Tam Thốn nhân Gian

Chương 828 TRỞ VỀ!

Chương 828 TRỞ VỀ!Chương 828 TRỞ VỀ!
Trong khắp đạo vực Vị ương này, tuy Hành Tinh cảnh không thể tính là bá chủ một phương, nhưng tuyệt đối không phải kẻ yếu. Cho dù là trong tộc Vị Ương cũng có thể thống lĩnh một quân, dù sao muốn trở thành Hành Tinh cảnh cũng cần phải dung hợp với một hành tinh, từ trình độ nào đó cũng có nghĩa bản thân tu sĩ chính là một ngôi sao.
Khi ngôi sao rơi rụng đương nhiên sẽ vô cùng kinh thiên động địa, lại càng không cần phải nói tới ngôi sao này tự bạo. Uy lực của nó lớn đến mức đủ để hủy thiên diệt địa, khiến cho ngôi sao mà đám giáng lâm như Vương Bảo Nhạc đã tới cũng phải nổ tung. Về phần tộc Vị Ương trên đó, cơ bản chẳng có khả năng sống sót.
Ngoại trừ đám tộc Vị ương đã bị truyền tống đi khi lão giả Linh Tiên hậu kỳ tộc Vị ương kia phá vỡ thiên đạo chúc phúc khi ở trong binh doanh thì những kẻ còn lại đều cầm chắc cái chết!
Về phẫn những kẻ giáng lâm như Vương Bảo Nhạc thì không nằm trong phạm vi này, mặc dù tu vi của vị Liệt Diễm Lão Tổ đang theo dõi trực tiếp kia cao thâm khó dò, nhưng đã thấy cảnh này thì đương nhiên sẽ không để bọn họ chết ở đây. Nên ngay khi phát hiện tự bạo, vị Liệt Diễm Lão Tổ đang ăn tiên quả và xem trực tiếp ngon lành lập tức mở truyền tống trên mặt nạ ra sớm.
Chẳng qua truýên tống này cũng không phải cưỡng chế mà cần bản thân những kẻ giáng lâm này tự mình khởi động mới được. Nên lúc này đây, tất cả những kẻ giáng lâm trên ngôi sao này đều nghe thấy một câu nói truyền ra từ mặt nạ, vang vọng khắp tâm thần của họ.
“Các ngươi mặc niệm quay về là có thể trở về rồi!”
Những lời này cũng vang lên trong tâm thần của Vương Bảo Nhạc. Lúc này hắn đang được sức mạnh bảo vệ của vị lão tổ kia dẫn dắt, rút lui ra khỏi biển nham thạch. Tốc độ còn nhanh hơn khi hắn tới đây rất nhiều, chỉ trong nháy mắt đã bị kéo ra phần rìa đất. Hắn chỉ kịp nghe một câu nói đầy oán độc và bi phẫn của vị lão tổ kia mà thôi.
“Hành tinh tự bạo?” Vương Bảo Nhạc biến sắc, phản ứng dẫu tiên chính là muốn truyền tống rời đi. Nhưng cuối cùng hắn vẫn chần chừ một chút, cố dằn cảm giác nguy cơ đến từ từng tế bào đang bủa vây toàn thân của mình lại để nhìn xuống đất.
Ngay khi Vương Bảo Nhạc nhìn xuống, mặt đất của toàn bộ ngôi sao này bắt đầu xuất hiện vô số bụi bặm như sương khói, sau đó là từng tiếng ầm ầm yếu ớt lan ra từ sâu trong lòng đất. Chúng dùng tốc độ nhanh như sét đánh, với cường độ từ yếu tới
mạnh để lan ra khắp ngôi sao.
Giống như có một cỗ sức mạnh không thể nào tưởng tượng nổi đang bùng nổ ngay trong lòng đất, đang liên tục lan ra bên ngoài. Thậm chí cán bản không cho Vương Bảo Nhạc có thời gian kịp thu hồi ánh nhìn thì mặt đẫt đã trực tiếp sụp đổ trong tiếng nổ mạnh vang trời. Nước biển trên ngôi sao này cũng trực tiếp dâng cao.
Mặt đất lắc lư dữ dội như đất rung núi chuyển, nổ mạnh khắp bốn phương tám hướng khiến Vương Bảo Nhạc như nhìn thấy ngày tận thế giáng xuống. Nhưng hắn vẫn cắn ráng không truyền tống, thân thể bay thẳng lên không trung. Ngay khi hắn bay lên không thì mặt đất nơi hắn vừa đứng lập tức sụp xuống.
Cùng bị sụp xuống không chỉ nơi này mà còn có xung quanh, từng vết nứt lớn 'âm 'âm lan ra khắp nơi, sau khi nối liên với vết nứt ở nơi khác thì đã bao trùm cả ngôi sao.
Từng tiếng kêu la thảm thiết và không cam lòng, cùng với tiếng xé gió do bỏ chạy tạo thành cũng vang lên khắp các ngõ ngách trên ngôi sao này. Ngoại trừ Vương Bảo Nhạc, tất cả những kẻ giáng lâm khác, bao gồm cả tên đầu trọc từng vô cùng kiêu ngạo kia đều tái mặt, ai nấy đều mặc niệm quay về. Những tu sĩ tộc Vị Ương được phái ra đuổi giết và tìm kiếm Vương Bảo Nhạc thì không thể rời đi, chỉ có thể tuyệt vọng chờ chết trước cảnh tượng đất trời sụp đổ này!
Mặt đất sụp đổ, từng mảng lục địa cuộn lên, nước biển ồ ạt tràn vào, lại có hơi nóng cực cao bùng lên từ lòng đất, còn có từng cột khói mù cuồn cuộn bốc lên. Chỉ thấy có một thứ gì đó vồng lên thấy rõ ở giữa ngôi sao này, chính là khối lục địa chỗ có tế đàn kia đang 'âm 'âm trồi lên.
Nó có màu đen kịt, bên trong còn có từng tia chớp lóe lên, nhưng nếu nhìn kĩ thì có thể thấy ở bên trong đó chính là một hành tinh bảy màu vỡ nát.
Tiếng nổ mạnh liên tục truyền ra, chấn động cả trời xanh, từ xa nhìn lại, nơi đó giống như một quả cầu ánh sáng khổng lồ, càng ngày càng phình to, ầm ầm lan rộng ra xung quanh. Nơi nó đi qua, vạn vật đều biến thành hư vô!
Tất cả những chuyện này khiến tim của Vương Bảo Nhạc đập rộn lên. Cũng may mà lớp phòng hộ do lão tổ của ngôi sao này phủ lên bên ngoài thân thể hắn đủ mạnh. Giữa những dao động hủy thiên diệt địa này mà vẫn có thể phát huy tác dụng khá tốt, khiến Vương Bảo Nhạc dù đứng giữa không trung nhưng lại không bị ảnh hưởng gì lớn. Nhưng dao động trên ngôi sao này hóa thành từng cơn lốc hủy diệt quét ngang mọi thứ, khiến thân thể Vương Bảo Nhạc lắc lư giữa trời hệt như một nhành liễu vậy, không thể đứng vững được.
“Không thể đi như vậy được, phải tận mắt nhìn thấy tên tộc Vị Ương kia chết mới được!” Khí tức của Vương Bảo Nhạc cũng
trở nên dồn dập hơn, hắn không muốn để lại tai họa ngầm trong sự kiện lần này. Mặc dù mình đeo mặt nạ mà tới đây, không sợ bị người ta nhớ mặt, nhưng vẫn phải cẩn thận vẫn hơn.
Vương Bảo Nhạc có thể tưởng tượng được, một khi tên tộc Vị Ương kia không chết thì đối tượng mà hắn ta hận nhất không phải lão giả đã bị hắn ta luyện hóa mà là mình.
Nghĩ vậy, cho dù trong lòng Vương Bảo Nhạc đang chấn động không thôi, nhưng hán vẫn ép bản thân phải ở lại. Lúc này quầng sáng trồi lên kia đã bao trùm một phần ba phạm vi của ngôi sao rồi thôi, bởi vì ngôi sao này không chịu nổi nên đã bắt đầu... tự bạo!
Tiếng nổ đùng đùng truyền tới từ khắp bốn phương tám hướng, ngôi sao này trực tiếp vỡ nát, 'âm 'âm bắn ra xung quanh hệt như được làm từ sứ vậy.
Không phải vỡ vụn hoàn toàn mà là nứt toác ra hơn phân nửa. Trong lúc nó nứt vỡ,
đám tu sĩ tộc Vị ương gần như đều chết hết thì bỗng có một tiếng gào lớn đầy thảm thiết vang lên từ bên trong quầng sáng đó. Lại có một thân ảnh ba đầu sáu tay vọt ra từ bên trong!
“Chưa chết!!”
Vương Bảo Nhạc đang cố trụ vững trong gió lốc thấy vậy thì đồng tử bỗng co rụt lại, muốn tiến lên bổ thêm một đao, nhưng xung quanh tu sĩ Hành Tinh cảnh tộc Vị Ương tràn đầy sức mạnh hủy diệt nên hắn không thể nào tới gần được.
Trong lúc Vương Bảo Nhạc đang tiếc nuối thở dài, rơi vào đường cùng định bụng rời đi thì ánh mắt bỗng khựng lại.
Trên người của vị tu sĩ Hành Tinh cảnh tộc Vị Ương quẫn áo tả tơi, vết thương chồng chất vừa lao ra kia lại có vô số sợi tơ bảy màu quấn quanh như muốn cắt hắn ra thành nhiêu mảnh. Khiến cho tu sĩ Hành Tinh cảnh tộc Vị Ương này vừa lao ra đã phải hét lên thảm thiết, một cánh tay trực
tiếp bị cắt đứt.
Sau đó là cánh tay thứ hai, cánh tay thứ ba, cánh tay thứ tư, thậm chí hai chân của hắn ta cũng bị cắt đứt. Ngay cả thân thể của hắn cũng bị cắt qua, khi lao ra thì hắn cũng đã bị cắt thành bảy tám đoạn.
Không dừng lại ở đó, đầu của hắn cũng cùng chung cảnh ngộ. Cái đầu thứ nhất bị cắt, cái thứ hai vỡ nát, Vương Bảo Nhạc thấy vậy thì vô cùng hưng phấn... nhưng sau khi làm xong những chuyện đó thì những sợi tơ bảy màu do sức mạnh hành tinh tự bạo tới từ lão tổ của ngôi sao này cũng dần suy yếu đi. Khiến cho tu sĩ Hành Tinh cảnh tộc Vị Ương còn lại một cái đầu nhân cơ hội giãy thoát, phóng thẳng lên trời xanh.
Vương Bảo Nhạc nhìn chằm chằm vào cái đầu kia, do khoảng cách quá xa, mà sức mạnh hủy diệt của Hành Tinh ở phía trước lại quá mạnh mẽ, đồng thời sức mạnh phòng hộ bên ngoài cơ thể Vương Bảo Nhạc cũng đang yếu dần đi. vương Bảo
Nhạc có thể cảm giác được lớp phòng hộ này sắp không kiên trì nổi nữa, dù mình có muốn đuổi theo cũng không được.
Nhưng nếu bỏ đi như vậy thì Vương Bảo Nhạc lại thấy không cam lòng.
“Không đuổi kịp thì cũng phải dọa chết hắn ta!” Ánh mắt của Vương Bảo Nhạc lóe lên, lòng thầm nghĩ vậy xong thì thân thể bỗng nhoáng lên một cái, hét lớn giả bộ như muốn đuổi theo. Cái đầu vừa lao lên không trung như có phát hiện nên quay phắt lại, nhìn về phía Vương Bảo Nhạc với ánh mắt oán độc, miệng điên cuồng gào rú gì đó. Hắn ta còn quyết đoán cắn ráng, bùm một tiếng, làm cho cái đầu còn sót lại của mình tự bạo phân nửa!
Nhờ sức mạnh tự bạo nửa cái đàu này, không rõ hắn ta đã dùng thủ đoạn gì mà lại có thể biến mất chỉ trong chớp mắt.
“Bị dọa thật rồi à?” Vương Bảo Nhạc thấy vậy thì không khỏi vui mừng, trong lòng cũng giảm bớt bán khoăn. Hắn xem như đã
nhìn ra, cho dù lẫn này tên tu sĩ Hành Tinh cảnh tộc Vị ương đó không chết đi nữa, nhưng muốn khôi phục tới tu vi vốn có gần như là chuyện không thể nào.
Nên Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, sờ lên mặt nạ trên mặt, lại nhìn mặt đất đang dàn sụp đổ cùng với quàng sáng đang liên tục phình to kia, thầm thở dài một tiếng.
“Quay về!”
Cũng ngay khi Vương Bảo Nhạc nói ra lời này, mặt nạ phát sáng lên thì lại có một tia sáng bảy màu yếu ớt bay vọt ra từ trong quầng sáng khổng lồ bên dưới, mang theo hai thứ đồ bay thẳng tới chỗ Vương Bảo Nhạc.
Hai thứ đồ kia, một món là viên đá phát ra ánh sáng bảy màu chỉ lớn chừng móng tay, một thứ khác... thì là nửa bàn tay. Đúng là bàn tay phải của tu sĩ Hành Tinh cảnh tộc Vị Ương đã đào tẩu kia, vẫn còn thừa lại ba ngón tay, trên ngón trỏ trong đó... còn có một chiếc nhẫn trữ vật!
Chiếc nhẫn trữ vật này chắc chắn không phải vật phàm, giữa sức mạnh tự bạo kinh khủng như vậy mà vẫn còn nguyên vẹn!
Chỉ trong nháy mắt, hai thứ này đã được ánh sáng bảy màu vờn quanh, bay tới trước mặt Vương Bảo Nhạc sắp bị truyền tống đi. Khi hắn giơ tay tóm lấy thì truyền tống cũng đã bắt đầu!
Một thoáng sau, thân ảnh của Vương Bảo Nhạc đã biến mất!
"filepos0017668130">

Bạn cần đăng nhập để bình luận