Tam Thốn nhân Gian

Chương 877

Chương 877Chương 877
ĐỀU KHÔNG ĐƠN GIẢN!
V ề phàn Vương Bảo Nhạc thì lập tức rút lui trong lúc đại quân tiến lên. Cùng lùi lại theo hắn còn có đại quản gia và cổ Mặc Đạo Nhân, còn có hai vị quân đoàn trưởng của quân đoàn thứ nhất và thứ hai, ngoài ra còn có hơn mười tu sĩ Thông Thần của hai tông môn.
Bên tiến bên lùi, hai bên lập tức kéo giãn khoảng cách. Sau khi đại quân đi xa, đại quản gia, cổ Mặc Đạo Nhân và hai vị quân đoàn trưởng của Tử Kim Tân Đạo Môn đều hội tụ lại trước mặt Vương Bảo Nhạc, sau khi trao đổi ánh mắt thì tất cả đều ôm quýên cúi đầu với Vương Bảo Nhạc.
Bọn họ đã được thông báo đại khái về kế hoạch lần này, nhưng lại không biết cụ thể ra sao. Bọn họ chị được báo là việc này do
Long Nam Tử dẫn đàu, tất cả đều phải nghe theo sắp xếp của hắn.
Nay thấy mọi người đều nhìn về phía mình, Vương Bảo Nhạc chỉ nheo mắt lại. Hắn không nói gì mà thả thần niệm ra để cảm ứng nơi đại quân đang đi tới. Hắn im lặng nên những người khác cũng không lên tiếng, sau khi đợi chừng nửa canh giờ, một đạo dao động thần thông Hành Tinh truyền tới từ chiến trường ở phía xa, bị Vương Bảo Nhạc phát hiện đầu tiên.
Nhưng dù là như vậy thì Vương Bảo Nhạc cũng không ra lệnh lên đường ngay mà chờ thêm một lúc, cho đến khi phân thân thần niệm mà hắn âm thầm để lại trong đại quân lúc trước tận mắt nhìn thấy đại quân Thiên Linh Tông, thấy hai bên khai chiến, cũng nhìn thấy chưởng tọa và Hữu trưởng lão của Thiên Linh Tông thì Vương Bảo Nhạc mới nheo mắt lại, trong lòng cũng bình tĩnh hơn.
“Tả trưởng lão không ở đó à...” Ánh mắt của Vương Bảo Nhạc lóe lên, nhưng hắn
không hề sợ Tả trưởng lão đã mất đi thân thể kia. Lúc này mới lạnh lùng lên tiếng.
“Các ngươi theo bản tọa xuất phát!” Nói đoạn, thân thể của Vương Bảo Nhạc nhoáng lên một cái, tiến về phía hằng tinh từ hướng khác. Dựa theo manh mối mà lão tổ Chưởng Thiên có được thì hướng đó chính là nơi hoàng tộc đang ở. Trong quá trình tới gần, Vương Bảo Nhạc cũng cảm nhận được dao động khí tức cực kỳ mãnh liệt đến từ huyết mạch hoàng tộc!
Khí tức này vô cùng mãnh liệt, nó như bảng chỉ dẫn giúp Vương Bảo Nhạc có phán đoán chính xác hơn về vị trí, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy khó hiểu, bởi vì Lân này thật sự... quá thuận lợi.
“Ta cứ cảm thấy có gì đó không ổn.” Vương Bảo Nhạc chớp mắt vài cái, trong đầu chợt lóe lên. Hắn lập tức vận chuyển Yểm Mục quyết, thử xem có thể sinh ra ảnh hưởng với con mắt hằng tinh hay không, nhưng hằng tinh to lớn trước mặt lại không hề đáp lại.
“Chẳng lẽ suy đoán của ta trước đó đã sai, ta không có tư cách giành được quýên khống chế con mắt hàng tinh ư?” Vương Bảo Nhạc trầm ngâm, trong lòng lại càng cảnh giác hơn, đồng thời tốc độ cũng thoáng chậm lại một chút. Đến khi ngày càng tới gần hằng tinh, nhiệt độ cao phả vào mặt, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy một dải đại lục giống hệt như dán sát vào hằng tinh nằm ở một bên khác của chiến trường!
Đại lục này chẳng là gì so với hằng tinh, đồng thời có vẻ như chất liệu của nó cũng rất đặc biệt, có thể thừa nhận nhiệt độ cao đến từ hằng tinh. Trong lúc tới gần, Vương Bảo Nhạc vận chuyển tu vi vào hai mắt, loáng thoáng nhìn thấy có không ít tu sĩ đang bao vây ba người Hạc Vân Tử ở trên đó, giống như đang tiến hành một đợt tế tự nào đó.
Đồng thời Vương Bảo Nhạc ngước mắt nhìn lên hằng tinh khổng lồ kia, nhìn thấy những khí tức như lửa mà mắt thường có thể thấy được tỏa ra từ trên đó, trong lòng
không khỏi cảm thấy kính sợ.
Hắn biết rõ sức mạnh hàng tinh này kinh thiên động địa ra sao, trong một số điển tịch của Minh Tông và ghi chép của Thương Mang Đạo Cung năm đó cũng giúp Vương Bảo Nhạc biết được khá nhiều chuyện về hằng tinh.
Ví như... bên ngoài hằng tinh có sức mạnh pháp tắc, giống như một lớp vỏ bọc vô hình. Như vậy thì dù là vào trong hay ra ngoài đều phải tìm một số khu vực yếu ớt thì mới có thể đi qua. Nếu như không thể tìm được... cứ bay lung tung vào thì chẳng khác gì treo một thanh kiếm sắc có thể rơi xuống đầu bất kỳ lúc nào.
Đương nhiên, nếu chỉ là phần ở bên ngoài, ví dụ như dải lục địa kia thì sẽ không sao cả. Lửa hằng tinh mà Vương Bảo Nhạc lẩy được trên đường trở lại lúc trước, cũng là lấy được ở bên ngoài.
Những suy nghĩ này liên tục hiện lên trong đàu của Vương Bảo Nhạc, hắn không khỏi
nheo mắt lại nhìn về phía dải lục địa kia. Lúc hắn nhìn thấy hoàng tộc Thần Mục thì bên kia cũng đã phát hiện ra họ, đám người bắt đầu xôn xao, giống như rất bất ngờ về sự xuất hiện của họ.
Thoạt nhìn tất cả đều rất bình thường, nhưng có lẽ do vẫn ôm lòng hoài nghi với ý đồ thật sự của lão tổ Chưởng Thiên nên Vương Bảo Nhạc vẫn cảm thấy bất an, nên nheo mắt lại quát một tiếng.
“Thông Thần lên trước, giết qua đó!”
Mười tu sĩ Thông Thần ở xung quanh không dám từ chối, chỉ có thể cắn ráng lao tới chỗ dải lục địa kia. Trong lúc nhất thời, dao động thuật pháp lan ra xung quanh, tiếng nổ mạnh 'âm 'âm vang vọng khắp nơi. Mấy tu sĩ Linh Tiên của Thiên Linh Tông và ba vị thân vương của Văn Minh Thân Mục lập tức đánh trả.
Một màn này vẫn rất bình thường, Thiên Linh Tông ở đây bảo vệ cũng là chuyện thường. Thấy tu sĩ Thông Thường không
địch lại thì hàn quang trong mắt Vương Bảo Nhạc lại lóe lên.
“Tất cả Linh Tiên, lên!”
Đại quản gia, cổ Mặc Đạo Nhân và hai vị quân đoàn trưởng của Tử Kim Tân Đạo Môn nhìn nhau một cái rồi đồng loạt bay tới, sau khi tới nơi thì lập tức gia nhập cuộc chiến. Chiến trường trở nên vô cùng kịch liệt, tiếng nổ mạnh không ngừng vang lên, tu vi của tu sĩ hoàng tộc vốn dĩ không cao, chỉ trong nháy mắt đã tử trận vô số. Đúng lúc này, một tiếng gầm lớn lại vang lên, thân ảnh của Tả trưởng lão bất ngờ xuất hiện ở nơi này. Hắn ta nhìn Vương Bảo Nhạc vẫn chưa đánh tới với ánh mắt oán độc, sau đó lập tức ra tay.
Tuy hắn ta vừa trọng tố thân thể, nhưng tu vi khó tránh khỏi việc giảm mạnh. Nhưng dù không có tu vi Hành Tinh thì vẫn hơn hẳn Linh Tiên đại viên mãn bình thường, nên hắn ta vừa ra tay thì lập tức khiến cho chiến cuộc rơi vào thế giằng co. Thậm chí phe Vương Bảo Nhạc cũng xuất hiện cục
diện bất lợi.
Phân thân Vương Bảo Nhạc để lại trên chiến trường chính của hai phe cũng cảm nhận được vẻ mặt có phẫn lo lắng của chưởng tọa và Hữu trưởng lão Thiên Linh Tông khi đang giao chiến, giống như nhận được tin tức bất lợi gì đó nên đã phái một phần tu sĩ cố gắng xông ra khỏi chiến trường.
“Chắc là không có vấn đề gì nữa rồi!”
Trong lòng Vương Bảo Nhạc thoáng phân vân, nhưng hắn đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội này được, nên cố dằn nỗi bất an này xuống, thân thể nhoáng lên xông thẳng về phía dải lục địa kia!
Mặc dù Vương Bảo Nhạc làm việc thẳng tay, nhưng hắn lại là kẻ kĩ tính. Nhất là sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn rất tin vào trực giác của mình, nên sau khi cảm thấy bất an thì điều đầu tiên hắn làm chính là cho Thông Thần qua, sau đó là
Linh Tiên, bản thân thì không dám tới quá gần.
Mặc dù cách làm này có hơi ích kỷ, nhưng giới tu hành vốn dĩ chính là như vậy. Vương Bảo Nhạc cảm thấy sở dĩ sinh linh tu luyện không phải là để làm chúa tể của cuộc đời mình, mà là không để bị kẻ khác xen vào và khống chế.
Nên hắn không hề cảm thấy mình làm sai. Sau khi thấy tu sĩ Thông Thần và Linh Tiên giáng lâm, bắt dẫu chiến đấu, mọi thứ giống như không hề có chuyện gì thì hắn mới thăm thở phào một hơi. Nhưng dù là vậy, hắn cũng có vẻ như đang xông nhanh tới, nhưng khí tới gần dải lục địa đó thì thân thể của Vương Bảo Nhạc bỗng khựng lại. Hắn vung tay phải lên, lập tức có hai con khôi lỗi Linh Tiên bay ra khỏi túi trữ vật của hắn, nhảy vào trong đại lục kia để tham gia chiến đấu.
Không chỉ như vậy, vì để có vẻ chân thật hơn mà Vương Bảo Nhạc còn phân ra một phân thân khác do bản nguyên tạo thành,
điêu khiển nó xông vào trong dải lục địa kia để tham gia chiến đấu cùng mọi người.
Tất cả những chuyện này đều là Vương Bảo Nhạc đang kĩ tính thử thám dò. Ánh mắt chợt lóe lên, Vương Bảo Nhạc đột nhiên ra vẻ biến sắc, trong mắt đầy vẻ hoảng sợ, mở miệng hét lớn.
“Có bẫy, tất cả mau lùi lại!” Vương Bảo Nhạc nói xong thì thân thề bất ngờ rút lui, bộ dạng nhìn kiểu gì cũng giống như đã phát hiện ra manh mối nên muốn nhanh chóng rời khỏi.
Thậm chí hắn còn không tiếc đau lòng để ra lệnh cho phân thân kia tự bạo nhằm ngán cản hành vi đuổi giết nếu có của đối phương.
Nhưng thần niệm của hắn vẫn theo dõi ba người Hạc Vân Tử và vị Tả trưởng lão đã rớt tu vi kia, quan sát biến hóa từ ánh mắt và từng cử chỉ nhỏ nhất của họ. Mãi cho đến khi hắn đã rút lui hơn trăm trượng mà vẫn không thấy ba người này có thay đổi
gì, lại còn nhận ra trạng thái bất ngờ của họ, cũng như không hề ngán cản mấy người đại quản gia rút lui sau khi nghe mình hét lớn. Lúc này chút bất an cuối cùng trong lòng Vương Bảo Nhạc cuối cùng cũng biến mất.
“Có thể là do ta nghĩ nhiêu rồi, phải tốc chiến tốc thắng thôi.” Vương Bảo Nhạc cười lớn, thân thể hóa thành một đạo tàn ảnh, dùng tốc độ cực nhanh để nhảy thẳng vào dải lục địa này.
Vừa đặt chân xuống thì thần niệm của hắn đã tập trung vào Tả trưởng lão, đang định ra tay thì vị Tả trưởng lão kia bất ngờ mỉm cười vô cùng quỷ dị. Ba vị thân vương bên kia, hai người thì vẫn cứ cáng thẳng hoảng sợ, không có mánh khóe gì, nhưng Hạc Vân Tử cũng mỉm cười quỷ dị giống hệt như vậy.
Nụ cười của hai kẻ này khiến cho da đầu của Vương Bảo Nhạc run lên, đồng tử co rụt lại!
"filepos0018675335">

Bạn cần đăng nhập để bình luận