nhìn chằm chằm một lúc, hắn thu hồi con lừa, nhoáng một cái lại biển thành một màn sương màu đen, biến mất ngay tại chỗ.
Một lát sau, một chiếc chiến hạm ra ngoài đã trở về của Thủy Luyện Tông xông vào bên trong tầng khí quyển trong tiếng nổ 'âm 'âm...
Cho dù bởi vì chuyện của Vạn Linh Tông, các tông môn khác đều trở nên cảnh giác và bắt đầu áp dụng một số biện pháp, nhưng một mặt do Vạn Linh Tông không công bố chi tiết v'ê việc bị cướp bóc, mặt khác là do phần lớn các quan điểm đối với
chuyện chiến hạm của Vạn Linh Tông bị cướp đều chỉ tập trung ở việc rò rỉ nội bộ, thuộc về biển thủ, đồng thời trong hai tháng gần đây không hề xảy ra những chuyện tương tự, cho nên khó tránh khỏi có chút chủ quan.
Thế là chẳng mấy chốc, mọi người bên trong chiến hạm này đã nghe thấy những lời nói mà lúc trước tu sĩ của Vạn Linh Tông đã từng được nghe.
“Tất cả đứng im, cướp đây!”
Sau một nén nhang, khi Thái thượng Trưởng lão của Thủy Luyện Tông cùng mọi người nhìn thấy chiếc chiến hạm đâm vào một khe cốc ở ngoại ô và bị hư hỏng nặng, người của Thủy Luyện Tông lập tức bùng nổ.
Nhất là sau khi kiểm tra thấy có 40% đến 50% linh kiện bên trong chiến hạm bị hỏng đồng thời thời hiểu rõ tình hình, biết các đệ tử tông môn của mình đều ổn, nhưng thu hoạch cướp được Lân này đã bị cướp
sạch, Thái thượng Trưởng lão thân là phụ nữ kia của suýt chút nữa thì hộc máu.
“Kiểm tra cho ta! Bất kể phải treo giải thưởng gì cũng nhất định phải tìm ra kẻ cướp điên rồ này, ta phải xé nát tên này ra!”
Theo sự phát điên của Thái thượng Trưởng lão của Thủy Luyện Tông, toàn bộ Thủy Luyện Tông lập tức bùng nổ. Thân là tông môn khá lớn đứng số một, số hai giống Vạn Linh Tông trong dãy núi thứ nám, số đệ tử của Thủy Luyện Tông đạt đến mấy vạn, sự phân tán và tìm kiểm của bọn họ đã khiến chuyện này nhanh chóng bị truyền ra ngoài.
Bởi vì chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi đã liên tiếp xảy ra hai vụ cướp, cho nên chuyện này gân như trong nháy mắt đã được lan truyền một cách điên cuồng. Sau khi các tông môn nghe được, tất cả đều kinh ngạc, nhao nhao chấn động.
Nếu như chỉ một Vạn Linh Tông thì thôi, nhưng đến nay Thủy Luyện Tông cũng bị như vậy. Chuyện này không thể giải thích bằng việc rò rỉ nội bộ, đồng thời cũng có nghĩa đây là một vụ cướp liên hoàn.
Bất cứ chuyện gì chỉ cần dính đến hai chữ liên hoàn, tác động của nó sẽ rất lớn và lập tức bộc phát. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn không ít tông môn của chủ tinh Thân Mục đều cảm thấy bất an, vừa trở nên cảnh giác hơn vừa dốc hết sức tự bảo vệ chiến hạm của mình.
Tuy nhiên trong khi các tông môn này đều đang kinh hãi, các đệ tử của Vạn Linh Tông lại thấy rất vui, đặc biệt là Công Tôn Hàu thì càng cười lớn. Lúc trước, sở dĩ ông ta không công bố chi tiết về vụ cướp, một mặt vì thể diện, mặt khác là do sau khi hiểu kĩ quá trình và tự mình mô phỏng về tên cướp kia, ông ta đã cảm nhận được sự khó chơi của đối phương. Đồng thời, ông ta cũng có một mục đích khác, đó chính là... hố người khác.
“Không phải tất cả đều nói rằng Vạn Linh Tông ta là tinh tặc mà lại bị người khác cướp ư, Thủy Luyện Tông lúc trước hãy còn hả hê lắm mà, đây chẳng phải cười người hôm trước hôm sau người cười à?”
Cứ như vậy, trong khi Vạn Linh Tông cười trên nỗi đau của người khác, cuộc tìm kiểm của Thủy Luyện Tông được kéo dài trong nửa tháng nhưng không có bất kỳ một manh mối nào. Đến khi cho dù đã treo giải thưởng lớn nhưng cũng không thu hoạch được gì thì lại đột nhiên xuất hiện một vụ cướp nghe rợn cả người.
Lần này bị cướp không còn là tông môn ở dãy núi thứ nám, mà là ở dãy núi thứ sáu, dãy núi thứ bảy và dãy núi thứ tám.
Trong vòng một đêm, trong vòng một tiếng, các chiến hạm ở khu vực dãy núi thứ sáu đến dãy núi thứ tám đã bị cướp mười bảy chiếc, trọng điểm không phải là tài nguyên, mà là các linh kiện của chiến hạm.
Chuyện này vừa xảy ra, toàn bộ chủ tinh Thần Mục lại một lần nữa bị chấn động, đặc biệt là Thái thượng Trưởng lão của Thủy Luyện Tông cũng bị sốc trước sự mạnh bạo của tên cướp bí ẩn, sau đó trâm ngâm một hồi, chủ động liên lạc với Công Tôn Hầu của Vạn Linh Tông. Cũng không biết hai người trao đổi với nhau như thế nào, ngày hôm sau, hai đại tông môn cùng kêu gọi tất cả các tông môn trong dãy núi thứ năm tới dãy núi thứ tám cùng nhau tìm kiếm và thề phải tìm ra tên cướp hung tàn vô, sỉ kia.
Hành động tiêu diệt thổ phỉ rầm rộ này giống như một cơn bão không ngừng bộc phát trong dãy núi thứ nám đến dãy núi thứ tám. Nhưng đến tận bây giờ, tam đại thượng tông ở dãy núi thứ hai, dãy núi thứ ba và dãy núi thứ tư vẫn không thèm để ý một chút nào. Chênh lệch về cấp độ đã khiến cho cảnh tượng này chỉ giống như một đám trẻ con đang khóc lóc làm loạn trong mắt họ mà thôi.
Đồng thời, cuộc tìm kiếm rầm rộ này lại không đạt được hiệu quả như trong tưởng tượng, thậm chí trong quá trình lại có bảy tám chiến hạm của tông môn ở dãy thứ sáu bị cướp, thậm chí còn tệ hơn khi xuất hiện một vụ giết người, hơn nữa chiến hạm không chỉ bị mẫt linh kiện giống như trước mà là hoàn toàn biến mất.
Chấn động do việc này gây ra lớn hơn, sự lên án và sát cơ đối với tên đạo tặc cướp chiến hạm không ngừng bộc phát trong các tông môn. Vương Bảo Nhạc cũng rất tức giận sau khi nghe được những điêu này.
“Mẹ kiếp, là kẻ nào dám hắt nước bẩn vào ông đây!” Vương Bảo Nhạc không vui. Trên thực tế, vụ làm án cuối cùng của hắn là mười bảy chiến hạm kia. Những chuyện xấu xa tiếp đó không phải do hắn làm, rất rõ ràng... có thể cướp đi toàn bộ chiến hạm, không thể là một cá nhân, khả năng rất lớn là do tông môn.
Những người khác có lẽ chỉ suy đoán về điêu này, nhưng Vương Bảo Nhạc thì cực kì chắc chắn, nhất định là có tông môn đã nhân cơ hội này để đục nước béo cò.
Cụ thể là một hay mấy tông môn nào đã làm điêu này, Vương Bảo Nhạc chẳng buồn phân tích và suy đoán. Trong mắt hắn ánh lên tia sáng lạnh, trong lòng đã có ý tưởng.
“Có can đảm hắt nước bẩn vào mình, không biết có đủ dũng khí để gánh chịu hậu quả không đây!”
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, che giấu tia sáng lạnh trong mắt, nhoáng một cái lao ra, dựa vào pháp Bản Nguyên tiến thẳng lên bầu trời mà không ai nhận ra. Hắn định làm vụ lớn. Một mặt, do hiện giờ hắn chỉ cần một ít tài nguyên, cho nên làm xong vụ này là hắn có thể dừng tay rồi.
Mặt khác, lý do để làm như vậy là làm lớn chuyện này lên một cách hoàn toàn khiến cho thượng tông chú ý, từ đó bắt đầu bắt tay vào điêu tra.
Vương Bảo Nhạc tài cao mật lớn, lại có thuật pháp Bản Nguyên ẩn giấu, cho nên không sợ điêu tra. Nhưng những tông môn đã đổ nước bẩn vào hắn... thì khác. Một khi bị điều tra ra, dưới sự tức giận của thượng tông và sự oán hận của tất cả các tông môn bị cướp, cho dù bọn họ có thề mình chỉ cướp một 1'ân, cũng sẽ không ai lựa chọn tin vào điêu đó.
Dù sao... rốt cuộc là ai làm nhìn thì có vẻ quan trọng, nhưng cũng không quan trọng, bởi vì việc quan trọng nhất là trong thế giới giống như châu chấu, nơi đề cao lợi ích, nơi cướp đoạt là sự phát triển của nền ván minh, có kẻ chịu đi bồi thường gấp mấy lẫn là đủ rồi.
Cho nên đến lúc đó, cho dù có người biết chuyện cũng sẽ chọn cách im lặng.
“Là ai hắt nước bẩn vào ai?”
Vương Bảo Nhạc cười lạnh, biến thành một màn sương mù, lướt nhanh trong bầu khí quyển.
"filepos0015915563">

Bạn cần đăng nhập để bình luận