Tam Thốn nhân Gian

Chương 644

Chương 644Chương 644
CỐI XAY MÁU
THỊT
«T ÚC trước mình đã tìm kiểm ở I J hướng này rồi!!”
Trong lúc con Tinh xỉ thú kia tới gần, nhiệt độ cao ở nơi này liên tục tỏa ra. Từ xa nhìn lại, Tinh xỉ thú giống như một quả cầu lửa khổng lồ có thể thiêu cháy tất cả mọi thứ đển gần nó thành tro bụi.
Vương Bảo Nhạc không khỏi lùi lại, nhưng đàu óc của hắn lại nhanh chóng vận chuyển. Hắn biết rõ hướng mà trụ gỗ đó chĩa về chính là nơi mà trước đó mình đã từng thăm dò nhưng không thấy gì. Điêu này chứng tỏ, hoặc là phạm vi thăm dò của mình vẫn chưa đủ, hoặc là... tế đàn này không phải thứ có thể tìm được bằng cách men theo một hướng cố định truýên thống.
Mặc dù Vương Bảo Nhạc vẫn có thể tiếp tục thử cái trước, nhưng cái sau thì hắn lại không thể đánh cược nổi, bởi vì một khi là cái sau thì hắn chỉ có một cách duy nhất để tìm được tế đàn.
“Lên trụ gỗ đó, men theo trụ gỗ mà đi, cách này... có thể tránh việc bị lạc hướng, mặc kệ tế đàn kia ở đâu, chỉ cần đi trên trụ gỗ đó thì nhất định có thể tới được!”
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, suy nghĩ nhanh chóng chuyển động. Nhưng nhiệt độ cao phát ra từ Tinh xỉ thú khiến hắn khó mà tới gần, lại càng không cần phải nói tới chuyện bước lên trụ gỗ.
“Cũng không phải là không có cách...”
Thấy Tinh xỉ thú 'âm 'âm định lao nhanh ra, Vương Bảo Nhạc suy nghĩ một lúc rồi lấy một viên Tinh xỉ thú hạch trong vòng tay trữ vật của mình ra ôm vào lòng, Vương Bảo Nhạc thử đi thẳng về phía trước, mặc dù sóng nhiệt vẫn vô cùng kinh người, nhưng dù sao cũng xem như đồng nguyên
với Tinh Xỉ thú hạch của Vương Bảo Nhạc. Chẳng mấy chốc, Vương Bảo Nhạc đã cảm nhận được Tinh xỉ thú hạch trong tay mình có thể miễn được phần nào nhiệt độ cao ở nơi này.
Điều này khiến tinh thần của Vương Bảo Nhạc chấn động, trong mát lộ ra vẻ quyết đoán. Hắn lập tức đẩy nhanh tốc độ, ôm thú hạch nhảy thẳng về phía con Tinh xỉ thú khổng lồ kia.
Trong lúc tới gần, khi sóng nhiệt đập vào mặt, sức mạnh được nhiễm trên Tinh xỉ thú hạch lan ra giúp Vương Bảo Nhạc không cần phải giảm tốc độ mà còn nhanh hơn. Hắn lao nhanh như cầu vồng, ngày càng đến gần Tinh xỉ thú khổng lồ kia hơn.
Khi đến gần phạm vi trăm trượng, tóc của Vương Bảo Nhạc xuất hiện dấu hiệu bốc cháy, thân thể tóp lại giống như hơi nước toàn thân đã muốn bốc hơi hết. Một cảm giác nguy cơ mãnh liệt khiến Vương Bảo Nhạc ý thức được sức miễn của một viên Tinh Xỉ thú hạch là không đủ. Nếu cứ tiếp
tục như vậy, một khi mình bước vào phạm vi trám tượng thì cũng sẽ thần hình câu diệt.
“vẫn còn một viên!!”
Vương Bảo Nhạc không chút chần chừ, lập tức lấy viên Tinh xỉ thú hạch thứ hai ra ôm vào ngực. Nhờ sức miễn đồng nguyên của hai viên thú hạch, chỉ nháy mắt hắn đã đột phá trăm trượng. Thoắt cái, hắn đã đến trước mặt con Tinh xỉ thú khổng lồ như một mặt trời kia.
Ở đây thì Vương Bảo Nhạc lại cảm nhận được cái chết đến gần lần nữa, thậm chí hắn còn thấy tim đập nhanh hơn. Nhưng việc đã đến nước này, hắn nhất định phải bước lên trụ gỗ, so với những con hung thú khác thì rõ ràng Tinh xỉ thú có được thú hạch đồng nguyên rõ ràng sẽ có thành công lớn hơn.
Liêu mạng thôi!
Vương Bảo Nhạc cắn ráng lấy luôn hai cái xác Tinh xỉ thú trong vòng tay trữ vật của mình ra, điều khiển chúng nó dựng thẳng ở trước mặt mình để chạy về phía con Tinh Xỉ thú khổng lồ ở trước mặt. Vương Bảo Nhạc nhảy vọt lên, ầm một tiếng, dựa vào đủ loại thủ đoạn, cuối cùng Vương Bảo Nhạc cũng bước lên thân thể đang di chuyển của con Tinh xỉ thú khổng lồ kia giữa sóng nhiệt ngập trời nọ.
Theo lay động cực mạnh, tâm thần của Vương Bảo Nhạc chấn động, nhưng tốc độ vẫn không hề giảm bớt mà vẫn liên tục nhảy lên. Dù bị lửa thiêu bỏng rát khiến Vương Bảo Nhạc chịu không nổi, nhưng hắn vẫn gầm nhẹ một tiếng rồi toàn diện bộc phát Chúc Đoạt Đế Khải, tu vi cũng vận chuyển tới cực hạn. Thậm chí, Vương Bảo Nhạc còn lấy Pháp Binh ra chống cự để tranh thủ thời gian cho mình, đồng thời hắn lại nhảy lên, đạp lên xích sắt ở giữa Tinh Xỉ thú khổng lồ và trụ gỗ sau lưng nó.
Trước mặt Vương Bảo Nhạc, xích sắt này chẳng khác gì một cây cầu lớn dài, hẹp. Ngay khi đặt chân lên xích sắt, hô hấp của Vương Bảo Nhạc lại dồn dập lần nữa, cảm giác nguy cơ mãnh liệt liên tục ập tới như sóng thần xô bờ. cảm giác chết chóc như đến từ bốn phương tám hướng khiến Vương Bảo Nhạc không kịp suy tư, nháy mắt đã dung nhập ý thức vào viên châu Thiên Sinh trong vòng tay của mình.
Lần này không phải để cảm ngộ mà là trực tiếp khởi động nó!
Chỉ trong nháy mắt, viên châu ngôi sao ẩn chứa thẫn thông Thiên Sinh đã phát ra ánh sáng chói lóa, hóa thành vô số phù ván. Mỗi cái phù văn đều phát ra cảm giác cổ xưa, vờn quanh thân thể Vương Bảo Nhạc, đồng thời cũng nhanh chóng dung nhập vào thân thể của hắn rồi biến mất.
Đối với Vương Bảo Nhạc thì cảm thụ không sâu sắc gì mấy, hắn chỉ thấy thân thể thoáng cái đã trở nên ấm áp. cảm giác ấm áp đến từ sâu bên trong, đến từ tận linh
hồn, giống như đang được bảo vệ vậy.
“Hết rồi ư?”
Vương Bảo Nhạc thoáng kinh ngạc nhưng không có thời gian suy tư quá nhiêu. Lúc này, hắn cắn răng chạy thật nhanh trên xích sắt trong cảm giác ấm áp đó. Tinh xỉ thú di chuyển khiển xích sắt lắc lư, nhưng tốc độ của Vương Bảo Nhạc vẫn không hề giảm bớt. Chẳng quá hắn lại phát hiện mỗi khi mình đặt một bước xuống thì xung quanh xích sắt dưới chân sẽ xuất hiện một vài đồ án.
Điêu này khiến tâm thần của Vương Bảo Nhạc chấn động, cũng phát hiện cảm giác ấm áp trên người mình đang nhanh chóng biến mẩt khi di chuyển...
Mãi cho đến khi cảm giác ấm áp này sắp hoàn toàn biến mất thì Vương Bảo Nhạc cuối cùng cũng vượt qua sợi xích sắt này, nhảy lên một cái đáp xuống trụ gỗ. Với hắn thì trụ gỗ này vô cùng khổng Lô, mặc dù lúc đáp xuống thì nó đang di chuyển với tốc độ
cao, nhưng vẫn vô cùng vững vàng.
“Dễ tới vậy ư?”
Vương Bảo Nhạc nhìn quanh, lại nghiêng đầu nhìn về phía Tinh xỉ thú khổng lồ đang kéo gỗ chạy nhanh như gia súc kia, cùng với sợi xích sắt nằm giữa hắn và nó, Vương Bảo Nhạc cảm thấy tò mò nên lấy một con rối ra, điêu khiển nó quay người đi về phía sợi xích sắt nọ.
Nhưng ngay khi con rối này bước lên xích sắt thì nơi nó đặt chân xuống lại đột nhiên xuất hiện đồ án hình kiếm. Đồ án này vừa xuất hiện, xung quanh nháy mắt có vô số kiếm khí kinh người bộc phát.
Lần bộc phát này có trình độ cực lớn, chấn nhiếp bốn phương, đồng thời còn bao trùm mười trượng xung quanh. Trong vòng mười trượng này như có mấy mười vạn kiếm khí đồng loạt bắn qua, nháy mắt tiếp theo thì con rối của Vương Bảo Nhạc đã bị đánh nát, biến thành tro bụi...
cảnh tượng này khiến thân thể của Vương Bảo Nhạc run rẩy, lòng hãy còn sợ hãi. Đồng thời, hắn cũng cúi đầu nhìn về phía hạt châu Thiên Sinh trong vòng tay của mình, nhớ lại cảm giác ấm áp trước đó. Vương Bảo Nhạc có thể xác định, sở dĩ mình có thể thuận lợi vượt qua, thậm chí nhiêu làn còn thuận lợi một cách quỷ dị đều là nhờ thần thông Thiên Sinh giúp đỡ.
“Thế này thì nghịch thiên quá đi mất!”
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, nhưng ngay sau đó hắn lại phát hiện trên hạt châu Thiên Sinh xuất hiện một vết nứt nhỏ. Điêu này cũng giúp hắn nghiệm chứng suy đoán trước đó... số lần sử dụng của vòng tay này không nhiêu lắm, ý nghĩa lớn nhất của nó chính là giúp mình cảm ngộ sáu thần thông bên trong mà thôi.
Nhưng dù sao thì đây cũng là chuyện đã rồi, Vương Bảo Nhạc sờ lên vết nứt trên hạt châu Thiên Sinh, sau đó thu hồi tâm thần. Hắn xoay người nhoáng một cái đã men theo trụ gỗ chạy về phía xa.
Một đường không thể xem là thuận lợi, nhưng cũng chẳng có sóng gió gì nhiêu. Tối đa chính là dường như bản thân trụ gỗ này có tác dụng tụ hồn. Trong lúc Vương Bảo Nhạc đi tới sẽ có vô số hồn ảnh biến ảo mà thành. Đối với người khác thì có lẽ phải tốn một vài thủ đoạn, thậm chí nếu không có bảo vật khắc chế thì e là nửa bước khó đi. Nhưng đối với Vương Bảo Nhạc thì lại vô cùng đơn giản.
Thậm chí, sau khi nhìn thấy những vong hồn này, Vương Bảo Nhạc lại thầm thở phào nhẹ nhõm, bởi vì đây chính là nguy hiểm mà hắn không sợ nhất. Minh Hỏa trong cơ thể bắn ra, Vương Bảo Nhạc xông thẳng tới chẳng chút trù trừ, ngày càng chạy xa hơn.
Mãi cho đến bảy ngày sau, Vương Bảo Nhạc không ngủ không nghỉ, mệt mỏi rã rời, cuối cùng cũng sắp tới được điểm cuối của trụ gỗ. Đúng lúc này, hắn lại nghe thấy tiếng nổ 'âm 'âm truyền tới từ phía xa.
Tiếng nổ này khiến thần hồn của Vương Bảo Nhạc chao đảo. Hắn không hành động thiếu suy nghĩ mà khoanh chân ngồi xuống, lấy đan dược ra điều chỉnh tu vi của bản thân. Mãi cho tới khi đã khôi phục trạng thái đỉnh phong thì Vương Bảo Nhạc mới mở mắt ra, trong đáy mắt lóe sáng, cuối cùng đứng dậy chạy thẳng tới điểm cuối.
Trong lúc tới gần, tiếng 'âm 'âm kia ngày càng lớn hơn, sau khi Vương Bảo Nhạc tiến vào khu vực cuối cùng, bước chân của hắn bất giác dừng lại, hai mắt mở to, đầu óc ong ong. Hắn đã thấy được tể đàn của thế giới thi hài này!
Điểm cuối của trụ gỗ lại nối với một cối xay kinh thiên, bao la tới mức khó mà hình dung được.
Trên cối xay này có chín tay cầm lan ra chín hướng khó mà nhìn thấy điểm cuối, một cái trong số đó... chính là trụ gỗ dưới chân Vương Bảo Nhạc.
"filepos0013888874">

Bạn cần đăng nhập để bình luận